Thanh Khải

Chương 4: Chương 4




Cho dù suy nghĩ có trong sáng cỡ nào mà nghe hắn nói vậy, mặt Tưởng Linh cũng không nhịn được mà nóng bừng lên.

Đêm hôm trước, nàng nằm mơ, mơ thấy bị hắn đè lên tường làm trong phòng học. Côn thịt thô cứng mãnh liệt ra vào trong thân thể. Nàng kêu rất lớn tiếng, Lâm Thanh Khải liền cúi đầu hôn nàng. Quần áo đã sớm bị xé rách, hắn hôn nàng xong, rồi di xuống dưới, đầu lưỡi ướt át liếm hút vòng quanh đầu vú.

Ở trong mơ, Tưởng Linh đạt cao trào.

Tỉnh lại rồi ngồi ngẩn người một lúc lâu, nhất thời không rõ chính mình có thật sự kêu ra tiếng hay không. Nàng nín thở để ý động tĩnh ở ký túc xá. Thấy bạn cùng phòng vẫn hô hấp đều đều, mới dám thả lỏng. Thật cẩn thận đưa tay chui vào chăn mỏng, sờ sờ quần lót, quả nhiên lại ướt rồi.

Khó chịu.

Mặt Tưởng Linh vùi vào gối đầu. Nàng nhớ tới lúc trước có lần nhìn thấy một nam sinh tán tỉnh trong phòng học. Lúc ấy chỉ cảm thấy người đó thật đáng khinh, nhưng Lâm Thanh Khải rõ ràng so với hắn còn quá phận hơn nhiều.

Ngày hôm sau tan học, nàng cùng bạn cùng bàn đi mua đồ ăn vặt. Từ xa đã nhìn thấy Lâm Thanh Khải đứng cùng một đám nam sinh trước cửa quầy bán quà vặt. Hắn mặc áo len lông dê màu xám nhạt, so với những người xung quanh cao hơn hẳn nửa cái đầu, sạch sẽ và nổi bật.

Chân Tưởng Linh bỗng nặng trịch. Nàng vừa thấy hắn, liền vô thức nhớ đến hình ảnh hắn muốn nằm trên người nàng.

“Làm sao vậy?” Bạn ngồi cùng bàn nghi hoặc hỏi nàng.

Tưởng Linh qua loa lấy lệ: “Mình không đi nữa, ở cầu thang chỗ này chờ cậu.” Nói rồi, nàng lập tức trốn sau cầu thang.

Hai ngày tiếp theo, nàng vẫn trốn hắn. Nói là trốn, đơn giản là cố tình không để gặp lại nhau, cho dù có đụng phải ở trên đường, nàng cũng lặng lẽ vòng sang chỗ khác.

Nàng thật sự không ngừng suy nghĩ nên đối mặt với hắn như thế nào. Ngày đó trước khi rời đi, Lâm Thanh Khải thật ra đã lưu lại số điện thoại của nàng. Nhưng hắn cũng không tính tìm nàng.

Cứ như vậy qua một tháng, thời tiết dần nóng lên.

Giữa giờ tự học buổi trưa, còn đang đối phó với toán học đến mơ màng sắp ngủ, di động đột nhiên rung nhẹ. Có tin nhắn đến:【Đến sân bóng rổ. 】

Tưởng Linh không dám lưu tên Lâm Thanh Khải, cho nên lúc đối mặt với dãy số thật dài trên màn hình, liền do dự mười mấy phút. Có loại cảm giác cấm kỵ lại vô cùng kích thích cùng lúc nảy nở trong lòng nàng. Bản năng nàng cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại ẩn ẩn muốn càng nhiều hơn.

Di động lại rung lên: 【 Năm phút? 】

Dường như chắc chắn nàng sẽ không cự tuyệt. Tưởng Linh rối rắm một hồi, cuối cùng cũng nhắn lại “Ừm“.

Nắng 12 giờ trưa luôn gắt nhất, chói chang đến mức loá cả mắt.

Ngoài ý muốn Tưởng Linh là người trên sân bóng vẫn còn không ít. Lâm Thanh Khải một bên đi vào sân, một bên kéo áo lên cao lau mồ hôi. Chân dài vai rộng, tóc ngắn đen nhánh mướt mồ hôi, bên hông lộ ra một đoạn cơ bụng săn chắc.

Hắn làm như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Linh, liền nghiêng đầu nhìn qua.

Tuy cả một đường đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tầm mắt đụng phải trong chớp mắt kia, Tưởng Linh lại đột nhiên khẩn trương. Nàng kéo kéo góc áo, đứng tại chỗ chờ hắn đi tới.

Mấy nam sinh đứng đằng sau cũng chú ý đến bên này, đồng thời cười vang lên, một người trong đó còn kêu Lâm Thanh Khải: “Anh, đừng đi mà, ở lại đá thêm một lát nữa đi.”

Lâm Thanh Khải tiếp được trái cầu hắn ném lại đây, lười phản ứng lại, chân vừa nhấc, đã đá trở lại.

“Khát nước không?” Hắn hỏi Tưởng Linh.

Tưởng Linh lúng ta lúng túng gật đầu. Hai người liền đi đến quầy bán quà vặt, đám người phía sau xa xa huýt sáo vài tiếng.

Lâm Thanh Khải cầm hai chai Nông Phu Sơn Tuyền ướp lạnh, rồi dẫn Tưởng Linh đi đến cánh rừng đằng sau khu dạy học.

Dọc theo đường đi, hắn không nói gì. Tưởng Linh đi theo phía sau, tâm muốn nhảy tới cổ họng. Trước kia, nàng đã từng nghe kể rằng buổi tối sẽ có rất nhiều tiểu tình lữ* đi vào trong rừng hôn môi gì gì đó, nhưng hiện tại đang là ban ngày......

*tiểu tình lữ: cặp đôi trẻ đang yêu đương

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa mấy kẽ lá chiếu xuống đất, loang loang lổ lổ, giữa không trung còn có gió thổi qua nhè nhẹ.

Đến lúc hai người đã đi sâu vào bên trong, Lâm Thanh Khải liền trực tiếp kéo áo Tưởng Linh, nâng tay bắt lấy ngực trái của nàng.

“Lạnh......” Vai Tưởng Linh dựa vào trên cây, tế bào cả người đều căng lên. Tay hắn mới vừa rửa qua, lại cầm chai nước thật lâu, đầu ngón tay đều lạnh băng.

Lâm Thanh Khải xoa nắn bầu vú non mịn, quan sát biểu tình trên mặt nàng biến hóa dù cho rất nhỏ. Qua một lát, mới thấp giọng hỏi: “Người khác xoa vú em, em cũng ngoan như vậy sao?”

Tưởng Linh run lên, nhấp môi lắc đầu.

Khóe môi Lâm Thanh Khải cong lên, ngón tay tăng thêm lực đạo. Thịt mềm bị nhào nặn trong tay hắn, Tưởng Linh nhíu mày: “Có hơi đau.”

“Đau chỗ nào?” Lâm Thanh Khải biết rõ vẫn cố hỏi.

Tưởng Linh ngước mặt nhìn hắn, rất đáng thương.

“Đau vú hả?” Trong mắt Lâm Thanh Khải tràn ngập dục niệm. Thấy nàng đỏ mặt gật đầu, hắn thấp giọng nói: “Tôi liếm liếm cho em.”

Hắn đẩy cả áo ngoài và áo ngực lên trên khiến Tưởng Linh bị dọa sợ: “Sẽ có người nhìn thấy đó.”

“Không có ai đâu.” Lâm Thanh Khải không hề cố kỵ gì.

Tưởng Linh lại tránh đi, liền bị một tay hắn giữ cánh tay, đè ở trên cây. “Lần trước chỉ sờ vài cái em đã chảy nước, nay liếm lại càng sướng hơn.”

Nửa người nữ hài còn chưa biết sự đời bại lộ trong không khí, bầu vú trắng đến mức làm loá mắt người nhìn. Hai núm hồng nhạt bị không khí kích thích đến, run run rẩy rẩy nhếch lên cao. Ánh mắt Lâm Thanh Khải cực tối, ngậm lấy một núm bên trái, mút vào trong miệng.

Tưởng Linh ưm một tiếng.

Khoang miệng hắn nóng ướt, đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt. Thậm chí có thể cảm giác được mặt lưỡi thô ráp quấn lấy núm nhỏ, nóng bỏng di chuyển trên da thịt. Giống hệt giấc mơ kia, dâm mĩ đến quá mức.

Đầu Tưởng Linh ngửa ra sau đụng thân cây, nhắm mắt lại.

Người này là Lâm Thanh Khải......

Nàng cố nhịn xuống âm thanh của chính mình, nhưng lại dần dần mất khống chế, vô ý thức mà ưỡn ngực, đẩy đầu vú vào trong miệng hắn.

Lâm Thanh Khải hàm hồ cười một tiếng, dùng nước bọt thấm ướt đầu vú cứng rắn của nàng. Đầu lưỡi lại đánh vòng liếm láp xung quanh, ngẫu nhiên dùng răng nhẹ cắn, rồi lại liếm mút, khiến Tưởng Linh không chịu nổi kêu ra tiếng.

“Có thích không?” Lâm Thanh Khải đứng thẳng người dậy.

Tưởng Linh nói không nên lời, miệng khô lưỡi khô hơi hơi thở gấp.

Hắn cười, dán sát vào, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Còn muốn tôi hút cho nữa không?”

Lúc này Tưởng Linh đã sớm nhũn như một bãi nước, nói không nên lời. Khoái cảm bị gợi lên nhưng vẫn cố đấu đá lung tung trong cơ thể. Cứ vậy bị Lâm Thanh Khải trêu đùa một lát, tay chân nàng luống cuống, đánh bạo dán vào trong lòng hắn.

Đầu vú cứng rắn trực tiếp dính sát lên lồng ngực kiên cố. Hai khỏa thịt mềm vừa ấm lại vừa đẩy đà, Lâm Thanh Khải thuận theo ôm eo nàng.

“Tôi cứng rồi này.” Âm thanh của hắn khàn khàn đến kỳ cục.

Tưởng Linh cảm giác nó tới rồi.

Một cây gậy rất lớn để bên hông nàng. Thật là nóng. Trong thân thể nàng dường như cũng muốn bỏng theo, dịch thể ào ạt chảy ra bên ngoài. Thật là khó chịu.

Một tay Lâm Thanh Khải kéo khóa quần, giải phóng cho côn thịt thoát ra. Hắn túm lấy tay Tưởng Linh đặt lên trên, khi nhận thấy nàng muốn rút về, lập tức đè lại: “Đã quên rằng em bị nó mài cho sướng thế nào sao?”

Hắn cầm tay nàng thực hiện động tác lên xuống. Cả khuôn mặt Tưởng Linh chôn trong áo của hắn. Xúc giác trên tay cực kỳ mẫn cảm. Nó nằm trọn trong lòng bàn tay nàng, thậm chí có nắm cũng không hết.

Cằm Lâm Thanh Khải gác vào hõm vai nàng, hôn phía sau tai nàng: “Em đoán thử xem ngày hôm qua tôi mơ thấy cái gì?”

Tưởng Linh lắc đầu. Ngón tay trượt lên phần đỉnh, sờ trúng một ít chất lỏng trơn trượt. Vật này, cũng sẽ nước chảy sao......

“Mơ thấy em bị tôi thao.” Lâm Thanh Khải nói: “Em phóng đãng đến mức không chịu nổi, tôi dùng dương vật cắm em cả một buổi tối.”

Tưởng Linh nghe hắn nói, chân liền mềm đi một ít. Cả người nàng đều dựa vào trong lòng Lâm Thanh Khải, mặt đỏ tim đập.

“Tiểu huyệt đặc biệt tao, luôn cắn lấy dương vật của tôi.” Lâm Thanh Khải thở dốc, động tác trên tay chậm rãi kéo chậm lại. Ngón tay Tưởng Linh cũng bắt đầu trở nên tê rần.

“Muốn nghe em kêu.” Hắn cắn vành tai của nàng: “Kêu cho tôi nghe thử xem.”

Tưởng Linh giống như bị mê hoặc, âm thanh cũng có chút ám ách theo: “Kêu thế nào......”

Lâm Thanh Khải cười nhẹ: “Kêu kiểu lẳng lơ. Em biết kêu thế nào không?”

Tưởng Linh không đáp, hắn đẩy nàng lùi về sau một bước, hai người cùng dựa vào trên cây. Hôm nay nàng mặc quần jean, Lâm Thanh Khải cởi nút quần của nàng, bàn tay với xuống, khẩu khí mang theo chút tê dại: “Thật ướt......”

Một tay hắn kéo theo tay Tưởng Linh trượt trên côn thịt của chính mình, một tay ấn lên âm đế của nàng: “Tiểu huyệt sướng quá nên kêu lên tiếng kìa.”

“...... Nhẹ chút......” Tưởng Linh bị ngón tay hắn xoa đến mức run rẩy.

“Nói muốn bị tôi thao.” Lâm Thanh Khải dạy cho nàng.

Hai mắt Tưởng Linh đều mất tiêu cự: “...... Muốn......”

Lâm Thanh Khải thấp giọng rên rỉ một tiếng: “Muốn cái gì, muốn bị dương vật thao sao?”

“Ưm......” Tưởng Linh cảm giác rõ côn thịt của hắn ở trong tay nàng lại lớn thêm một vòng: “Muốn bị anh thao......”

Lâm Thanh Khải ách thanh: “Tao hóa.”

Tưởng Linh đột nhiên bị hắn bạo lực moi hai lượt, liền nức nở ra tiếng, dâm thủy chảy ra đầy tay hắn.

“Sớm muộn gì cũng làm chết em.” Lâm Thanh Khải hung hăng nói. Hắn kéo Tưởng Linh ngồi thấp xuống, côn thịt sưng to đánh vào bầu vú trần trụi của nàng.

“Thao vú của em.” Hắn ngẩng cổ hít khí, quy đầu nặng nề nghiền trên ngực nàng đến tê dại.

“Thật con mẹ nó mềm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.