Thanh Khải

Chương 18: Chương 18




Tiệm cơm luôn ồn ào tiếng người.

Bọn họ nhiều người, trước tiên nhắm được mấy cái ghế dựa trên lầu hai. Lần lượt đi lên lầu, trên lầu cũng đi xuống một đoàn người.

Cầu thang không được rộng, Lâm Thanh Khải buông tay Tưởng Linh, chắn cho nàng đi phía sau.

Đoàn người này có nam có nữ, nhìn qua lớn tuổi hơn một chút. Người dẫn đầu trong lúc đi xuống, đột nhiên lại xoay người nhìn bọn họ. “Linh Linh?” Tuy gọi nhưng cũng không xác định lắm.

Tưởng Linh sửng sốt. Lâm Thanh Khải dừng chân, cùng nàng quay đầu lại nhìn.

“Thật là em rồi.” Người nọ mang mắt kính gọng vàng, hào hoa phong nhã, tinh anh, phong độ trí thức. Hắn cũng liếc mắt nhìn qua Lâm Thanh Khải một lượt: “Vậy bạn trai đây là?”

Tưởng Linh đỏ mặt, do dự kêu một tiếng: “Anh.”

Đuôi mày Lâm Thanh Khải nhếch lên, nhìn nàng đi qua đó. Hai người nhẹ giọng nói vài câu, cuối cùng, người nọ còn giơ tay xoa xoa đầu Tưởng Linh.

Nàng dường như đã thật quen với động tác này, cũng không hề có ý tứ trốn tránh.

“Em còn có anh trai à?” Hai người đi tới ghế dựa, Lâm Thanh Khải mới hỏi.

“Là anh trai hàng xóm.” Tưởng Linh giải thích thật kỹ càng tỉ mỉ, “Anh ấy đang học đại học, học rất giỏi, có đôi khi ba mẹ qua tìm anh ấy giúp em học bổ túc, cho nên có quen biết một chút.”

Đại học...... Trách không được.

Thần sắc Lâm Thanh Khải nhàn nhạt. Lớn lên đúng một bộ dáng con mọt sách.

Đám nam sinh đã sớm cùng nhau ngồi quanh cái bàn, vô tình chừa lại cho bọn họ hai chỗ kế nhau.

Lâm Thanh Khải kéo ghế dựa, hai người cùng ngồi xuống.

“Ngại ồn sao?” Hắn thấp giọng hỏi.

Đúng là có chút ồn, mồm năm miệng mười cãi cọ ồn ào. Nhưng mà Tưởng Linh vẫn có chút thích cùng bạn bè của hắn chung đụng, giống như có thể cách sinh hoạt của hắn gần hơn một chút.

Đại khái cũng không phải dạng học trò ngoan ngoãn gì, chính giữa có đặt mấy bình rượu. La lối, ồn ào muốn Tưởng Linh cũng uống một hớp.

Lâm Thanh Khải ngăn lại.

Vài người liền cười rộ lên, cũng không miễn cưỡng. Coi như đồng ý tha, sau khi vài chén rượu xuống bụng, đề tài liền dần dần chuyển khác. Nam sinh gặp lần trước ăn cơm đột nhiên la một tiếng: “Tính ra, chỉ Tưởng Linh mới khiến mày thích, đúng không? Cái cô kia cùng ban cả ngày luôn bận rộn theo đuổi mày, cũng không......”

Nói còn chưa hết. Bị tầm mắt Lâm Thanh Khải đảo qua, cậu ta liền hi hi ha ha cười, rồi quay mặt đi chỗ khác.

Chiếc đũa trong tay Tưởng Linh hẫng xuống. Nàng làm bộ không nghe thấy, tiếp tục gắp miếng gỏi ngó sen bỏ vào chén nhỏ.

Nàng thật ra biết khả năng bên người Lâm Thanh Khải bị vây bởi các nữ sinh khác rất lớn. Nhưng mà rõ ràng nghe thấy, lại là một chuyện khác.

Không khí bị ảnh hưởng trầm đi rất nhiều.

Lâm Thanh Khải nghiêng đầu nhìn nàng một lát, cánh tay gác trên lưng ghế của nàng, lười nhác dựa lại gần. Hắn cũng có uống một chút rượu, hô hấp so ngày thường nóng hơn, dừng ở bên tai nàng: “Ghen à?”

Tưởng Linh ngậm một câu, “Mới không có.” Nhưng lại ủ đó không lên tiếng, tay hắn thuận thế ôm lấy bả vai nàng. Âm thanh trầm thấp rất ái muội: “Tôi không hề chạm vào cô ta.”

Bàn tay cũng so với ngày thường nóng hơn nhiều.

Nhiệt độ cơ thể tăng vọt, bất giác nhích lại gần hơn, hơn nữa câu này ý vị thâm thuý cỡ nào chạm vào tâm nàng, Tưởng Linh chớp mắt một cái liền hoàn hồn nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ phát sinh giữa hai người. Sống lưng nàng thẳng tắp, có chút căng cứng.

Yết hầu Lâm Thanh Khải cũng nhúc nhích hai lần. Lòng bàn tay dán vào làn da trên vai nàng vuốt ve một lát, rồi rút trở về.

Thật mềm.

Lúc tan cuộc đã hơn 9 giờ.

“Tao đưa em ấy về nhà.” Bộ dáng Lâm Thanh Khải ung dung thong thả.

Dọc theo đường đi, tim Tưởng Linh đập nhanh đến mức miệng khô lưỡi khô. Đã từng có vài lần tiếp xúc thân mật rồi, nhưng vẫn khẩn trương như vậy.

Khẩn trương quá. Càng lúc càng khẩn trương.

Nàng cứng người đi vào phòng cùng hắn, chân tay luống cuống đi qua một bên.

Nghe thấy tiếng trở tay đóng cửa “cạch” phía sau. Ánh đèn mờ mờ ngoài hành lang bị che ở ngoài cửa.

Cả phòng đen nhánh, xúc giác trở nên rất nhạy bén. Cảm nhận hô hấp nóng rực và nhiệt độ thân thể, tựa như được phóng đại vô số lần.

Lâm Thanh Khải trở nên trầm mặc lại nhiệt liệt.

Người nàng bị hung hăng đè trên cửa, hắn áp sát nàng, duỗi ra đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng.

Tưởng Linh cơ hồ trong nháy mắt lập tức ướt. Cái gì cũng không nhìn thấy, nàng theo bản năng ngẩng cổ đón ý nói hùa với hắn.

Bàn tay hắn rất lớn, luồn đi lên cởi bỏ áo ngực, bầu vú lập tức hoàn toàn trần trụi. Hắn dùng sức xoa nắn, vết chai mỏng chỗ ngón tay dán trên đầu vú, hình như cố tình cọ xát.

Tưởng Linh mở môi, bị hôn đến thở hồng hộc: “Đau......”

“Đau mới sướng, không phải sao?” Giọng nói của Lâm Thanh Khải đã khàn đi nhiều, “Ngứa hả?”

“Dạ?” Đầu óc Tưởng Linh đã sớm trống rỗng.

“Huyệt chảy nước hả?” Lâm Thanh Khải câu lưỡi ngậm lấy vành tai nàng, một chút nhẹ một chút mạnh liếm cắn.

Tưởng Linh không nhịn nổi kêu một tiếng. Vành tai quá mẫn cảm, mỗi lần hắn dùng răng cắn liền tê dại, chân nàng đã không còn sức trụ.

Nàng ôm chặt hắn, nghiêng đầu trốn. Lâm Thanh Khải lại liếm vài cái, môi lưỡi theo cổ nàng trượt đi xuống.

Một đường kéo hơi thở dời xuống, phả vào trên thịt vú, nóng đến run rẩy, lại không chịu xuống dưới hạ thân.

“Muốn......” Tưởng Linh cắn môi.

Lâm Thanh Khải khàn giọng hỏi: “Muốn cái gì?”

Đại khái là bởi vì không bật đèn, dục vọng lại dày vò phía dưới, cho nên cũng không kiêng kỵ gì nhiều. Nàng ưỡn ngực, đưa vào trong miệng hắn: “Muốn được anh hút trong chốc lát......”

“Mẹ nó.” Lâm Thanh Khải thấp giọng mắng một tiếng, “Em thế nào lại lẳng lở đến vậy.”

Tưởng Linh không kịp cãi cọ, nhếch cao đầu vú đang bị ngậm trong khoang miệng nóng ướt. Âm cuối của nàng run rẩy: “A” ra tiếng.

Lâm Thanh Khải cắn bầu vú mềm mại no đủ, dùng đầu lưỡi châm ngòi. Tay cũng luồn xuống dưới, kéo quần lót, thuần thục xoa nắn âm đế.

Tưởng Linh đã không chịu nổi nữa.

Đầu ngón tay hắn hãm ở khe hở môi âm hộ, càn quấy trên dưới mấy chập. Cảm giác ướt át càng ngày càng rõ ràng, đầu cũng theo đó rũ xuống. Vén váy lên, cằm vừa nhếch, hôn nơi đó của nàng.

Tiếng rên rỉ của Tưởng Linh đột nhiên lớn hơn.

Lâm Thanh Khải ngậm lấy hai bờ môi âm hộ non mịn, đầu lưỡi dọc theo hút sạch. Mút ra tiếng tấm tắc.

Ngón tay Tưởng Linh trống không muốn nắm lấy cái gì: “Sắp không chịu được rồi, anh đừng cắn...... Ngứa quá......”

Nàng kêu yếu hơn nhiều, Lâm Thanh Khải càng làm cho nàng động tình. Đầu lưỡi bắt chước động tác khi làm tình thọc vào rút ra, đâm từng cái vào chỗ đó chơi đùa.

Có vài lúc, Tưởng Linh có thể cảm giác được đầu lưỡi của hắn thật sự cắm đi vào, giống như khi dùng ngón giữa, ở bên trong huyệt mềm vừa móc vừa liếm, tựa như muốn kiếm ra cái gì đó.

Nàng cơ hồ bị loại khoái cảm này làm cho bật khóc. Hai cái đùi đã sớm không còn sức lực, kiểu gì cũng không đứng nỗi nữa. Chỉ có thể dựa vào bàn tay đang nắm đùi nàng của Lâm Thanh Khải mà chống đỡ.

“Muốn tới rồi......” Nàng nức nở kêu hắn, “Anh đừng......” Giọng nói xuống dốc, bên trong thịt gắt gao gom vào nhau, nước phun ra.

Nàng thả lỏng tiểu huyệt, cả người nằm liệt xuống.

Lâm Thanh Khải chặn ngang ôm lấy nàng, ném lên trên giường.

Thân thể hắn lập tức áp lên, một tay cởi bỏ khóa quần. Dương vật thô cứng dường như nghẹn đã lâu, được phóng xuất ra ngoài, liền đánh vào âm đế của nàng. “Nóng......” Âm thanh Tưởng Linh cũng trở nên khản đặc.

Tay Lâm Thanh Khải vịn côn thịt, mài qua lại giữa môi âm hộ vài cái, rồi mới để vào miệng huyệt: “Thao vào, được không?”

Cánh tay Tưởng Linh nâng lên, vòng qua cổ hắn.

Hắn thở dốc một tiếng, eo chậm rãi hạ xuống.

Thân thể từng chút bị hắn làm cho căng ra. Thật là tê, cao trào còn chưa kết thúc, thịt khắp nơi co rút vào giữa, bị hắn xâm nhập, liền nhiệt tình quấn lên.

Lâm Thanh Khải bị bọc đến rên rỉ trong họng một tiếng. “Đừng cắn tôi.”

Tưởng Linh chỉ biết chịu đựng cảm giác này mà không kêu ra tiếng. Tay nàng ôm lấy lưng hắn, nhíu mày nhẫn nại.

Hắn cắm vào không nhiều lắm, rồi lại rút ra. Thử tiến vào trong thăm dò.

Chỉ mới nông như vậy, Tưởng Linh đã bị cắm đến cả người mềm nhũn. Nàng cắn môi dưới, âm thanh vẫn không ức chế được tràn ra từ cổ họng.

“Bên trong ngứa quá......” Nàng nhịn không được kêu lên.

Ánh mắt Lâm Thanh Khải u ám hẳn đi. Hắn thọc vào rút ra hai lần, rồi tàn nhẫn dùng lực cắm toàn bộ vào. Ngón tay Tưởng Linh bỗng dưng co chặt.

Lâm Thanh Khải cúi đầu hôn nàng, một bàn tay bò lên khiêu khích ngực nàng.

Tưởng Linh mất một hồi lâu mới thích ứng, vốn có ý tứ oán giận, nhưng mở miệng ra, âm thanh lại giống như có thể nhéo ra nước: “Anh thật là lớn......”

Lâm Thanh Khải khàn giọng nói: “Lớn mới có thể thao em sướng được.”

Hắn thử thẳng lưng động vài cái, thấy nàng không kêu đau, từ chậm rãi rồi thành không cố kỵ, động tác mạnh hẳn lên. Tưởng Linh lúc ban đầu còn có ý đồ nhịn xuống tiếng rên, nhưng rồi hắn dần dần mất lực đạo, mỗi cuốc nhấp vừa tê vừa mạnh.

Khi rút ra, nàng thế nhưng lại phát ngứa. Lần nữa cắm vào, dương vật vừa thô vừa cứng, mỗi lần đều làm cho phía dưới tràn đầy. Thậm chí có thể phân biệt được từng cái gân xanh bừng bừng phấn chấn trên thân vậy quét qua vách thịt bên trong.

“Nhẹ một chút......” Tưởng Linh nắm chặt cánh tay hắn, thân thể bị động tác xâm lược của hắn kích thích trước sau, “Em mỏi quá...... Nhẹ một chút......”

Lâm Thanh Khải đâm càng thêm mãnh liệt. Càng đâm, thịt huyệt càng ướt, giống như mỗi một chỗ đều sướng đến mức có thể rỉ ra nước.

Một phòng tối thui, dâm dịch bị càn quấy vang ra tiếng thật dâm mĩ.

“Nghe thấy không?” Hắn kích thích giữa háng nàng, cắm đến tận trong cùng, chỗ hai người giao triền dán vào một chỗ, dính sát nhau đánh ra cả bọt nước.

Tưởng Linh bị cảm giác sướng ngập đầu làm cho cốt tủy đều tê rần. Nàng hàm hồ đáp một tiếng.

“Thật dâm đãng mà!” Ngón tay Lâm Thanh Khải nắm lấy vú nàng, “Tiểu huyệt vừa chặt vừa ồn ào, kẹp chết tôi rồi.”

Nói xong, còn cố ý hung hăng đánh phá vào bên trong thêm một chút. Chỗ đó của Tưởng Linh vừa nóng vừa tê, bị thúc đến phải kêu ra tiếng: “A......”

Đã nói không nên lời.

Côn thịt Lâm Thanh Khải lại cứng hơn mấy phần. Hắn cắm đến tận cùng, lúc thì đánh vòng lúc thì nghiền nát từng nếp uốn trong huyệt mềm: “Bị dương vật làm sướng không?”

“Sướng......” Tưởng Linh nhỏ giọng rên rỉ: “Muốn chết mất......”

“Kêu phóng đãng thêm một chút nữa.” Lâm Thanh Khải cắn vành tai nàng, “Phóng đãng một chút, tôi làm em càng sướng.”

Hắn rút côn thịt ra, rồi lại đẩy toàn bộ đi vào, vội vàng ra vào.

Mỗi lần cắm đi vào, nàng liền theo đó kêu ra một tiếng. Bao vây lấy gậy thịt nóng bỏng tựa như đó là ý thức, liều mạng tập trung vào một chỗ, đè ép côn thịt. Hắn không chút lưu tình đâm thọc, đánh phá.

Phía dưới Tưởng Linh tê đến tột cùng, thân hình run bần bật, trào ra từng bãi chất lỏng trong suốt. Lại bị hắn đổ hết vào huyệt, trướng đến ngứa ngáy tê rần. Nàng kêu đến mức khóc nức nở: “Chịu thôi...... Em tới rồi......”

Dương vật Lâm Thanh Khải chôn thật sâu trong thân thể nàng. Côn thịt nóng bỏng ủi phẳng lì mỗi một tấc thịt mềm.

________________

“Tôi cuồng cái xưng hô “tôi-em” quá các tình yêu ạ!!! Kb bao h tôi mới chịu cho hai anh chị gọi nhau “anh-em”:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.