Thanh Lâu - Phá Quân

Chương 7: Chương 7: Bảo bảo




Bạch Tiểu Trúc vẻ mặt ngơ ngẩn.JPG

Không cần hồi tưởng lại ký ức của nguyên thân, Bạch Tiểu Trúc ngay lập tức đáp: “Không có người hầu, đều là ta tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu. Tướng quân ngài đừng hiểu lầm, ta là —— aiiii, là non kỹ.”

“Ừm,” Dương Chấn Uy đặt cằm lên đầu Bạch Tiểu Trúc, nói: “Cũng đúng, ta có thể nhận ra. Nhưng tại sao người bên kia lại nói như vậy chứ, trước đây không có ai hầu hạ ngươi sao? Vậy bọn họ có mục đích gì?”

Bạch Tiểu Trúc nhỏ giọng, có hơi thẹn mà đáp: “Hà mụ mụ bảo tướng quân quá lợi hại quá dũng mãnh, trước khi đi có dặn ta đưa các tỷ muội vào, cùng hầu hạ tướng quân.”

Dương Chấn Uy dùng cằm cọ đầu Bạch Tiểu Trúc một chút, sửa đúng lại: “Chấn Uy.”

Tuy rằng cảm giác có hơi bất kính, nhưng làm cũng đã làm, Bạch Tiểu Trúc đành phải nghe lời gọi: “Chấn Uy.”

Dương Chấn Uy vừa lòng, nói với Từ quản gia: “Vậy không cần mua người, ta chỉ muốn một mình Tiểu Trúc. Chuộc thân xong thì giúp Tiểu Trúc làm cái quân tịch, gia nhập thân binh của ta.”

“Vâng!” Từ quản gia lĩnh mệnh mà đi.

Hai mắt Bạch Tiểu Trúc sáng ngời, hỏi: “Thân binh? Là làm cái gì vậy? Có quân phục —— í, có mặc áo giáp không? Có kiểm tra thể chất không?”

Dương Chấn Uy ho nhẹ một tiếng, đáp: “Làm ta.”

Bạch Tiểu Trúc: “……”

Dương Chấn Uy lại thò tay vào sờ Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ, vừa sờ vừa nói: “Như vầy không cần kiểm tra thể chất.”

Bạch Tiểu Trúc: “……”

Dương Chấn Uy lại cởi áo trên của Bạch Tiểu Trúc ra, mỉm cười nói: “Ngươi quá gầy, vốn chắc chắn không cần phải tòng quân. Đến đây, trưa nay chúng ta rèn luyện một chút, luyện phần eo.”

Vì thế, Bạch Tiểu Trúc luyện eo hết một buổi trưa, cơ thể lại bị ép khô lần nữa.

Quen biết Dương Chấn Uy chưa đến 24 giờ, Bạch Tiểu Trúc đã bị bào mòn hết bảy lần. Thế nhưng đêm dài trôi chậm, Dương Chấn Uy cực kỳ nhàm chán lại muốn sờ Bạch Tiểu Trúc nho nhỏ, lấy lí do là thích. Hắn hứa không làm gì khác nhưng bị Bạch Tiểu Trúc kiên quyết cự tuyệt: “Không được! Tướng quân không thể mê muội như vậy.”

Dương Chấn Uy không nói câu nào, dùng râu nhọn cọ cằm Bạch Tiểu Trúc mãnh liệt.

Bạch Tiểu Trúc ngẩng đầu cắn môi Dương Chấn Uy, lại liếm liếm, Dương Chấn Uy cuối cùng cũng không cọ nữa. Bạch Tiểu Trúc nói: “Hay là chúng ta giao hẹn đi, ba ngày một lần, không thể nhiều hơn.”

“Hai ngày! Không thể thiếu.” Dương Chấn Uy gào lớn.

Tiếng Dương Chấn Uy gầm lên như sấm đánh vào tai Bạch Tiểu Trúc, làm Bạch Tiểu Trúc không khỏi giật mình, lập tức đáp: “Tuân lệnh!”

Bạch Tiểu Trúc nói xong mới nhận ra mình vừa đồng ý chuyện gì.

Vậy không phải cách một ngày tới một lần sao? Tần suất vẫn là quá thường xuyên.

Dương Chấn Uy nằm bên người Bạch Tiểu Trúc, nắm tay cậu để lên đùi mình, nói: “Mới rồi bị ta dọa đến hết hồn sao?”

“Có một chút.” Bạch Tiểu Trúc thành thật mà đáp.

Tuy Bạch Tiểu Trúc không muốn thừa nhận, nhưng vừa nãy rõ ràng cậu bị doạ tới mức giật mình. Mà dù chưa thấy cảnh Dương đại tướng quân khiến người đổ máu, hắn ra trận có khả năng sẽ không giết địch sao? Hình tượng Dương đại tướng quân một câu không hợp liền giết đã ăn sâu trong đầu Bạch Tiểu Trúc, việc hắn kích động mà bóp nát khăn trải giường, đập thủng vách tường cũng xác minh rõ chuyện này.

Thật sự rất có thể vì phật ý hắn mà bạo lực gia đình. Bạch Tiểu Trúc nhìn đôi tay mình mảnh khảnh nhỏ bé, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Cậu vẫn nhớ rõ mình có đàn chị, kết hôn với một sinh viên thể thao cường tráng vô cùng. Đàn chị nói cho cậu, trước nay chưa từng cãi nhau với chồng một câu, chỉ sợ lỡ lời mà nhà tan cửa nát _(:з” ∠)_

“Ngươi sợ cái gì, ta cũng sẽ không đánh ngươi,” có thể là suy nghĩ của Bạch Tiểu Trúc đều viết trên mặt, Dương Chấn Uy chọt chọt trán cậu, chơi đùa với lọn tóc dài, thanh âm tuy rằng vang như tiếng sấm nhưng kỳ thật lại rất ôn nhu: “Tuyệt đối không có cảnh ức hiếp người nhà, tin ta. Ta nói chuyện lớn tiếng cũng không phải cố ý dọa ngươi, chỉ là ở quân đội đã quen.”

“Ưm, ta hiểu rồi.” Bạch Tiểu Trúc cười cười, xoay lại ghé vào trên người Dương Chấn Uy, gối đầu lên lồng ngực vững chãi, vươn tay phải gác lên cơ bụng của hắn, lại lấy ngón tay kẹp cơ ngực một chút chơi, nói: “Nếu không bạo lực gia đình, nhìn như vậy, có cảm giác an toàn lắm.”

Dương Chấn Uy đưa tay lên bụng hắn, định bắt cái tay hư của Bạch Tiểu Trúc ngưng sờ loạn, nhưng hắn lại không làm, chỉ là khó nhịn mà kẹp kẹp chân, nói: “Có vẻ như ban ngày ngươi rất nhàm chán, tháng sau cùng ta đi duyệt binh không?”

Bạch Tiểu Trúc vừa nghe tinh thần liền hứng khởi, vội vàng gật đầu nói: “Được đó! Thích nhất xem duyệt binh!”

Dương Chấn Uy nhíu mày quát: “Không phải mỗi ngày ngươi đều xem ta rồi sao.”

……

Một tháng sau.

Dương đại tướng quân mặc chiến giáp uy vũ đưa Bạch Tiểu Trúc đi duyệt binh, cũng làm Bạch Tiểu Trúc cảm thấy hắn soái đến ngây người. Đương nhiên bài binh bố trận cũng vô cùng đẹp mắt, Bạch Tiểu Trúc may mắn lấy thân phận là thân binh đặc biệt, đứng trên đài cao, nhìn đội quân so hàng chính tề ở bên dưới, còn được tận mắt chứng kiến đương kim hoàng thượng và một số đại thần, hoàng thân quốc thích.

Lão hoàng đế nhìn đội quân uy phong lẫm liệt, hết mức vừa lòng, thân thiết ân cần hỏi thăm Dương Chấn Uy: “Chấn Uy quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Nếu đại công chúa nhà ta không hòa thân liền cho ngươi đính hôn. Chiến loạn đã bình, Chấn Uy có thể yên tâm thành gia. Hay ngươi thích cô nương nhà ai? Trẫm lập tức chỉ hôn giúp ngươi.”

Dương Chấn Uy lắc đầu, đáp: “Đa tạ thánh thượng hậu ái, chỉ là thần ái mộ lam nhan, không có tính toán kết hôn với cô nương nào.”

Lão hoàng đế vẻ mặt ngơ ngẩn.JPG

Như vậy còn chưa đủ dọa người, Dương Chấn Uy nói thêm: “Thánh thượng có thể chỉ hôn cho thần với một nam nhân chứ? Thần chỉ yêu tha thiết hắn, không có cách tiếp nhận thêm ai.”

Lão hoàng đế phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “Chấn Uy, ngươi là chiến thần của nước chúng ta, nhất cử nhất động đều tấm gương cho quân sĩ lẫn bá tánh, việc này hẳn là phải suy xét thật kỹ. Còn nữa, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại(*). Trẫm từng đáp ứng với phụ thân ngươi, phải chăm lo cho ngươi thật tốt, Dương gia mấy thế hệ cha truyền con nối, mà mỗi đời cũng chỉ có độc một đứa con trai——”

(*) Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại:

1- Hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.

2-Nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.

3- Không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.

Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.

Dứt lời, lão hoàng đế vỗ vỗ vai Dương Chấn Uy, thở dài nói một câu: “Ngươi hãy suy nghĩ lại.”

Sau đó lão hoàng đế xách lỗ tai của Thái Tử điện hạ mà đi. Hôm đó Thái Tử mở tiệc chiêu đãi tướng sĩ trong quân, hoàng đế tất nhiên cũng biết. Lúc ấy không có chuyện gì nghiêm trọng, hiện tại ngài lại nhỏ giọng lên án bên tai Thái Tử một phen, nói Thái Tử sao có thể vì hứng thú mới mẻ, lại để Dương Chấn Uy đi tìm nam nhân được.

Thái Tử ai oán mà nghiêng đầu nhìn Dương Chấn Uy, Dương Chấn Uy chỉ tặng lại ánh mắt tội nghiệp nhưng không thể giúp gì, trộm nắm tay Bạch Tiểu Trúc, cúi đầu nói: “Có nghe thấy không, chúng ta nỗ lực sinh bảo bảo đi.”

Bạch Tiểu Trúc nhẹ giọng đáp: “Hiện tại chưa đủ nỗ lực sao.”

Với trình độ dũng mãnh của Dương Chấn Uy, cách một ngày làm ba lần như thế, còn có quân y chuyên biệt điều trị, quả nhiên mang thai cực kỳ nhanh. Quân y còn dặn dò hắn không thể “hành sự”, cũng không thể vận động mạnh, chủ yếu phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Dương Chấn Uy nghe xong mặt đều đen, Bạch Tiểu Trúc lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, sờ sờ cơ bụng rắn chắc, trong lòng đầy mong đợi.

Sắp làm phụ thân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.