Thanh Khải

Chương 9: Chương 9




Tôi thích em.

Tôi thích em tao một chút.

Cũng như vậy nhưng lại kém mất ba từ.

Hoàng hôn mùa xuân thật dịu dàng.

Trên bảng đen trong phòng học vẫn còn tràn ngập nhiệm vụ cuối tuần của các tổ. Lâm Thanh Khải lười nhác dựa vào trên bàn học, một tay vòng sau thắt lưng nàng. Váy liền áo rất mỏng, Tưởng Linh có thể cảm nhận được ngón tay hắn rê dọc theo sống lưng nàng mà vuốt ve lên xuống.

Tê tê, lại thật thoải mái.

Hành động này khiến cho Tưởng Linh có loại ảo giác giữa bọn họ đã sớm thân mật từ lâu.

Nàng lôi kéo góc áo hắn, âm thanh thật nhẹ đáp: “Tương đối thích anh xoa.”

Lâm Thanh Khải thấp giọng cười: “Vì sao vậy?”

Tưởng Linh dán đầu mình vào trên vai hắn, giấu mặt đi: “Càng...... Có cảm giác hơn.”

Hai người dán lại gần. Động tác tay của Lâm Thanh Khải ở sau eo nàng càng thuận tiện hơn. Đầu ngón tay hắn cách váy tìm được quần lót bên trong, như có như không dọc theo con đường nhỏ kia thăm dò xuống dưới.

Tưởng Linh nhấc eo ra sau trốn, tay hắn lại kịp lúc giữ nàng lại.

“Càng có cảm giác gì?” Còn ở đó mà lấy lời nói của nàng trêu chọc nàng.

Tưởng Linh gác trên đầu vai hắn, nhỏ giọng nói: “Chính là cảm giác rất thoải mái.”

“Vú thoải mái thì tiểu huyệt mới chịu ướt, có phải không?”

Tưởng Linh ưm một tiếng.

Yết hầu Lâm Thanh Khải lăn nhẹ, tay rũ xuống, vén bên váy trái của nàng lên.

Tưởng Linh bị dọa sợ, giữ tay hắn lại.

Lâm Thanh Khải nhìn nàng, đạm thanh hỏi: “Không muốn để tôi chạm vào ư?”

Tưởng Linh lắc đầu: “Vẫn đang ở trong phòng học đó.”

Hiển nhiên Lâm Thanh Khải chỉ để ý đến một vấn đề là nàng có cho hắn chạm vào hay không thôi. Hắn cười: “Ở phòng học không phải càng kích thích hơn sao?”

Hắn rất dễ dàng tránh thoát bàn tay của Tưởng Linh, lòng bàn tay men theo đùi nàng vỗ đi lên.

Tưởng Linh giật cả mình. Cái cảm giác có dòng điện chạy dọc người này lại xuất hiện. Bàn tay hắn thật nóng, mân mê trên thịt đùi tạo ra nhiều đợt tê dại. Tê đến mức xương cốt Tưởng Linh cũng nhũn mất.

Lâm Thanh Khải mở miệng bình phẩm, tiếng nói đã mang theo nhiều hương vị tình dục hơn trong đó: “Thịt thật là mềm.”

Hắn nghiêng đầu cắn vành tai nàng.

Bàn tay phía dưới tiếp tục mò vào trong, ở phần đùi chơi đùa một lượt, rồi lại vòng đi lên.

Hô hấp của Tưởng Linh giống như bị gián đoạn, nàng cảm giác được rất rõ ràng đầu ngón tay của hắn đang đẩy quần lót của nàng ra.

Bên trong đã sớm ướt. Lúc tan học, khi quay đầu thấy cảnh hắn ở bên ngoài dựa vào trên lan can, nàng lập tức ướt.

Lâm Thanh Khải giống như thật vừa lòng, đẩy ngón tay trơn tuột vào trong: “Chảy nước khi nào vậy?”

Tưởng Linh nói dối: “Vừa rồi......”

“Phải không?” Lâm Thanh Khải cười.

Hắn cũng không nói không tin, chỉ buông tha cho vành tai nàng. Đầu lưỡi ướt nóng dọc theo cần cổ liếm xuống dưới, lưu luyến trên xương quai xanh của nàng, cố tình trêu chọc làn da mỏng manh nơi đó.

Tưởng Linh bị hắn đùa bỡn đến mức cả người cứng đờ, mới vừa ngẩng cổ, ngón tay nơi quần lót liền bắt đầu trêu chọc âm đế rất có kỹ xảo.

Nàng nhất thời không nhịn được, kêu ra tiếng.

Tay Lâm Thanh Khải càng đi sâu vào trong. Sờ soạng môi nhỏ âm hộ. Hắn muốn nước của Tưởng Linh, cho nên làm cho môi nhỏ âm hộ trở nên ướt át, vuốt ve qua lại: “Chỗ này mềm nhất, có phải không?”

Toàn thân Tưởng Linh có chỗ nào yếu ớt nhất đã bị hắn niết một lúc. Nàng mềm đến không thẳng người được, tay bám thật chặt eo thon của Lâm Thanh Khải, gật đầu.

“Tiểu huyệt mềm.” Âm thanh của Lâm Thanh Khải hạ thấp.

Hắn hơi cúi người, bế Tưởng Linh đặt lên bàn.

Hắn lôi kéo quần lót của nàng cởi ra. Rồi tách chân nàng.

Tưởng Linh chỉ cảm thấy kiểu tư thế này cực kỳ thẹn thùng. Khép chân lại cũng không được, mà không mở ra cũng không được. Hạ thân trần trụi lộ ra, có thể cảm nhận được cả không khí và ngón tay hắn sở hữu độ ấm hoàn toàn khác biệt.

“Lâm Thanh Khải......” Nàng có chút hoảng loạn.

“Không có việc gì.” Lâm Thanh Khải thấp giọng nói: “Để tôi nhìn thử tiểu huyệt nào.”

Hoàng hôn đã tàn, ánh sáng biến thành màu cam, chiếu đến sườn mũi và đôi môi khá mỏng của Thanh Khải. Đôi mắt đáng lẽ vốn thanh tịnh bây giờ tất cả đều là dục vọng cuồn cuộn.

Hắn vén váy Tưởng Linh lên.

Tưởng Linh chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tối đen của hắn, lại theo bản năng cảm thấy tầm mắt của hắn dường như mang theo cả sự nóng bỏng. Như thể là thật vậy, tê tê đánh vào trên âm đế, rồi lại theo âm đế đi đến khe hở nhỏ hẹp kia...... Tùy ý mà lại dâm mĩ.

Chỉ mới bị nhìn như vậy, chỗ đó của nàng lập tức rụt một chút.

Lần này Lâm Thanh Khải có thể nhìn thấy thật rõ ràng chất lỏng trong suốt từ trong miệng huyệt nàng chảy ra. Đôi mắt hắn tối sầm lại, cười: “Có phải thật kích thích đúng không? Vừa rồi lão thầy của em vẫn còn đứng trước mặt nói chuyện, bạn học vừa mới đi, em liền giương chân cho tôi xem huyệt.”

Tưởng Linh bị hắn nói khiến mặt nóng tai hồng. Chân nàng gập lên, muốn tránh khỏi tầm mắt của hắn, nhưng lại bị ngăn lại.

“Đã có người khác thấy qua chỗ này của em chưa?” Lâm Thanh Khải nắm chân nàng hỏi.

Tưởng Linh nhấp môi lắc đầu.

“Ngoan lắm.” Lâm Thanh Khải sờ sờ tóc nàng.

Hắn dùng tay tách ra môi nhỏ âm hộ lầy lội.

Hai bối thịt nhỏ mềm mềm đang kẹp lấy ngón giữa rõ ràng khớp xương của hắn, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ đó, len vào khe hở xoa nắn trên dưới. Động tác của ngón tay hoặc nhẹ hoặc trọng tác động lên âm đế.

Giống hệt ngày đó hắn dùng côn thịt cọ xát. Toàn bộ hạ thân đều tê dại. Dòng nước dưới người Tưởng Linh chảy không ngừng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vang do bị ngón tay hắn dính dấp, càng lúc càng lớn.

Lâm Thanh Khải nhìn biểu hiện bên dưới của nàng: “Còn chưa bị dương vật thao quá, mà tiểu huyệt đã kêu đến vậy.”

“Dừng lại thôi......” Tưởng Linh nhíu chặt mi.

“Có thấy ngứa không?” Lâm Thanh Khải ách thanh hỏi.

Tưởng Linh lung tung gật đầu. Nàng bị loại kích thích này khiến cho cả người lâng lâng, thế nên chỉ biết nhìn Lâm Thanh Khải hơi khom lưng, không hề phản ứng gì lại.

Giây tiếp theo, trên âm đế lập tức có nhiều hơn xúc cảm nóng nóng, ẩm ướt.

Thật mềm, nhưng cũng rất có lực, qua lại kích thích âm đế.

Là đầu lưỡi của Lâm Thanh Khải.

Trong đầu Tưởng Linh không còn sót lại gì, chỉ biết rên rỉ ra tiếng.

Làn váy hơi mỏng bị làm cho căng ra đủ loại hình dạng, hắn vùi đầu ở nơi hạ thân nàng, đầu lưỡi vòng quanh liếm láp qua lại âm đế.

Mặt lưỡi thô ráp, quét đến trên môi âm hộ, một sâu, một cạn, mút vào trong miệng khẽ cắn.

“Đừng liếm nữa......” Âm thanh của Tưởng Linh mơ hồ.

Lâm Thanh Khải giữ chặt eo nàng: “Liếm sướng rồi thao mới đã chứ.”

Eo Tưởng Linh không thể động đậy, đành phải rút chân lên, thịt mềm trong đùi đã sớm bị Lâm Thanh Khải dày dò một lượt.

Lâm Thanh Khải vươn một bàn tay đỡ nàng, động tác miệng cũng không ngừng nghỉ.

Đầu lưỡi của hắn thậm chí có xu hướng muốn đâm thọc vào bên trong miệng huyệt.

Tưởng Linh bị hắn làm nãy giờ hết ngứa rồi lại tê. “Lâm Thanh Khải, em sắp không được rồi, anh đừng......”

Đầu lưỡi của Lâm Thanh Khải ngược lại dùng lực lớn hơn nữa cắm vào bên trong chơi đùa. Tiếp đó lại dùng miệng bao lấy miệng huyệt, hút nước cho nàng. Cả người Tưởng Linh đều run cả lên, nước đột nhiên phun ra.

Nàng kêu đến khản cả tiếng.

Lâm Thanh Khải ngồi dậy, cằm dính đầy chất lỏng. Đều là dâm thủy của nàng.

Tưởng Linh nhìn hắn giơ tay, rũ mắt, dùng mu bàn tay lau một phen. Lúc mà hắn nhìn đến vết ẩm ướt đó, chỉ cười cười.

Tưởng Linh thẹn thùng, Lâm Thanh Khải cúi xuống hôn nàng, nằm lên người nàng, có chút hài hước nói: “Đến lúc mà tôi lấy dương vật thao em, có phải sẽ cần rất nhiều drap trải giường mới thấm hết cho em được đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.