Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 147: Chương 147: Mười dặm hoa đào




Trong phòng bếp, tất cả nha hoàn đều hoảng sợ cúi đầu, rồi lại không nhịn được cẩn thận ngẩng đầu lên, quan sát Đông Phương Linh Thiên đang một lòng một dạ làm điểm tâm một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Đông Phương Linh Thiên học làm điểm tâm thì họ cũng đều ở đây, khi đó họ còn hiếu kỳ, sao cung chủ Đông Phương lại đột nhiên đổi tính, trở thành nam nhân ấm áp rồi.

khi thấy Lăng Kỳ Tuyết cầm điểm tâm ăn ở sau lưng của hắn, họ nhất thời hiểu rõ, thì ra là như vậy!

Sau khi hiểu rõ, từng người lại hâm mộ Lăng Kỳ Tuyết có phúc khí tốt, cung chủ tôn quý lại tự mình xuống bếp, vì nàng làm điểm tâm.

Mùa xuân đến rồi, họ cũng phải tìm một nam tử anh tuấn giàu có để nói chuyện yêu đương một chút, không có nam tử anh tuấn giàu có thì tiểu nam tử ấm áp cũng được!

Đông Phương Linh Thiên: “Tuyết Nhi ngươi có thể ra ngoài trước hay không, ở đây có đầy khói dầu.”

Hắn chết cũng sẽ không thừa nhận, Lăng Kỳ Tuyết ở đây làm hắn cảm thấy có áp lực, vốn muốn chơi đùa một tay, nhưng bởi vì khẩn trương mà liên tiếp phạm sai lầm.

“Sẽ không phải là ta vừa đi ra ngoài, ngươi sẽ để cho những mỹ nữ này giúp ngươi làm, rồi lấy ra lừa ta chứ.” Lăng Kỳ Tuyết chế nhạo nói, dứt khoát để bình nhạc mang đến một cái ghế, ngồi ở bên cạnh nhìn Đông Phương Linh Thiên làm điểm tâm.

Cũng không biết vì sao, nghe nam nhân này nói hắn sẽ làm điểm tâm, nàng lập tức muốn nhìn dáng vẻ lúc hắn xuống bếp sẽ là dạng gì.

Xem ra, kém quá xa dự đoán của nàng.

Nghe hắn nói tự tin như thế, còn tưởng rằng hắn như trai đẹp trên TV vung vẩy làm bánh, đẹp trai ngời ngời nhào bột mì, rồi quăng bánh.

Kết quả nhìn dáng vẻ của hắn chính là đổ mồ hôi, luống cuống tay chân.

Trời ạ, không nghĩ đến hình tượng nam thần đã bị tan vỡ.

Đông Phương Linh Thiên cũng thật là ngớ ngẩn.

Hắn cho là làm dựa theo bình thường, nên nhào bột mì thì nhào bột mì, nên nhét nhân thì nhét nhân, tùy tay nhào nặn.

Nhưng vừa nghĩ đến Lăng Kỳ Tuyết ở phía sau hắn, hắn đã muốn biểu hiện đẹp trai một chút, kết quả hoàn toàn ngược lại, càng muốn thể hiện tốt, lại càng thể hiện ra hỏng bét.

Lúc nhào bột mì thì không cẩn thận đổ nước hơn nhiều, lúc băm nhân bánh thì sơ ý một chút, dùng sức quá mạnh băm nát thớt gỗ.

Quay đầu lại, Lăng Kỳ Tuyết cười ha ha không ngừng.

Lần này toi rồi!

Đông Phương Linh Thiên phát thề, kể từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn cũng chưa từng thất bại như vậy!

Quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Lăng Kỳ Tuyết đập vào mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đã tháo lạnh lùng bình thường xuống, khôi phục lại vẻ mặt ngây thơ.

Lông mi vừa dài vừa cong theo tiếng cười khoan khoái của nàng mà run lên một cái, như hai con bướm nhỏ vui vẻ ở trong bụi hoa bay múa.

Ở trong phòng bếp nhỏ hẹp càng thêm vẻ sung sướng linh động, như tinh linh lầm vào phàm trần này, đất thiêng sinh ra hiền tài mà.

Đông Phương Linh Thiên mất hồn chốc lát, thật sự là muốn dừng khoảnh khắc tốt đẹp này lại trong nháy mắt.

Để cho trong thế giới của nàng không có chiến tranh, không có tính toán, không có phiền não, chỉ có vui vẻ không lo.

Kết quả, một lát ngây ngẩn này, Đông Phương Linh Thiên lại thất bại rồi!

Bởi vì hắn đã phân phó hạ nhân, hôm nay hắn muốn tự mình làm điểm tâm cho Lăng Kỳ Tuyết, không cho phép bọn họ nhúng tay.

Hấp điểm tâm trong nồi nước, bọn hạ nhân không dám động tay, chỉ là nhắc nhở hắn: “Chủ tử nước cạn rồi!”

Chờ Đông Phương Linh Thiên phục hồi tinh thần lại, thật vất vả mới làm xong điểm tâm lại báo hỏng lần nữa.

Đông Phương Linh Thiên: o(╯□╰)o

Lăng Kỳ Tuyết quả thật ôm bụng cười lăn lộn, có phải khó thấy được nam thần quẫn bách như vậy hay không, kinh điển trong kinh điển nha!

“Thôi, ngày mai ta vẫn trở lại làm thôi, Tuyết Nhi ngươi có đói bụng không, để cho bọn họ chuẩn bị thức ăn cho ngươi.” Đông Phương Linh Thiên chán nản đá lò bếp một cái.

Sao không thể cho hắn một cơ hội thể hiện ở trước mặt nữ thần chứ? Lại lãng phí tâm huyết cuối cùng của hắn.

Tu luyện giả Nguyên Tôn hậu kỳ có thể nghĩ, Đông Phương Linh Thiên chân mới đá phải lò bếp, gạch đỏ xây thành lò bếp sụp đổ rầm rầm.

Lăng Kỳ Tuyết: “. . . . . .”Cho dù là không làm được ta cũng không trách ngươi, giờ thì hay rồi, lò bếp cũng bị hỏng, còn ăn gì nữa.

Khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Đông Phương Linh Thiên xuất hiện một vết ửng đỏ hiếm thấy, hắn thề, hôm nay nhất định là một ngày thảm nhất trong cuộc đời của hắn!

“Chúng ta ra ngoài ăn đi!”

Cuối cùng, Đông Phương Linh Thiên bất đắc dĩ kéo tay nhỏ của Lăng Kỳ Tuyết: “Rất lâu không được nếm thử bồ câu sữa nướng của Thiên Hương Lâu rồi, chúng ta đi nếm thử đi.”

Còn có thể thế nào, Lăng Kỳ Tuyết đi theo sau lưng Đông Phương Linh Thiên, vẻ mặt khôi phục lạnh lùng.

Trong lòng cũng là một mảnh ấm áp.

Nam thần cao lãnh biến thân thành tiểu nam tử ấm áp, ngược lại vứt bỏ lời nói quân tử cách xa nhà bếp, tự mình làm điểm tâm cho nàng.

Mặc dù không thành công, nhưng một phần tâm ý cũng rất thỏa mãn.

Bao nhiêu lần đối mặt với uy hiếp cái chết, hắn đều chắn ở trước của nàng, vì nàng che chắn tai họa, nói không động lòng đó là giả, trái tim đều làm bằng thịt, nàng cũng chỉ là không thể từ trong bóng ma Mục Tề đi ra, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà thôi.

Mặc cho Đông Phương Linh Thiên lôi kéo tay của nàng, Lăng Kỳ Tuyết cười khanh khách đi theo ở phía sau, ngồi lên xe ngựa, đi đến Thiên Hương Lâu.

. . . . . .

Hình như trong phim truyền hình ăn khách mỗi quán rượu cũng gọi là Thiên Hương Lâu, đều có một món ăn nổi tiếng khiến người nghe thèm muốn, đều ở nơi phố xá sầm uất sang trọng nhất, giá tiền đều như nhau đắt vãi luyện~!

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa Thiên Hương Lâu.

Lăng Kỳ Tuyết quan sát xung quanh một cái, Thiên Hương Lâu này làm ăn khá đến nỗi bùng nổ, trước cửa có rất nhiều thực khách nổi tiếng đến, để tiện cho những thực khách này, lão bản Thiên Hương Lâu còn cố ý để dành một mảng đất trống lớn ở trước cửa, chuyên cung cấp nơi đỗ xe ngựa cho những người này.

Gã sai vặt dừng xe ngựa lại, Đông Phương Linh Thiên dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Lăng Kỳ Tuyết.

Nếu là ngày trước, Lăng Kỳ Tuyết nhất định sẽ không chút nào để ý, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa một cái.

Hôm nay nàng lại do dự một chút, đặt lên tay Đông Phương Linh Thiên, khẽ nhảy xuống xe ngựa.

Xúc cảm mềm mại đánh tới, Đông Phương Linh Thiên chỉ cảm thấy tim của hắn đều bị mềm nhũn rồi.

Nhếch miệng cười với Lăng Kỳ Tuyết một tiếng, cao hứng đi về phía Thiên Hương Lâu.

Nam thần cười một tiếng là mười dặm hoa đào, nữ tử ở gần đi qua cũng bị nụ cười ấm áp của Đông Phương Linh Thiên mê hoặc.

“Nam thần nam thần ta yêu ngươi!”

“Nam thần cũng cười với tiểu nữ tử một cái đi, cả đời ta sẽ cảm kích ngươi!”

“Nam thần về nhà với ta đi, ta muốn cả đời bao nuôi ngươi!”

Những nữ tử có chút cuồng nhiệt không để ý đến hình tượng xông đến bên này xúm lại, hét lớn chói tai.

Huýt gió, thét chói tai, hỏng rồi.

Lăng Kỳ Tuyết tức giận lườm Đông Phương Linh Thiên: Đều là yêu nghiệt ngươi gây họa!

Đông Phương Linh Thiên vô tội chu mỏ: Ta cũng là vô tội, ta chỉ cười với một mình ngươi.

Chỉ là Tuyết Nhi như này tính là ghen.

Mười dặm hoa đào trong lòng Đông Phương Linh Thiên, rốt cuộc cũng chờ đến mùa xuân!

Cánh tay dài đưa ra, một chưởng phong dồi dào từ trong ống tay áo phiêu dật của hắn bắn ra, như là mọc thêm mắt, chỉ tập kích về phía những thiếu nữ thét chói tai kia.

Chỉ đúng một giây đồng hồ, một giây trước thiếu nữ hoa si còn thét chói tai, lại biến thành kêu thảm thiết.

Trong lòng từng người kêu rên: Vì sao nam thần lại lãnh khốc như vậy!

“Chúng ta đi thôi!” Đông Phương Linh Thiên dắt tay Lăng Kỳ Tuyết, đi vào Thiên Hương Lâu.

Oan gia ngõ hẹp!

Mới đi vào Thiên Hương Lâu, đã nhìn thấy tám lão tổ Lăng gia trong đại sảnh Thiên Hương lâu. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.