Thanh Quan

Chương 740: Chương 740: Tin tức nghe đồn.




Tần Mục cũng nói lời khích lệ người trẻ tuổi, đồng thời cũng giải khốn cảnh của mình, hắn thành công kích thích tính háo thắng của người trẻ tuổi, đồng thời hứa hẹn nếu sang tháng bảy năm sau mọi người nghiên cứu ra giang tấn nhiễn kiện thì sẽ tự bỏ vốn, thỉnh mọi người tới Mộng Ngải Thiên Đường tiêu phí một phen. (DG: "Giang tấn nhiễn kiện" là cái gì thì mình cũng không rõ lắm ^.^)

Đồng thời Tần Mục tỏ vẻ phòng hậu cần đưa phúc lợi tới chính mình cùng Hạ Uyển Nhi sẽ không động, để ở chỗ này, khoa trưởng cùng khoa viên phải cùng đãi ngộ. Điểm này làm mấy chàng trai đỏ mắt lên. Phúc lợi không phải phần thưởng, chính là phòng hậu cần ném miệt thị trần trụi, mọi người cả ngày sẽ nhìn thứ này, trong nội tâm càng nghẹn một bụng tức giận.

Tần Mục sau khi ủng hộ sĩ khí xong, lúc gần đi nói với Vương Hiểu Nhạc:

- Hiểu Nhạc, đi theo tôi một chút.

Hắn không có bày ra cái giá đỡ gì, tuổi của hắn không lớn bọn họ bao nhiêu, thông qua lần nói chuyện này thì hắn cũng đi vào suy nghĩ của bọn họ rồi. Vương Hiểu Nhạc đỏ mặt đi sau lưng Tần Mục, không vượt qua trước mặt.

Tần Mục phát giác động tác của Vương Hiểu Nhạc cũng lơ đễnh, nếu cả ngày quy củ ngồi trong phòng làm việc, phương diện điện tử không có tiến bộ quá lớn. Đợi đến lúc hai người đi vào văn phòng thì Tần Mục tự mình rót trà cho Vương Hiểu Nhạc, làm cho Vương Hiểu Nhạc thụ sủng nhược khinh nói cảm tạ.

- Đừng nói lời cảm tạ, không có gì đâu.

Tần Mục khoát tay, rất tùy ý ngồi vào bàn làm việc, cười nói:

- Nói đi, nhuyễn kiện mà tôi đưa ra, có ý kiến gì không?

Vốn Vương Hiểu Nhạc còn cho rằng Tần Mục muốn thiên vị giáo dục hắn, ai nghĩ tới là hỏi vấn đề kỹ thuật, con mắt Vương Hiểu Nhạc sáng ngời, lập tức nói ra suy nghĩ của mình.

Tần Mục ngồi vào ghế rất khí phách, nhưng mà bộ dáng cực kỳ quan liêu, Vương Hiểu Nhạc vừa nói là thao thao bất tuyệt, một điểm cũng không có áp bách. Tần Mục chăm chú nghe, thỉnh thoảng đưa ra đề nghị của mình cũng làm cho Vương Hiểu Nhạc tư duy khoáng đạt.

- Cái nhuyễn kiện này tổng thể mà nói không phải tôi hết sức coi trọng.

Vương Hiểu Nhạc nhìn Tần Mục, phát hiện Tần Mục không tức giận, chỉ nói một câu.

- Nói xem.

Tần Mục vốn không tính toán đưa ra chủ ý gì, chỉ là thả con tép, bắt con tôm mà thôi. Tin tức quân sự hóa phải lấy quân sự làm chủ. (Chắc là mã hóa tin tức)

Vương Hiểu Nhạc do dự một chút, cẩn thận nói ra:

- Khoa trưởng, tôi nói anh đứng mắng tôi.

Tần Mục cười lên ha hả, nói ra:

- Có gì chứ, có gì nói đi, tôi cảm thấy được chỉ không ngờ mà thôi, không có làm không được, phương pháp phán đoán của chúng ta chưa chắc đã đúng cho nên mọi người cứ nói suy nghĩ của mình di.

Có Tần Mục cổ vũ, Vương Hiểu Nhạc con mắt sáng ngời, nói ra:

- Tôi cảm thấy được, chúng ta bây giờ dùng phương pháp thủ công đơn giản khống chế internet hóa thông tin quân sự.

Tần Mục cười thỏa mãn, Vương Hiểu Nhạc người này là nhân tài, tuy nhiên bản tính hiếu động, hơn nữa khi tốt nghiệp giáo sư đã có lời bình:

- Tư tưởng thiên mã hành không không để lại dấu vết!

Lúc này Tần Mục cảm thấy mình không có nhìn lầm người.

- Sửa sang suy nghĩ của anh đi, làm một phần tài liệu cho tôi.

Tần Mục gật gật đầu, nói ra:

- Nhất định phải cẩn thận, phải làm tốt, nghe suy nghĩ của hai vị thượng ủy một chút.

Vương Hiểu Nhạc lập tức đứng dậy đáp ứng. Tần Mục khoát khoát tay, bảo Vương Hiểu Nhạc ngồi xuống, tiếp tục hỏi:

- Tôi hỏi anh một chút, trong nhóm người chúng ta ai quen phần cứng nhất?

Vương Hiểu Nhạc suy nghĩ và nói:

- Triệu Vũ Hiên phần cứng không tồi, nghe nói cái máy tính trong nhà của anh ta là do anh ta tự chế, bo mạch chủ cũng là tự làm.

Tần Mục lưu tâm, gật gật đầu nói ra:

- Tốt, hôm nay chúng ta bàn tới đây thôi, trước lễ mừng năm mới nên sửa sang suy nghĩ lại, có vấn đề không?

Vương Hiểu Nhạc trực tiếp bảo đảm, Tần Mục cho Vương Hiểu Nhạc đi gọi người khác tới.

Tần Mục sau khi tiếp nhiệm thì mới lần đầu nói chuyện với nhân viên, mấy người trẻ tuổi được Tần Mục khích lệ, cộng thêm tao ngộ của Tần Mục bên khoa hậu cần, bọn họ bị Tần Mục nhen nhóm ý chí chiến đấu nên kêu gào như con ghé con, xoa tay muốn làm lớn một hồi. Ổn định xong bọn họ Tần Mục mới có thể làm chuyện hắn cần làm.

Tần Mục cuối cùng mới nói chuyện với Triệu Vũ Hiên, đồng thời cũng cho Triệu Vũ Hiên một nhiệm vụ. Nam hài này bày ra bộ dáng ngượng ngùng, tất cả mọi người đều cho rằng là hài tử trung thực. Nhưng Tần Mục thông qua nói chuyện với hắn, Vương Hiểu Nhạc có suy nghĩ thiên mã hành không còn có chút không theo kịp trình độ của Triệu Vũ Hiên, chuyện này làm Tần Mục hứng thú rất lớn, cũng cho Triệu Vũ Hiên một đặc quyền, đợi đến lúc hậu cần mang thiết bị tới, Triệu Vũ hiên chuyên quản một khối. Nhứng thứ tinh vi không phải Trung Quốc giai đoạn hiện tại có thể chế tạo ra, cho nên Tần Mục cho Triệu Vũ Hiên mệnh lệnh, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ nó.

Bố trí xong tất cả, sau khi tan việc Tần Mục nhìn đồng hồ, lại gọi cho Hà Tinh. Hà Tinh nói cho Tần Mục, đột nhiên có chuyện khẩn cấp nên phải ra ngoài phỏng vấn, chỉ sợ trong thời gian gần đây không về được, cho nên tiết mục kia đành bỏ xuống.

- Chị Nhược Hàm đang chờ anh bên kia, anh không nên đi trễ làm người ta phải đợi!

Hà Tinh cuối cùng nói một câu như vậy và cúp điện thoại.

Tần Mục đau đầu, mấy năm không gặp hắn và Bạch Nhược Hàm gặp một mình đúng là xấu hổ.

...

Khách sạn Úc Phong tọa lạc tại ngoại ô, tuy quy mô kém hơn Mộng Ngải Thiên Đường nhưng thắng ở ưu nhã khác biệt, có thể so sánh với Mộng Ngải Thiên Đường thì bối cảnh của nó chắc phi thường thâm hậu.

Úc Phong, bản thân của nó mang theo hương vị văn hóa nồng đậm, sau khi đi vào sẽ học được nhiều.

Tần Mục bước vào Úc Phong thì đập vào mặt là khí chất văn chương. Ấn tượng đầu tiên của hắn, lão bản chính là nho thương, mà nho thương hoàn toàn là người được Tần Mục thưởng thức nhất. Hắn đứng ở đại sảnh nhìn qua tranh chữ đang nghiền ngẫm hương vị trong đó.

- Linh... Tần khoa trưởng, tôi là Chí Cương, đang nói chuyện làm ăn với mấy người nói ngoài ở khách sạn Úc Phong, hình như nhìn thấy anh ở dưới lầu nhỉ?

Quý Chí Cương điện thoại chắc là hắn đang ở trên cao.

- Ha ha, sinh ý bàn thế nào? Đừng luôn hướng về tiền, có thời gian nên quay đầu lại suy nghĩ đi.

Tần Mục xấu hổ càng lợi hại, đánh chết hắn cũng không muốn gặp Bạch Nhược Hàm.

Trong điện thoại có tiếng ồn ào, Quý Chí Cương hẳn là đi tìm nơi yên tĩnh. Hắn hiện tại đã rèn luyện được tám mặt lung linh, tự nhiên sẽ không đi xuống tìm Tần Mục.

- Tần khoa trưởng, trong đây có đám người Nhật, hình như đan bàn tin tức công nghệ, thứ này tôi nghe không hiểu, anh xem...

Tần Mục căng thẳng trong lòng, lập tức nói ra:

- Chí Cương, nên kéo tình cảm, biện pháp nói sau.

- Yên tâm đi.

Quý Chí Cương cười vài tiếng, còn nói thêm:

- Tần khoa trưởng, tôi cúp điện thoại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.