Thanh Quan

Chương 744: Chương 744: Đấu giá hội từ thiện. (2)




Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, nhìn qua người nói chuyện, chỉ thấy một người trẻ tuổi hơn hai chục tuổi đang cầm ly rượu đỏ, không coi ai ra gì đi tới. Người trẻ tuổi này Tần Mục không biết, nhưng hắn vẫn há mồm mang theo châm chọc, chuyện này khiến Tần Mục sinh ra cảnh giác.

Người trẻ tuổi đi đến trước mặt Tần Mục, khoác tay lên vai La Đạm Ca. La Đạm Ca có chút giãy dụa một người, cánh tay người tuổi trẻ kia xiết chặt, nàng bất đắc dĩ dựa vào người trẻ tuổi kia.

Tần Mục đặt tay ra sau lưng, trên mặt yên tĩnh như giếng nước. Người tuổi trẻ kia nhắc cầm lên, nói ra:

- Tần Mục, đến kinh thành mày nên thành thành thật thật, người khác cảm thấy mày mạnh, Dương Ngọc Hải tao lại không sợ mày đâu. Như thế nào, thấy bạn gái của tao xinh đẹp nên muốn động tâm tư chứ gì? Tại đây cũng không phải là Bắc Liêu, cô ta cũng không phải dựa vào mày mới làm được tổ trưởng khu khai phát đâu!

Lời này mang theo uy hiếp trần trụi, Tần Mục lập tức biết rõ thằng này là từ trong nội viện Dương gia đi ra. Dương Ngọc Điền Dương Ngọc Tân, hiện tại lại là Dương Ngọc Hải. Tần Mục lắc đầu cười nói:

- La tiểu thư chỉ giới thiệu tình huống đấu giá với tôi thôi, Dương tiên sinh hiểu lầm.

- Hiểu lầm? Phi, những người làm quan như mày có tên nào không nghĩ biện pháp kiếm tiền bỏ vào túi của mình, còn đấu giá hội từ thiện, treo dê đầu muốn bán thịt chó?

Dương Ngọc Hải không cho Tần Mục mặt mũi, hắn giơ tay mang hai chiếc nhẫn vàng lên, chậc chậc lên tiếng:

- Nếu không phải vì người như mày thì trên tay của tao đã mang năm chiếc nhẫn vàng rồi.

Hung hăng càn quấy, liều lĩnh, coi trời bằng vung. Tần Mục gật gật đầu, nói ra:

- Tôi sẽ không quấy rầy hai vị!

Hắn không có hứng thú với chuyện với gia hỏa không biết suy nghĩ như tên này, so với anh em Dương Ngọc Điền Dương Ngọc Tân thì tên Dương Ngọc Hải quả thực chẳng đáng giá nhắc tới.

- Tần Mục, nếu không thì tao và mày so đi, xem ai có thể quyên được nhiều tiền.

Dương Ngọc Hải từ trong túi quần móc chìa khóa xe ra, nhìn La Đạm Ca nói ra:

- Xe mới, cầm lấy đi đấu giá, em làm đấu giá sư thì anh sao không làm cổ đông chứ?

La Đạm Ca khúm núm nhận lấy, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn qua Tần Mục.

Tần Mục mỉm cười nói:

- Tôi là một nhân viên công vụ, thanh liêm, làm sao tài đại khí thô như Dương tiên sinh chứ?

Dương Ngọc Hải cười lạnh nhìn Tần Mục nói:

- Tại Giang Bắc bên kia, Tần tổ trưởng kiếm được không ít mà? Tần tổ trưởng cũng quá keo kiệt.

Thân thể Tần Mục dừng lại, lười phản ứng Dương Ngọc Hải, mặc cho hắn cười to sau lưng, hắn tìm vị trí và ngồi xuống.

- Ồ, anh, anh, anh không phải Tần... Tần bí thư sao?

Tần bí thư? Trừ người huyện Bắc Liêu thì ai có được xưng hô này? Tần Mục nghiêng đầu qua, một nụ cười thanh thuấn mang theo dụ hoặc nhìn qua Lăng Tiếu.

Dương Yếp! Là tiểu ngôi sao ca nhạc của huyện Lan Trữ đi ra đây mà, bây giờ xuất hiện trong đấu giá hội

Tần Mục nghiêng người nhìn qua Dương Yếp tỏ vẻ một chút, nói ra:

- Dương tiểu thư, đã lâu không gặp.

Trên mặt Dương Yếp đỏ ửng, lông mi tinh té nháy mắt. Ngồi ngồi vào chỗ bên cạnh Tần Mục, nàng hơi có chút mất tự nhiên.

- Tần bí thư, đã lâu không gặp. Nghe nói ngài đã là quan phụ mẫu ở Lan Trữ Thanh Thao, không biết bây giờ thăng chức gì rồi?

Dương Yếp nhỏ giọng hỏi.

- Hôm nay hào khí đấu giá hội không tệ ah.

Tần Mục cười cười, hắn đổi chủ đề. Dương Yếp có thể tham gia buổi đấu giá tư nhân này thì chắc danh khí thời gian này đã phát triển. Tần Mục tự nhiên sẽ không nói cho nàng biết mình bây giờ đang quản công tác của nàng, mà là nói sang chuyện khác.

- Đúng vậy a, mặt mũi của Dương nhị thiếu gia ai có thể không cho vài phần.

Dương Yếp cúi thấp đầu, hết sức che dấu cảm giác như bị lửa thiêu của mình.

- Đúng vậy, nếu như những buổi từ thiện này có thể dùng nơi khác thì quá tốt.

Tần Mục thò tay cầm chén rượu đỏ, chậm rãi phẩm một ngụm.

- Ta cũng có vật muốn đấu giá, là bản album số lượng có hạn.

Dương Yếp do dự cả buổi vẫn nói ra.

Tần Mục gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà là đang có tâm sự.

Sau đó âm nhạc lặng lẽ vang lên. Từng đôi trai gái thanh lịch đi vào trong đại sảnh, đều kéo quan hệ với nhau, bàn những chuyện trên trời dưới đất.

Dương Yếp thấy Tần Mục nhắm mắt không nói chuyện, cũng không có đi quấy rầy Tần Mục, chỉlẳng lặng ngồi ở bên người Tần Mục và thỉnh thoảng quét mắt nhìn qua Tần Mục.

- Dương tiểu thư, hôm nay không biết cô có đấu giá gì không?

Đúng vào lúc này Dương Ngọc Hải nói chuyện lọt vào trong tay của Tần Mục. Tần Mục nhíu mày nhưng không mở mắt.

- Dương tiên sinh, hôm nay tôi đấu giá bản album số lượng có hạn.

Dương Yếp nhếch miệng nói nhỏ. Nhưng mà bây giờ Dương Yếp đã hối hận mình đi vào đường nghệ thuật. Người thường xem giới văn nghệ muốn hâm mộ bao nhiêu thì có hâm mộ bấy nhiêu, nhưng thân ở trong đó lại biết là những quy tắc ngầm, quả nhiên là trốn không thể trốn.

Dương Ngọc Hải cười ha ha vài tiếng, lại cúi đầu xuống, cũng không để ý La Đạm Ca bên cạnh, hắn nói nhỏ vào tai Dương Yếp, dùng giọng điệu Tần Mục hoàn toàn có thể nghe được, nói:

- Cô đấu giá album hay là đấu giá cả đêm?

Sắc mặt Dương Yếp đột nhiên tái nhợt, bờ môi xinh xắn không ngừng run rẩy. Ánh mắt của nàng nhanh chóng che kín sương mù, hai bàn tay nhỏ xiết chặc lại. Nhưng nàng không có đứng lên vung tay tát Dương Ngọc Hải một cái, nàng không dám chọc giận Dương Ngọc Hải, đây không phải là một tiểu nghệ sĩ như nàng có thể làm.

Dương Ngọc Hải nhìn thấy Dương Yếp bộ dáng ủy khuất, trong lòng càng khoái ý, nghiêng đầu nhìn Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Tần khoa trưởng, anh cảm thấy tôi nói có đúng không, nữ nhân giới văn nghệ chính là món hàng lấy ra bán, bán giá thấp thì chắc cô ta khép chân lại rất nhanh đấy.

Đây là vũ nhục trần trụi, làm cho toàn thân Dương Yếp không ngừng run rẩy. Tần Mục nhíu mày lại, thở dài nói ra:

- Dương Ngọc Hải đúng không?

Nói xong chậm rãi mở to mắt, nhìn kỹ vào hắn, khóe miệng mang theo đường cong, nói:

- Cười người chớ vội cười lâu, thỉnh nhớ rõ những lời này.

Dương Yếp suýt nữa khóc thành tiếng, Tần Mục vẫn dám nói dám đảm đương. Lần đầu tiên gặp mặt thì hắn ném ngàn vàng thắng được tôn nghiêm của nữ nhân, cũng thắng được tôn trọng của Dương Yếp. Mấy năm này mặc dù không có gặp mặt, nhưng Dương Yếp tự mình biết, không còn nam nhân nào có thể đi vào lòng của nàng. Tần Mục ôn nhu, Tần Mục khí phách, mỗi ngày không ngừng hiện ra trong tâm trí nàng mấy lần, làm cho nàng kìm lòng không được đi tưởng tượng mình có thể ở bên người Tần Mục thì như thế nào.

Nàng biết rõ hắn kết hôn, cũng biết hắn có hồng nhan tri kỷ, nhưng dù vậy vẫn không khắc chế được nhớ về Tần Mục. Hôm nay thời điểm nàng bị vũ nhục mãnh liệt hắn lại đứng ra, Dương Yếp biết rõ mình triệt để lâm vào nụ cười ôn hòa của Tần Mục.

- Tần Mục, nói chuyện không nên quá đáng như vậy, kinh thành không phải một nhà của mày độc đại, cũng không phải ai cũng không dám chọc mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.