Thanh Quan

Chương 728: Chương 728: Tần Mục tới rồi. (1)




Tần Mục vẫn không tức giận, vui vẻ nói:

- Nói như vậy, vẫn cần chúng tôi đi lấy tiền.

Quản lý gật đầu, vô cùng có lễ phép.

Thoạt nhìn đã biết đây là trò của Đậu Đức, Tần Mục chỉ sợ hắn không ra tay. Nhưng từ đây cũng có thể nhìn ra, Đậu Đức quả thật có máu mặt trong kinh thành, ngay cả quản lý đại sảnh ở đây cũng dám vì thể diện của hắn mà đắc tội với người khác. Một bước này phải đi tốt, nếu đi không tốt sẽ để người khác nhìn thấy.

Tần Mục vẫn cười hỏi:

- Anh biết tôi không?

Quản lý đại sảnh thành thực lắc đầu, thật ra trong lòng hắn đang giễu cợt Tần Mục không dứt, ngay cả Đậu thiếu gia cũng dám đắc tội, thật đúng là không muốn sống nữa. Trên mặt bất giác hiện lên một nụ cười chế nhạo.

Tần Mục quan sát vẻ mặt của tên quản lý, làm sao không nhìn ra ẩn ý bên trong. Hắn dùng ngón tay gõ lên quầy, nói với Hà Tinh:

- Đại ký giả, làm phiền cô, đi rút cho tôi ít tiền.

Nói xong đưa thẻ cho Hà Tinh, nói:

- Mật mã cô biết rồi đấy.

Hà Tinh sửng sốt, nàng làm sao có thể biết được mật mã của Tần Mục? Nhìn nụ cười ôn hòa của Tần Mục, nàng đột nhiên nhớ tới, Tần Mục thích nhất là số 8, mật mã này không phải là 6 thì là 8?

Tần Mục không nói, đó chính là tin tưởng Hà Tinh, điều này làm cho Hà Tinh có chút ít cảm động, xoay người đi ra ngoài. Tần Mục cười nheo mắt nhìn quản lý đại sảnh, cũng không nói chuyện, chờ đợi Hà Tinh đi lấy tiền.

Vẻ mặt tự tin của hắn khiến cho tên quản lý đại sảnh hơi hốt hoảng trong lòng, ngược lại nghĩ đến Đậu Đức, lại nghĩ tới ông chủ của mình, lại đè áp tâm tư xuống.

Mộng Ngải Thiên Đường là nơi tiêu tiền cao cấp, không lâu sau Hà Tinh đã đem tiền về. Tần Mục đặt một vạn tám ngàn đồng lên trên quầy, cười nói:

- Đếm xem có đủ không.

Số tiền đương nhiên là đủ, điểm này không thể nghi ngờ, quản lý đại sảnh vẫn mỉm cười theo thói quen, nói với Tần Mục:

- Tiên sinh, cám ơn ngài ghé thăm, hi vọng lần sau lại đến.

Tần Mục khoát khoát tay, nói:

- Hóa đơn

Cơm đã ăn rồi, tiền cũng thanh toán rồi, giờ cũng nên để tên quản lý này bận rộn một chút.

Quản lý đại sảnh lập tức viết một tờ hóa đơn đưa cho Tần Mục, Tần Mục xem qua xem lại mấy lần, lấy điện thoại từ trong túi xách tay, chậm rãi bấm số điện thoại, nói với người bên kia:

- Alo, đây là cục Công Thương Tây Thành sao? Sau khi tôi ăn cơm ở Mộng Ngải Thiên Đường, phát hiện có chút gian dối, muốn phản ánh tình hình.

Quản lý đại sảnh cảm thấy Tần Mục hồi lâu không có động tác gì, cũng có chút kỳ quái, nghe hắn gọi điện thoại cho cục Công Thương, nụ cười châm chọc trên khóe miệng càng lộ rõ. Cục Công Thương Tây Thành dám điều tra nơi này, buồn cười, không người nào ở đấy không phải bằng hữu của ông chủ nhà hàng này?

Tần Mục đương nhiên biết có thể mở được một chỗ ăn chơi lớn như vậy, năng lượng và quan hệ của ông chủ nhà hàng này khẳng định không nhỏ, nếu hắn dám để mình gọi cú điện thoại này, đương nhiên trong lòng có nắm chắc. Quả nhiên từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói hách dịch, kêu Tần Mục đến chỗ nào đó trách cứ, sau khi phúc tra xác định mới có thể tiến hành điều tra.

Tần Mục cười lạnh nói:

- Trong vòng hai mươi phút nữa không tới, thì mời cục trưởng các anh đến tổ hiệp tra uống trà.

Bây giờ hắn đã trở về kinh thành, bởi vì không có chức vụ bình thường, cho nên quan hệ vẫn còn treo ở Bộ Tổ chức, ngay cả thẻ công tác cũng viết là tổ hiệp tra. Do công tác tuần tra còn một số vướng mắc, chưa hoàn thành, hiện tại hắn vẫn là tổ trưởng của tổ hiệp tra, nếu không dùng đến thân phận mạnh mẽ như vậy, Tần Mục hắn tiến vào quan trường chính là một sai lầm.

Quản lý đại sảnh đương nhiên không biết tổ hiệp tra là thứ gì, khẩu khí của một tiểu tổ lại dám ra lệnh cho cục Công Thương Đông thành, nói đùa gì vậy.

Nhưng hắn không nghĩ tới, sau cú điện thoại của Tần Mục, lại có một cú điện thoại khác gọi cho cục Thuế vụ Đông thành, Viện kiểm sát đông thành, một loạt các cú điện thoại khiến cho hắn có chút bất an. Tay hắn từ từ đưa vào trong ngực, chuẩn bị gọi điện thoại tìm ông chủ xin chỉ thị.

Tần Mục vẫn mỉm cười, nụ cười này khiến cho quản lý đại sảnh bất chợt cảm thấy ớn lạnh.

- Được rồi, ăn một bữa cơm anh cũng muốn làm ầm ĩ lên. Tần ca, tôi nói với anh, anh cũng không phải là tiểu thôn trưởng hồ đồ ngày trước nữa.

Hà Tinh là một người thông minh lanh lợi, nhìn dáng vẻ của Tần Mục, lập tức há miệng phối hợp. Nàng vừa nói như thế, quản lý đại sảnh đang đưa tay vào túi tìm điện thoại liền lập tức thả tay ra. Một tiểu thôn trưởng mà cũng dám hống hách như vậy.

Mặc dù quản lý đại sảnh có thể nhìn ra ngữ điệu nói chuyện của Tần Mục không phải là nhân vật bình thường trong thương giới, nhưng Tần Mục thật sự quá trẻ tuổi, nhiều nhất chỉ là con cháu của tiểu quan nào đó.... Nếu nói trong đám công tử kinh thành, cũng chưa từng nghe nói đến có ai họ Tần.

- Vậy không được, ăn cơm phải rõ ràng, tiêu tiền cũng phải hợp lý.

Sắc mặt Tần Mục nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:

- Gọi người phụ trách của các anh tới đây, tôi muốn hỏi tại sao một nhà hàng lớn như vậy lại không có một cái máy cà thẻ tử tế? Để bằng hữu của tôi phải tự đi rút tiền, thật là hào phóng.

- Tiên sinh, thật sự xin lỗi, chúng tôi đã liên hệ với công ty sửa chữa, bọn họ sẽ lập tức cử người tới.

Quản lý đại sảnh bất đắc dĩ giải thích, trong mắt hắn, Tần Mục giống như một kẻ cố tình gây sự.

- Đi thôi, đi thôi, không đáng làm ầm lên đâu.

Hà Tinh đưa tay kéo Tần Mục, nói thật, vừa rồi Tần Mục nói ra lý do muốn điều tra nhà hàng này, quả thật làm cho trái tim nàng như đập chậm một nhịp.

- Vậy không được, tôi muốn nhìn những đơn vị kia tới điều tra nơi này.

Tần Mục lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của Hà Tinh, khẽ vỗ lên tay nàng.

Hà Tinh lập tức hiểu ý, đây là Tần Mục cố ý muốn làm lớn chuyện. Mặc dù nàng không rõ tại sao Tần Mục làm như vậy, nhưng vẫn lựa chọn phối hợp với Tần Mục, đi sang bên cạnh, móc điện thoại ra, thấp giọng nói:

- Mộng Ngải Thiên Đường, có chuyện tốt.

Đây là ám ngữ thường nói trong nhóm ký giả của nàng, chuyện tốt chính là tin tức có tính bạo phát. Nhưng nàng không thông báo cho tổ chuyên mục Thăm hỏi tiêu điểm của mình, mà tìm tạp chí đồng hành của Bát Quái Điểm, cũng là bạn học khi Hà Tinh tiến tu.

Quản lý đại sảnh nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Tiên sinh, đừng cố tình gây sự, nơi này của chúng tôi là chỗ ăn chơi hợp pháp, không phải là nơi ngài gây chuyện.

Vừa nói, hắn vừa đưa tay nhấn một cái nút trên bàn, không lâu sau có mấy tên bảo vệ đi tới.

- Các anh muốn động thủ sao?

Sắc mặt Tần Mục trở nên căng thẳng.

- Chẳng qua chúng tôi chỉ xin ngài phối hợp một chút.

Quản lý đại sảnh nói xong, phất tay về phía hai người bảo vệ.

Tần Mục cười lạnh nói:

- Thật không biết ông chủ khách sạn này là ai mà lại tìm một quản lý ngu xuẩn như vậy. Được, tôi đi, nhưng sau khi tôi bước qua cánh cửa kia, Mộng Ngải Thiên Đường sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.