Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 182: Chương 182: Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp




Nam Cung Kình làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, gia cũng là có tính khí đấy!

“Trong tay ta có viên đan dược có thể trợ giúp Nguyên Tôn thăng cấp, cấp bậc Nguyên Tôn ăn vào sẽ lên cấp.” Văn Oánh Oánh lạnh lùng nói

Nam Cung Kình đâu nào còn nhớ đến tính khí nữa, lập tức lui về.

Văn Oánh Oánh nhẹ nhàng đứng lên, ở dưới dạ minh châu phát ra vầng sáng chói lóa, xinh đẹp yêu mị không nói ra lời.

“Đừng tưởng rằng bản tiểu thư không biết ngươi đang nghĩ cái gì, bản tiểu thư vẫn thật sự là người cao hơn ngươi một bậc, một hoàng tử bất nhập lưu của quốc gia nhỏ, nếu không phải vì đối phó với tiện nhân Lăng Kỳ Tuyết kia, ngay cả ngươi để cho bản tiểu thư hợp tác cũng không xứng!”

Cằm khẽ hất, giọng của Văn Oánh Oánh hết sức phách lối không ai bì nổi, cộng thêm nàng cố tình thả ra uy áp Nguyên Vương hậu kỳ.

Nam Cung Kình sửng sốt không dám phản bác, tay nắm thành quyền, nhẫn nhịn chờ đợi.

Hắn mất đi quá nhiều cơ hội, còn mất đi mẫu hậu, nếu như không nhịn được, sau này cũng không còn cơ hội nữa!

Cây to Văn Oánh Oánh này, nhất định phải vững vàng nắm chặt!

“Kính xin Văn tiểu thư hỗ trợ nhiều hơn.” Sau khi Nam Cung Kình nghĩ thông suốt, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười lấy lòng.

“Vậy thì đúng rồi!” Văn Oánh Oánh ném một bình sứ nhỏ xuống dưới đất, khinh thường đóng cửa sổ lại.

Đóng cửa sổ lại, ánh mắt vốn khinh thường lập tức trở nên vô cùng đau đớn.

Nếu không phải vì hù dọa Nam Cung Kình, nếu không phải vì trợ giúp thế lực của Nam Cung Kình cường đại, nàng mới không nỡ đưa đan dược tốt như vậy cho Nam Cung Kình.

Viên đan dược cấp bậc Nguyên Tôn này là sư phụ ban thưởng cho nàng, chỉ chờ sau này nàng thăng cấp đến Nguyên Tôn thì sử dụng, lần này đều làm lợi cho Nam Cung Kình rồi.

Thật là đau đến lòng của nàng cũng đều chảy máu rồi!

Nhưng vừa nhớ đến Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn ở bên cạnh Đông Phương Linh Thiên, nàng lại cảm thấy ra giá cao hơn nữa cũng đều đáng giá!

Ngoài cửa sổ, Nam Cung Kình kích động xoay người lại nhặt cái bình sứ kia.

Nghĩ thầm, có viên đan dược có thể giúp Nguyên Tôn thăng cấp này, hắn cũng có thể đi lấy lòng lão tổ hoàng thất.

Chỉ cần có lão tổ ủng hộ, sẽ không sợ Nam Lăng quốc này rơi vào tay người khác!

. . . . . .

Màn đêm như nước, đêm hơi lạnh.

Lăng Kỳ Tuyết ăn uống no đủ nhất thời cao hứng chạy đến nóc cung điện ngắm sao.

Nơi này không có công nghiệp hiện đại ô nhiễm nên bầu trời đúng là xinh đẹp.

Nằm ở trên ngói vụn mát mẽ, ngẩng đầu, vì sao sáng chói, nhiều ánh sao đang trôi nổi ở trên đỉnh đầu phát ra tia sáng trong trẻo nhàn nhạt.

Lăng Kỳ Tuyết không khỏi nhớ khi còn bé mẹ từng hát cho nàng bài ca dao.

“Chớp lóe chớp tắt sáng lóng lánh, đầy trời đều là Tiểu Tinh Tinh. . . . . .”

Không nhịn được ngâm nga, một ngày nhìn sách không nói gì, giọng của nàng có chút khàn khàn, có chút giống hạt cát ở bờ biển, mặc dù thô ráp, nhưng làm người khác cảm thấy rất thoải mái.

Lần đầu tiên Đông Phương Linh Thiên nghe thấy Lăng Kỳ Tuyết ca hát, khóe môi cong lên, nhắm mắt lại hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này.

“Treo trên bầu trời toả ra ánh sáng. . . . . .”

Đêm yên tĩnh, chứa đầy tiếng tưởng nhớ, luôn dễ dàng gợi lên khí ức sâu trong lòng người nhất.

Lăng Kỳ Tuyết chú tâm tự mình hát, đắm chìm vào trong hồi ức của mình, có ba mẹ, có một nhà ấm áp.

Ba mẹ, các ngươi ở trên trời nhìn thấy không, con đã tìm được hạnh phúc của mình rồi.

Đông Phương Linh Thiên lẳng lặng nghe, sâu thẳm trong con ngươi đầy dịu dàng và cưng chiều.

Đêm tĩnh mịch, một trận gió nhẹ thổi qua trên mặt.

Năm tháng yên tĩnh thật tốt, phu thê hòa hợp.

Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng cười chói tai, phá vỡ cảnh đêm yên tĩnh này.

“Yêu nghiệt phương nào dám ở bầu trời Thiên Hoa Cung ta càn rỡ!” Đông Phương Linh Thiên theo phản xạ tìm Lăng Kỳ Tuyết, ôm vào trong ngực.

“Hừ! Một Thiên Hoa Cung nho nhỏ cũng dám ở Nam Lăng quốc ta càn rỡ!”

Một giọng nói già nua âm trầm từ chân trời hét đến, từ xa đến gần, lại chứa sát khí vô tận.

Nam Lăng quốc ông?

Người đến là người trong hoàng thất, nghe giọng nói thì chính là lão tổ hoàng thất!

Lúc quyết định trợ giúp Nam Cung Ngọc lên ngôi thì Đông Phương Linh Thiên đã chuẩn bị tốt đắc tội với lão tổ hoàng thất rồi.

Cũng chuẩn bị tốt để ứng phó với lão tổ hoàng thất.

Hắc hắc, khóe môi của Đông Phương Linh Thiên cong lên, nở một nụ cười giảo hoạt.

“Tiền bối nói đùa, thế giới này cá lớn nuốt cá bé, bổn tọa cũng là tốt bụng giúp các ngươi khôn sống mống chết ( ý nói kẻ mạnh thì sống yếu thì chết) mà thôi, tranh thủ chọn một quốc chủ tốt hơn, về sau nhân tài của Nam Lăng quốc sẽ ngày càng phồn vinh cường thịnh.”

“Cưỡng từ đoạt lý!” Giọng nói như sấm, mặt già đầy nếp nhăn của lão tổ hoàng thất đã xuất hiện ở bầu trời Thiên Hoa Cung.

Lăng Kỳ Tuyết muốn chui đầu ra nhìn thử, nhưng bị Đông Phương Linh Thiên ấn về.

Nàng bất mãn lầu bầu nói: “Ta muốn lớn lên, chàng đã nói sinh mạng không ở dưới tình huống bị uy hiếp, thì sẽ không ra tay mà!”

Đông Phương Linh Thiên: “. . . . . .”

Nàng ngược lại sẽ cầm lông gà làm lệnh tiễn!

Nhưng mà bây giờ không phải lúc nói điều này có được hay không!

Kê vào lỗ tai nhỏ giọng nói: “Bây giờ lực chú ý không phải ở đây!”

Lăng Kỳ Tuyết: “Đều là một!”

“Không giống nhau!”

“Như nhau!”

“Khụ khụ khụ. . . . . .” Rốt cuộc lão tổ hoàng thất không nhìn nổi dừng lại ỡ giữa không trung!

Ông là đến tìm hai người kia tính sổ! Không phải đến nhìn bọn họ chàng chàng thiếp thiếp!

“Nơi cao vô cùng lạnh, lão đầu ngươi ở phía trên có chừng mực chút, nhiều tuổi như vậy, ngộ nhỡ trật eo hoặc là bị cảm mạo thì sẽ không tốt đâu!” Lăng Kỳ Tuyết từ trong ngực của Đông Phương Linh Thiên chui đầu nhỏ ra, nghịch ngợm le lưỡi.

Quản ý đồ của ngươi đến là gì, binh đến tướng chặn, ta đều cười vui đối mặt.

Khi nào thì lão tổ hoàng thất bị người châm chọc như vậy, giận đến phùng má trợn mắt, muốn một chưởng vỗ xuống, nhưng lại kiêng dè Đông Phương Linh Thiên.

Nhất thời hối hận!

Tối nay quốc chủ đến tìm ông, nói chuyện Đông Phương Linh Thiên trợ giúp Nam Cung Ngọc giành ngọc tỷ truyền quốc, thêm dầu thêm mỡ với ông.

Lão tổ hoàng thất không màng tới chính sự đã nhiều năm, mặc kệ quốc chủ ở trong tay ai, hắn đều là lão tổ hoàng thất được tôn kính nhất, cho nên cảm xúc biến hóa không lớn lắm.

Không đợi quốc chủ nói xong cũng đã đuổi người, nhưng quốc chủ còn chưa đi ra, Nam Cung Kình đã đến.

Bởi vì chuyện lần trước Nam Cung Kình bị Lăng Kỳ Tuyết phế, lão tổ hoàng thất rất thất vọng với hắn, đã quyết định không hề gặp hắn nữa.

Nhưng lần này Nam Cung Kình lại phái người đến thỉnh cầu, nói trong tay hắn có đan dược có thể khiến tu luyện giả cấp bậc Nguyên Tôn tăng một cấp vô điều kiện.

Lão tổ hoàng thất đã động lòng!

Ông dừng lại ở Nguyên Tôn hậu kỳ gần ngàn năm, cũng không có đột phá, nếu quả thật có loại đan dược này, vậy ông có thể thăng cấp đến Nguyên Tôn đỉnh, cũng có thể trở thành Nguyên Thánh đầu tiên ở đại lục khối nhỏ nhất!

Ngay cả quốc chủ cũng đã quên đuổi đi, lập tức để người mời Nam Cung Kình vào.

Sau khi Nam Cung Kình lấy được đan dược từ chỗ Văn Oánh Oánh, một khắc cũng không muốn dừng lại, lúc này chuẩn bị ngựa chạy đến hoàng cung, chạy đến chỗ ở của lão tổ hoàng thất, dâng đan dược ra.

Dù sao cũng là lão yêu tinh sống mấy ngàn năm, lão tổ hoàng thất chỉ cần nghe một cái là có thể biết Nam Cung Kình lấy ra chính là đồ tốt.

Có thể vô điều kiện trợ giúp ông thăng cấp đến Nguyên Tôn đỉnh!

Lão tổ hoàng thất kích động tay đều đang run rẩy, những năm này mặc dù ông không để ý đến chính sự, nhưng những tôn tử này tranh đấu ông vẫn có chút hiểu biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.