Thanh Lâu - Phá Quân

Chương 3: Chương 3: Uống rượu




Bạch Tiểu Trúc biết tránh không khỏi đành phải chậm rì rì bước qua, núp sau lưng Dương đại tướng quân hùng tráng uy vũ, gọi to một tiếng: “Dương đại tướng quân.”

Đại tướng quân Dương Chấn Uy hào phóng mà buông bát rượu, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Trúc, cất giọng hung tợn: “Trốn cái gì, lại đây rót rượu.”

“Dạ.” Bạch Tiểu Trúc cúi đầu lên tiếng, không biết diện mạo chính mình là bộ dáng gì lại để cho Dương Chấn Uy chọn ngay. Cậu cố sức nhấc hũ rượu trên mặt đất lên, định đổ hết vào người Dương đại tướng quân.

Có điều, gian nan một lúc lâu vẫn không thể nâng bình rượu lên nổi.

Độ cao của cái hũ chỉ tới gần đầu gối Bạch Tiểu Trúc, không khác bình đựng nước trong kiếp trước là bao. Nếu còn ở cơ thể cũ Bạch Tiểu Trúc vẫn có thể nhấc lên, chỉ là lúc này…

Tay đau quá QAQ

Bình rượu căn bản không thể để tới trên bàn…

Dương Chấn Uy liếc mắt, cười nhạo nói: “Trông ngươi nam tính nhất ta mới chọn, thế mà rót rượu cũng không xong là sao?”

Bị cười nhạo, Bạch Tiểu Trúc liền tràn đầy năng lượng mà gầm nhẹ một tiếng: “Ngài chờ đó!”

Rống xong cậu ngồi xổm xuống, đem bát của Dương đại tướng quân để ngay dưới đất, dồn hết sức lực nghiêng hũ rượu qua, hoàn mỹ đổ đầy một hơi. Dương đại tướng quân thấy thế, sang sảng cười, lại không uống bát rượu mà nhẹ nhàng đoạt lấy cái hũ của Bạch Tiểu Trúc, trực tiếp ngửa đầu uống.

Nốc xong một ngụm, Dương Chấn Uy đưa bát rượu cho cậu, nói: “Thưởng ngươi.”

Bạch Tiểu Trúc: “……”

Quả nhiên là thần tượng! Bạch Tiểu Trúc từ nhỏ đã sùng bái các vị tướng quân cơ bắp cường tráng, nằm mơ cậu cũng chính là tưởng tượng ra bản thân mình khí lực vô song. Hiện tại có nguyên mẫu ở ngay trước mặt, sao cậu có thể không kích động được!

Bạch Tiểu Trúc tiếp nhận cái bát, nhìn thấy tư thế Dương Chấn Uy uống rượu dũng mãnh cũng bắt chước làm theo, đánh liều hớp một ngụm rượu to.

Nhưng mà, thiệt cay quá xá!

Từ đầu lưỡi đến yết hầu, lại xuống dạ dày, toàn bộ đều giống như bị rượu thiêu đốt, so với ăn ớt còn muốn cay hơn. Bạch Tiểu Trúc há miệng hà hơi, định tìm nước uống để giảm cảm giác cháy bỏng. Nước đâu chẳng thấy, lại nhìn thấy các tướng sĩ đã ôm mỹ nhân bên mình, bàn tay to sờ soạng không dứt, còn dùng miệng đút rượu cho các mỹ nhân.

Mà Dương Chấn Uy không có động tay động chân, lại giơ cái hũ tự tiếp rượu cho chính mình, một lát sau liền hô: “Vừa đủ cay! Thêm một bình nữa!”

Bạch Tiểu Trúc: ⊙▽⊙

Thêm một bình nữa……

Bạch Tiểu Trúc lại càng kính nể Dương Chấn Uy vài phần. Chén rượu trong tay cậu lớn như thế, nhưng cũng không bằng cọng lông so với Dương Chấn Uy. Được cái là Bạch Tiểu Trúc vừa luyện tập uống rượu, lại vừa lén lút tránh xa hắn một chút.

Dương Chấn Uy lập tức phát hiện, hỏi: “Ngươi định chạy đi đâu?”

Bạch Tiểu Trúc vội vàng buông bát: “Không không không, tất nhiên không phải. Dương đại tướng quân là người ta ngưỡng mộ nhất! Là chiến thần của quốc gia! Là anh hùng bảo vệ bá tánh! Dương đại tướng quân đích thân chọn ta, trong lòng ta thực sự rất hân hoan, hạnh phúc!”

Ngại quá, nếu không trả lời như thế, nói không chừng cậu sẽ bị cho là được đằng chân lân đằng đầu, không muốn hầu hạ Dương đại tướng quân. Với cái sức lực có thể thoải mái giơ hũ rượu lên kia, khiến hắn tức giận còn không phải sẽ lập tức xé xác cậu làm trăm mảnh hay sao?

Dương Chấn Uy nghe xong, khuôn mặt nghiêm túc không có gì thay đổi, chỉ là nói: “Ta sẽ không bắt ngươi phải hầu hạ, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Bạch Tiểu Trúc thấy vậy lập tức tặng cho Dương Chấn Uy một ánh mắt mất mát đau thương.

Kỳ thật trong lòng cậu nở hoa!

Yeahh! Nguy cơ bị bạo cúc tạm thời được giải trừ! Không cần hầu hạ Dương đại tướng quân!

Nhưng mà, Bạch Tiểu Trúc lại không dám lộ ra vẻ tươi cười, vẫn là vô cùng tiếc nuối rũ mắt, hàng lông mi dài run run, bộ dạng như sắp khóc tới nơi.

Ngàn vạn lần không thể biểu hiện sự vui vẻ, bằng không, nếu Dương đại tướng quân cho rằng cậu coi thường hắn, cự tuyệt hắn, cậu chắc chắn lãnh đủ.

Biểu tình đau thương phối hợp với dung mạo tuyệt mỹ của Bạch Tiểu Trúc, cho dù là ai cũng sẽ động lòng. Dương Chấn Uy nhìn nhìn, không khỏi tội nghiệp nói: “Sao lại phải khóc, ngươi coi trọng ai ta sẽ chỉ định ngươi cho người đó, không kẻ nào có ý kiến đâu.”

Bạch Tiểu Trúc lắc đầu: “Không cần, cảm ơn tướng quân.”

Dương đại tướng quân ngược lại nổi lên hứng thú, quay đầu xem cậu khổ sở, lại một phen nhấc cả người Bạch Tiểu Trúc tới cạnh bên, hỏi: “Ngươi bày ra cái bộ dáng này, là muốn bị nam nhân thượng lắm sao?”

Bạch Tiểu Trúc: “……”

Vui vẻ không xong, bi thương lại bị hiểu lầm, rốt cuộc hắn muốn như thế nào nữa chứ!

Bạch Tiểu Trúc đành phải nói: “Không phải, ta không muốn bị thượng.”

Dương Chấn Uy thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi tới đây làm gì.”

Bạch Tiểu Trúc hít một hơi thật sâu, có cảm giác Dương đại tướng quân chỉ để mắt tới nữ nhân, không muốn cùng nam nhân phát sinh quan hệ, khả năng sẽ cứu cậu qua khỏi ải này, liền nói: “Người sống trên đời, thân bất do kỷ(*). Ta ở Khê Lan Viện, vận mệnh đã dược sắp đặt sẵn. Lần này tướng quân không cần ta, lần sau không biết sẽ là ai.”

(*) Thân bất do kỷ: không phải lúc nào mình cũng tự quyết định được chuyện của bản thân

Dương Chấn Uy gật gật đầu, cũng thở dài một hơi, lặp lại: “Người sống trên đời, thân bất do kỷ… Thân bất do kỷ… Nói rất đúng!” Dương Chấn Uy lập tức dùng cánh tay mạnh mẽ khoác vai Bạch Tiểu Trúc, lấy hũ rượu cụng nhẹ vào bát cậu: “Uống!”

“Dạ, tướng quân.” Bạch Tiểu Trúc nghe lời mà nhấp một ngụm nhỏ.

Dương Chấn Uy khí phách mười phần nuốt ực một cái, thấp giọng nói: “Nếu ngươi muốn rời khỏi Khê Lan Viện, có thể đến nhà ta làm sai vặt cũng được.”

Bạch Tiểu Trúc vừa nghe, ngạc nhiên vui mừng, gật gật đầu nói: “Ta sẽ nỗ lực làm việc thật tốt!”

Làm gã sai vặt ít nhất cũng dựa vào chính đôi tay mình kiếm cơm, dù cho có nhiều khổ nhiều mệt, so với dùng cúc hoa hái ra tiền thì vẫn tốt chán.

Dương Chấn Uy thấy biểu cảm vui vẻ của Bạch Tiểu Trúc, khóe môi gợi lên chút tươi cười, sau đó biểu tình lại lạnh nhạt mà hỏi thêm: “Ngươi thật lòng chứ?”

Bạch Tiểu Trúc lập tức trả lời: “Thật lòng! Vô cùng cảm kích ngài!”

Dương Chấn Uy nghe xong, lung lay mà đứng dậy, nói: “Đỡ ta trở về.”

Bạch Tiểu Trúc vừa nhấp thêm chút rượu, cảm thấy đầu có hơi choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp.

Dương Chấn Uy không chờ vài giây, liền nhíu mày giải thích: “Nếu không đưa ngươi trở về phòng, ngươi sẽ bị người ngoài ăn mất. Phải chăng ý định của ngươi ngay từ đầu là muốn bị những kẻ này ăn?”

Bạch Tiểu Trúc nghe xong vội buông bát rượu, nhẹ nhàng nâng cánh tay của Dương Chấn Uy, đỡ hắn trở về.

Các tướng lĩnh thấy Bạch Tiểu Trúc ngượng ngùng mà cúi đầu dìu Dương đại tướng quân rời đi, liền ồn ào một lúc, sau đó cũng lôi lôi kéo kéo người mình coi trọng hoặc mấy mỹ nhân ra khỏi Phủ Thái tử ở phía tây.

Chỉ duy nhất Dương Chấn Uy mắt nhìn thẳng, tay chân cũng không sờ loạn, ngoại trừ cánh tay thì không còn nơi nào tiếp xúc với Bạch Tiểu Trúc.

Bạch Tiểu Trúc một đường đỡ Dương Chấn Uy về căn phòng phía đông, trong lòng cảm thán Dương Chấn Uy đúng là chính nhân quân tử. Có điều, trên thực tế, Bạch Tiểu Trúc cũng có một chút lo lắng.

Lỡ như Dương Chấn Uy lật lọng, lấy danh nghĩa là cứu cậu ra nhưng thực chất lại trói cậu bạo cúc thì phải làm sao bây giờ?

Thôi vậy, dù sao bị một người đối xử như thế còn tốt hơn ở Khê Lan Viện bị ngàn người vạn người tùy ý sử dụng.

Nếu không muốn chịu nhục, cậu dứt khoát tự sát cũng không sao. Dù sao tính mạng này cũng là xuyên không mà có, nó vốn không thuộc về cậu.

Trở lại căn phòng phía đông, Dương Chấn Uy thật tự giác mà để Bạch Tiểu Trúc ở lại gian ngoài, cho cậu ngủ tạm một đêm, ngày mai lại sai người mua Bạch Tiểu Trúc. Bạch Tiểu Trúc ngàn vạn lần đội ơn hắn, an tâm ngủ tại gian ngoài.

Nhưng mà.

Nửa đêm.

Bạch Tiểu Trúc say ngủ, nằm mơ thấy mình nóng muốn chết, còn bị đồ vật khổng lồ nào đó mạnh mẽ cọ cọ. Cơ thể giống như tự cảm giác được có chuyện không đúng, Bạch Tiểu Trúc mở choàng mắt ra.

Dưới thân cậu, là tơ lụa loại thượng đẳng.

Đây chắc chắn không phải cái giường vừa nãy cậu nằm, tơ lụa như vậy, cũng không có khả năng dành cho một gã sai vặt.

Mà đối diện, là đại tướng quân Dương Chấn Uy.

Thân hình cao lớn hùng tráng của Dương Chấn Uy nửa quỳ bên chân Bạch Tiểu Trúc, nơi nóng hôi hổi đó cọ ngay đầu gối cậu. Giờ phút này, Dương Chấn Uy thấy Bạch Tiểu Trúc tỉnh lại, thấp giọng nói một câu: “Rượu này……”

“Có độc? Ta cũng nóng quá.” Bạch Tiểu Trúc tiếp lời đáp.

Có dòng nước ấm không thể gọi tên tụ lại bên dưới cậu! Chỉ cảm thấy nơi nào đó căng thẳng.

Thật sự gấp gáp.

Cậu khó có khả năng giữ được cúc hoa.

Dương Chấn Uy lắc lắc đầu, nói một câu làm Bạch Tiểu Trúc run sợ: “Là do thuốc tráng dương, ta không thể nhịn được nữa.”

“Cho nên… Ngài đem ta tới trên giường, là muốn ta giúp ngài?” Bạch Tiểu Trúc cố gắng bình tĩnh hỏi.

Dương Chấn Uy hơi nhíu mày, nghiêm túc gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.