Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 149: Chương 149: Hối hận cũng vô dụng




Trước kia bọn họ là gia tộc hạng nhất, muốn bao nhiêu vinh quang là có bấy nhiêu, lúc đó cũng có chuyện khi dễ một số gia tộc nhỏ, nếu bọn họ đều chết hết, những tiểu gia tộc trước kia sẽ liên hiệp lại đối phó Lăng gia, Lăng gia còn có bao nhiêu tài nguyên để chống đỡ.

Hối hận!

Đây là ý nghĩ còn lại.

Đây chính là điển hình của chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đợi đến lúc thấy được quan tài, ngươi cho rằng ngươi còn có đường sống sao?

“Các ngươi đã lưu luyến thế giới này, ta sẽ tiễn casv ngươi một đoạn đường!” Đông Phương Linh Thiên chỉ giơ tay lên, đã giết chết sáu trưởng lão còn lại.

Lại vận nguyên lực đỏ, đốt những thi thể của người này thành tro bụi, trên đất cũng chỉ còn lại sáu nạp giới.

Không bị cản trở thu sáu nạp giới vào tay, Đông Phương Linh Thiên ôm lấy Lăng Kỳ Tuyết đi vào Thiên Hương Lâu, để lại một nhóm người vây xem kinh hoàng không thôi!

Quá kinh khủng!

Trưởng lão Lăng gia đều là cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn, nhưng Đông Phương Linh Thiên chỉ dùng hai chiêu, đã khiến bọn họ chết ngay cả mảnh vụn cũng không còn!

Những người này rối rít bắt đầu nhớ lại ở trong lòng, đã từng, trước kia ở lúc Lăng Kỳ Tuyết còn là phế vật, bọn họ không đắc tội qua nàng.

Không có là tốt rồi, nếu có vẫn nên tranh thủ thời gian cuốn gói chạy khỏi Giáo La Thành thôi.

Thiên Hương Lâu có rất ít phòng gian, chỉ có bốn phòng cũng đã ngồi đầy, nhưng chưởng quỹ vẫn kịp thời lấy ra một gian phòng cho Đông Phương Linh Thiên.

Mới vừa rồi thấy quá trình toàn bộ bát đại trưởng lão Lăng gia chết, cho dù cái người gọi là có tiền đang ở trong gian phòng, cũng là không dám không để gian phòng trống.

Chưởng quỹ Thiên Hương Lâu âm thầm nghĩ: Về sau đặc biệt giữ lại một căn phòng riêng, mặc kệ Đông Phương cung chủ có đến hay không, đều giữ lại cho bọn họ, tránh cho lúc hắn đến đây mà không có phòng, ngộ nhỡ chọc giận đến hắn, mình cũng sẽ chết không còn mảnh vụn nào. Tin tưởng lão bản sẽ đồng ý cách làm của hắn, nghe nói lão bản cũng có giao hảo với Lăng đại tiểu thư.

Lão bản giấu mặt của Thiên Hương Lâu này chính là Nam Cung Ngọc.

. . . . . .

Gian phòng của Thiên Hương Lâu trang trí không xa hoa bằng khách điếm hoàng thất, nhưng cũng mát mẻ lịch sự tao nhã, có một phong cách riêng.

Dù sao so xa hoa với người trong hoàng thất, thì đầu óc mới bị chập mạch, ngộ nhỡ người ta bắt đầu ghen tỵ, phong sát ngươi, chẳng phải là mất sạch sao.

Nhưng đa nhìn tửu lâu xa hoa đâu ra đấy rồi, đột nhiên đi đến biệt nhã Thiên Hương Lâu này, gần như tất cả mọi người đều có cảm giác mắt sáng lên.

Trừ chiêu bài món chim bồ câu nướng sữa ra, đồ ăn khác ở đây cũng là rất tốt, giá tiền vẫn ưu đãi hơn tửu lâu hoàng thất.

Dần dà, Thiên Hương Lâu được chọn đầu tiên trong lòng mọi người Giáo La Thành.

Chưởng quỹ đi vào tạm thời không ra khỏi phòng, Đông Phương Linh Thiên giao thực đơn cho Lăng Kỳ Tuyết: “Ngươi muốn ăn cái gì.”

Lăng Kỳ Tuyết nhận lấy thực đơn, đều là một số món ăn không biết: “Ngươi chọn mấy thứ ăn ngon cho ta.”

Đông Phương Linh Thiên tự chủ trương mỗi món một đĩa.

Đợi đến lúc đồ ăn lên, Lăng Kỳ Tuyết cả kinh mắt cũng trừng lớn, cái gì bay được trên trời, bơi trong nước, thịt ma thú cùng một màu, còn dùng một chút linh dược làm thành thức ăn, cái bàn cũng không đặt nổi nữa rồi.

Nàng cũng không phải là chưa từng thấy qua cảnh này, món ăn nhiều một chút thì nhiều một chút, lãng phí một bữa cũng không tính là lãng phí.

Giằng co một ngày, nàng cũng mệt mỏi, cầm đũa lên đã ăn không ngừng nghỉ.

Thỉnh thoảng Đông Phương Linh Thiên gắp thức ăn cho Lăng Kỳ Tuyết, mình cũng không bỏ qua, ba gắp hai gắp đã ăn no, ngồi một bên, chuyên tâm thay Lăng Kỳ Tuyết gắp thức ăn, vẫn không ngừng dặn dò nàng ăn chậm một chút.

Lăng Kỳ Tuyết im lặng, nàng cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, còn có thể bị nghẹn sao?

Nhưng bỏ đầy thức ăn vào trong miệng nàng cũng không thể lên tiếng, chỉ vùi đầu vào ăn.

Nàng ăn hết sức chăm chú, hắn lại chuyên chú nhìn, hai người cũng không có chú ý đến, một chuồn chuồn nho nhỏ từ khi nào đã không tiếng động bay lên trên bàn.

Lăng Kỳ Tuyết không nhanh không chậm, tướng ăn rất ưu nhã, Đông Phương Linh Thiên nhìn đến mất hồn, tướng ăn của một nữ nhân thật là đẹp và ưu nhã, cũng không như làm bộ, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Đông Phương Linh Thiên xé ra một mảnh tơ lụa: “Đến đây!”

Đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận, khóe miệng của Lăng Kỳ Tuyết không có dính mỡ, chỉ là hắn muốn nhân cơ hội đến gần Lăng Kỳ Tuyết mà thôi.

Lăng Kỳ Tuyết không nghi ngờ gì, khi đó cũng không biết nghĩ như thế nào, ngẩng đầu lên, chờ mảnh vải của Đông Phương Linh Thiên đến gần.

Đông Phương Linh Thiên kích động tay có chút run, giúp Tuyết Nhi lau miệng đó!

Có phải lau rồi sẽ cọ ra tia lửa hay không.

Hắn thậm chí đã ảo tưởng ra da thịt mềm mại của Lăng Kỳ Tuyết, cảm giác chà đạp trong tay hắn thật tuyệt vời.

Tay cầm mảnh vải cách khóe miệng của nàng càng ngày càng gần, giờ khắc này, Lăng Kỳ Tuyết lại cảm thấy tim của nàng đập có chút nhanh.

Đáng chết, tại sao cái phòng nhỏ bé này không có máy điều hòa không khí, nóng đến nỗi mặt của nàng cũng đã nóng lên rồi.

Tim của Đông Phương Linh Thiên cũng đập rộn lên, không khống chế được mất!

Trong phòng yên tĩnh được chỉ nghe được tiếng tim đập của hai người, nhìn thấy tay của Đông Phương Linh Thiên cầm khăn lụa muốn chạm vào khóe môi của Lăng Kỳ Tuyết.

Lúc này, một giọng nói yếu ớt phá vỡ không khí giữa bọn họ.

“Thơm quá! Chủ nhân khóe miệng của ngươi không có dầu mỡ, tại sao phải lau chứ?”

Đông Phương Linh Thiên: “. . . . . .”

Có nổi trận lôi đình hay không! Muốn kéo chuồn chuồn om sòm này ra ngoài nhúng dầu hay không!

Nhưng Lăng Kỳ Tuyết lại bị giọng nói trẻ con non nớt này hấp dẫn, vui mừng chuyển ánh mắt đến trên người tiểu chuồn chuồn: “Tiểu Tỏa, ngươi biết nói chuyện?”

Về sau trao đổi sẽ không gặp chướng ngại nữa!

Con tiểu chuồn chuồn xuất quỷ nhập thần này dĩ nhiên chính là Tiểu Tỏa mà Lăng Kỳ Tuyết phòng tai họa trong Hỗn Độn Thế Giới.

Lại nói Tiểu Tỏa đang liều mạng hút Hỗn Độn Khí, rốt cuộc buổi trưa hôm nay đạt đến giới hạn, sau đó nó thuận lợi thăng cấp, Kim Ô bọn nó dựa theo truyền thừa coi như là, nó có thể nói chuyện.

Thử nói mấy câu, kêu mấy tiếng chủ nhân, Tiểu Tỏa vui vẻ ở tại chỗ bay mấy vòng, nhớ đến chủ nhân của mình còn không biết mình biết nói chuyện, sau đó bay ra ngoài, muốn ở trước mặt chủ nhân khoe khoang.

“Tất nhiên rồi chủ nhân, ta đúng là rất ra sức tu luyện mà, có phần thưởng hay không!” Tiểu Tỏa tuân theo tác phong trước sau như một, nũng nịu.

Hai con mắt ở trên đỉnh đầu nhô lên, còn phối hợp với lời của nó xoay tròn vài vòng.

Lăng Kỳ Tuyết lập tức bị lật mình, tiểu chuồn chuồn mơ mộng đẹp!

“Có có có!” Lăng Kỳ Tuyết không nói hai lời đã lấy hai viên Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn ra, ném cho Tiểu Tỏa.

Tiểu Tỏa há miệng ra, đan dược lại bị hóa thành một trận đan sương, bị nó hút sạch sẽ.

“Chủ nhân những thứ này là cái gì?” Tiểu Tỏa thử dùng xúc tua chỉ món ăn trên bàn.

Kết quả xúc tua của nó vẫn còn quá ngắn và nhỏ, chỉ hay không chỉ đều như nhau.

Cũng may Lăng Kỳ Tuyết nghe rõ nghe hiểu: “Những thứ này mới là thức ăn của con người.”

“Thơm quá, ta có thể ăn không?” Tiểu Tỏa chỉ vào một đĩa dùng Linh Dược làm thành món ăn, phía trên có linh khí lưu động.

Lăng Kỳ Tuyết đang tự hỏi, chuồn chuồn có thể ăn sao? Chắc là có thể thôi.

Nàng không có kiến thức về phương diện này.

“Có thể ăn chứ!” Lăng Kỳ Tuyết không xác định nói.

“Vậy thì ta bắt đầu ăn đây...!” Tiểu Tỏa sung sướng há mồm ra, lộ ra hàm răng nhỏ bé.

Cũng không biết nó đã làm như thế nào, chỉ thấy một bàn món ăn thật ngon đột nhiên hóa thành sương mù, bay vào trong miệng của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.