Thánh Khư

Chương 3: Chương 3: Thanh Đồng Côn Lôn




“Đ-A-N-G.G!”

Thanh âm chấn động, mang theo cảm giác tang thương.

Sở Phong thả hòn đá trong tay xuống cho nó va chạm với tấm bia bên dưới, không nghi ngờ gì đây là đồng bia, khiến hắn có chút khó tin, mấy ngàn cân đồng thau, đây không phải là việc nhỏ à nha.

Nếu như truyền đi, nhất định sẽ rất oanh động.

Mặt trên có khắc hai chữ Tây Vương, phong cách cổ xưa, lại có vẻ thần bí, hấp dẫn tâm thần người xem, không biết nó được lưu lại từ thời đại nào.

“Rốt cuộc người nào đem chôn nó ở dưới núi Côn Luân?”

Sở Phong gõ gõ đồng bia, kim loại liên tục phát ra thanh âm rung động không ngừng, đáng tiếc hắn hiểu về khảo cổ nên cũng không biết được rõ ràng giá trị của nó.

“Chắc có lẽ thời gian rất lâu trước đây đã từng có một thời đại đồng thau cực kỳ huy hoàng.” Hắn tự nói, âm thầm phỏng đoán.

Hắn là người không mê tín, mặc dù Côn Luân có quá nhiều thần thoại, hơn nữa đột ngột nhìn thấy hai chữ Tây Vương trên mặt bia đồng thau kia, hắn cũng không thể nào tin được những truyền thuyết từ thời xưa cổ.

Sở Phong cảm thấy, Tây Vương Mẫu mặc dù có lẽ thật sự đã từng tồn tại trong dòng lịch sử, cũng chỉ là một thủ lĩnh của viễn cổ cường đại bộ lạc, mà ở đây là một mảnh di tích.

“Địa chấn mãnh liệt, dẫn đến trong núi phát ra từ trường mạnh mẽ dị thường, khiến tầng mây phóng điện, hơn nữa trên núi lại lộ ra một khối bia đồng thau cực lớn, cho nên đưa tới lôi điện lượn lờ?”

Sở Phong càng phát ra cảm thấy, rất có thể đây là nguyên nhân.

Hắn rất muốn đào khối đồng bi này lên, quan sát thật kỹ, nhưng nó còn chôn cả hơn nửa đoạn ở dưới mặt đất, lại không có công cụ trong tay, khó mà làm được.

Bồi hồi một lát, hắn lần nữa leo lên trên.

Trên núi có một khe lớn rất rộng cũng rất sâu, đen sì, nhìn thấy mà giật mình, cảnh tượng đổ nát đến cùng cực.

Đường đi cũng không còn bằng phẳng, thế núi hiểm trở, đá lớn đá nhỏ ngang dọc, càng hướng lên trên thì lại càng không dễ đi.

Ngọn núi hùng vĩ, một mình đi ở phía trên, cảm thụ được nó hùng hồn đến cỡ nào, lại nghĩ về rất nhiều truyền thuyết, Sở Phong trong lòng có chút khác thường, nhìn về phương xa, cự sơn cùng vòm trời tương liên, cảnh

tượng thập phần bao la hùng vĩ.

Hướng lên trèo được hơn nghìn thước, sau khi trải qua địa chấn, đây càng là một đoạn lộ trình khó đi, thỉnh thoảng lại có tảng đá lớn lăn xuống, nguy hiểm vô cùng.

Phía trước, có một đống đất đá lớn, vách núi lưng chừng lại bị mất đi 1 đoạn.

Cách một khoảng, hắn bỗng dừng lại, vẻ mặt dị thường, nhìn về trước, sau đó, hắn rất nhanh tiến lên, trèo lên, muốn xác định điều hắn thấy phải chăng là thực.

“Hình như là thanh đồng!”

Từ rất xa, hắn đã thấy được một mảnh ngấn xanh, rằn rỉ pha tạp, ngay tại dốc sườn núi, không phải một chút, mà là một mảng rất lớn.

Cuối cùng cũng tới phụ cận, hắn nhìn rõ ràng.

“Quả thật!”

Cái này có thể còn làm cho người ta chấn kinh hơn là khối đồng bia kia nữa.

Ngay tại bên trên vách núi có một chỗ bị đoạn ra, ngăn cách thành một vùng, thế núi dốc đứng, lộ ra chân tướng phủ đầy bụi.

Từng phiến từng phiến gỉ đồng, dựa vào vách núi, mang theo một vẻ cũ kỹ mà thần bí, đây rõ ràng là công trình kiến trúc bằng đồng, men theo sơn thể hiện ra từng bộ phận.

Ba căn phòng bằng đồng thau, phong cách cổ xưa, lại pha chút yên tĩnh, lưng tựa vào thạch bích, bên trong có chút bộ phận bị đất đá chôn vùi, nhưng tổng thể vẫn còn có thể nhìn rõ.

Phòng xá bằng đồng mang dáng vẻ cổ xưa, mang theo hơi hướng lịch sử.

Mái ngói trong phòng cũng là do đồng thau tạo thành, từng khối lại từng khối, chỉnh tề theo quy luật.

Sở Phong quả thực giật mình, trong nội tâm không cách nào bình tĩnh trở lại.

Đây chính là phát hiện mang tính chấn động, đồ vật bằng đồng thau, nhiều như vậy, không phải một mà là vài căn ah, xây dựng tại núi Côn Lôn, lại từng bị chôn sâu trong đất đá.

Chúng thuộc niên đại nào, do người phương nào xây dựng?

Theo hắn suy đoán, khu vực này từng xuất hiện một thời kì văn minh đồng thau huy hoàng, đã từng tồn tại rất lâu rồi, hiển nhiên chưa từng được ghi chép trong sách sử nào cả.

Trong lòng chấn kinh, hắn lại càng khó hiểu.

Tư mẫu mậu đỉnh được xưng là cổ khí lớn nhất, không nói so với phòng ốc nơi đây, ngay cả so với tấm bia bằng đồng lúc trước, làm sao có thể gọi là trọng khí lớn nhất được.

Không hề nghi ngờ, kiến tạo phòng xá bằng đồng, so với đúc đỉnh khó hơn mấy lần.

Căn phòng toàn bộ đều được đúc thành từ đồng xanh, cả một mảng lớn kim loại như thế, làm căn phong vừa rộng rãi, lại có cảm giác nghiêm túc, thêm vào trang trọng cho người ta một cái nhìn thần bí.

Cái này nếu như bị ngoại giới phát hiện, sẽ là di sản cấp độ châu báu mất, vì chưa bao giờ thấy được đồ vật nào khổng lổ như vậy, phá vỡ thường thức của mọi người.

Sở Phong là người khi gặp chuyện thường rất trấn định, nhưng hôm nay lại không thể thong dong, vùng đất sơn mạch bên trong hiển thị đồng thau di tích, thật là kinh người!

Hắn thử dùng sức đẩy một cái cửa đồng thau, tiếng kim loại ma sát chói tai truyền ra, cánh cửa đồng từ từ mở ra.

Sở Phong không lập tức đi vào, đứng bên ngoài chốc lát, hít thở sâu, sau đó mới cẩn thận bước vào, bên trong yên tĩnh, phảng phất cùng ngoại giới ngăn cách, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.

Hắn nhận ra, trong căn phòng, không có gì cả.

Vô luận là trên mặt đất, hay là trên tường, hay bất cứ chỗ nào khác, không có bất cứ một vật gì.

Hai phòng ốc khác cũng như thế, bên trong trống rỗng, không có gì cả.

Cẩn thận xem xét, không có đường ngầm, cả ba căn phòng bằng đồng đều trống không.

Sở Phong lui ra ngoài, nhìn xem tổng thể ba căn phòng, trong lòng có quá nhiều khó hiểu, người xưa dung để cư trú, hay là dùng để tế tự?

Thời cổ đại xa xôi ấy, thật sự quá xa xỉ!

Trong sử sách có ghi lại, ở thời đại Ân Thương, tư mẫu mậu đỉnh chế tạo trọn vẹn vận dụng 200~300 tên công tượng, phối hợp chặt chẽ mới gian nan hoàn thành.

Vậy, ba căn phòng này, thì đến mức nào?

Sở Phong ở chỗ này ngừng chân thật lâu, cuối cùng lần nữa lên núi, mấy giờ về sau, rốt cục sắp đến đỉnh núi rồi, khoảng cách còn chừng hai trăm thước, hắn đã rất mệt rồi.

Thể chất của hắn siêu tốt, thân thể tráng kiện, nhưng mà trèo lên núi cao như vậy, lại trong một thời gian, dĩ nhiên là phi thường mệt mỏi.

Tới gần đỉnh núi, dõi mắt trông về phía xa, sơn mạch phập phồng, đại địa bao la hùng vĩ, khiến cá nhân lộ ra vô cùng nhỏ bé, như là hạt bụi.

Đứng trên núi, ngẩng đầu nhìn lên vòm trời xanh thẫm như gần trong gang tấc kia, cảm giác được trong lồng ngực khoan khoái dễ chịu, có thể quên hết mọi thứ ưu phiền, cá nhân vinh nhục, hết thảy mọi thứ, dường như không có ý nghĩa tại chỗ này.

Tại đây độ cao so với mặt biển đã phi thường chênh lệch, nhưng sao không thấy tuyết đọng, lại có chút cỏ mọc, khiến Sở Phong cảm thấy có chút kỳ quái.

“Dấu vết bị sấm sét đánh xuống!”

Sở Phong phát hiện trên núi có vết cháy, từng bị lôi điện bổ qua, cả khối khu vực lớn cây cỏ hóa thành tro tẫn, một mảnh đen nhánh.

Trừ đó ra, núi đá đều bị bổ ra rồi, tổn hại cả mảng lớn sơn thể.

Khiến hắn càng thêm vững tin, mấy ngày trước tại đây sương mù dày đặc, ánh sáng màu lam lượn lờ, nhưng thật ra là tia chớp, phiến địa phương này từng bị sấm sét đánh.

Phía trước đường không dễ đi, cự thạch chồng chất, Sở Phong vòng quai, muốn từ sơn thể một đường khác đi lên trên.

Nhưng mà, khi hắn đi tới mặt kia, thân hình có chút cứng lại, con ngươi co rút, cảm thấy khiếp sợ vô cùng

Ngay cả lúc nhìn thấy ba căn phòng bằng đồng, hắn cũng không có như thế.

Lưng núi bên này đã từng phát sinh đất lỡ, đất đá đổ xuống phía dưới, lộ ra một mảng lớn kim loại.

“Núi đồng!”

Phần lớn đất đá rơi xuống xuống, lộ ra cảnh tượng thật sự vô cùng kinh người.

Cả khu vực đỉnh núi này đều làm bằng đồng, bị từng tầng đất đá chôn xuống.

Cũng không phải là một ít khu vực, cách đỉnh núi gần 200m, mà là cả một mảng lớn khu vực đều đã lộ ra đồng thau.

Điều nầy để cho người sinh ra ý nghĩ, cả ngọn núi này là đồng thau, bề ngoài bao phủ một lớp đât đá để che dấu, bây giờ mới là “thực cảnh”?

Thật sự là không thể tưởng tượng!

Chân tướng như thế nào, không biết được, nhưng ít nhất ngọn núi bằng đồng cao hơn 200m này, đủ khiến người ta giật mình.

Sở Phong bị chấn kinh, một ngọn núi bên trong dãy Côn Luân, toàn bộ làm bằng đồng, phá vỡ suy nghĩ thường thức của hắn.

Hắn không tin những sự tình huyền bí kia, những truyền thuyết mà hắn chỉ cho câu chuyện nghe vui tai.

Nhưng trước mắt hiện tại, quỷ dị như vậy, giải thích không rõ.

Bị sấm sét đánh qua, lộ ra chân tướng một đỉnh núi làm bằng đồng thau.

Chuyện nơi đây quả thực có chút kinh thế hãi tục!

Sớ Phong dọc theo hướng núi trèo lên, cách đỉnh núi gần trăm thước, hắn dừng lại, nơi náy dốc đứng, lại là một mảng đồng, khó có khả năng leo lên tiếp.

Đồng thời, hắn ngửi được một mùi thơm ngát, theo gió đưa tới.

Toàn bộ địa phương này là đồng, kim loại lạnh như băng, cũng không thấy có cỏ cây gì, trụi lủi cả một vùng.

Sở Phong ngửa đầu quan sát, cẩn thận tìm kiếm.

Quả nhiên, trên vách núi đồng, có một cây thực vật!

Chỗ đó ngay tại khu vực đỉnh núi, hắn lui về sau, tìm hướng khác để có thể leo lên, muốn nhìn cẩn thận cây thực vật đó.

Sau đó không lâu, tuy rằng hắn không lên được đỉnh núi, nhưng lại thấy rõ.

Một cây tiểu thụ xanh mơn mởn, cao ba thước, nó vậy mà cắm rễ trên vách đồng thau dựng đứng, kết xuất một đóa hoa, nụ hoa chớm nở.

Sở Phong vững tin chính mình không có nhìn lầm, chỗ đó không có đất đá, chỉ có đồng thau, nó cắm rễ trên vách đá bằng lục đồng dựng đứng, thật sự không thể tưởng tượng.

Cái này vô cùng kinh người, có chút không thể lý giải.

Hắn thay đổi phương vị, lựa chọn một chỗ thuận lợi nhằm trèo lên, khoảng cách càng gần, hắn thấy rõ, tiểu thụ xác thực cắm rễ trên đồng thau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.