Thần Vực

Chương 5: Chương 5: “Ting — người chơi Lộ Dao Tri Mã Lực(*) yêu cầu trở thành bạn tốt của bạn, xin hỏi có đồng ý không?”






(*) Lộ Dao Tri Mã Lực = đường xa mới biết sức ngựa.

Lúc Mục Xuyên nằm trên giường mở mắt ra, đã là sáu tiếng sau. Ở kiếp trước hắn đã luyện thành thói quen này, ngủ say sáu tiếng đã đủ để tinh lực hắn dồi dào vào ngày thứ hai.

Mục Xuyên nhìn đồng hồ, là rạng sáng, hơn 5 giờ, bầu trời bên ngoài vẫn là một màu đen, hắn ngồi yên trước cái bàn ở trong phòng, định chế dược. Hắn mở cuốn sách hướng dẫn chế dược sơ cấp mà bà chủ tiệm thuốc cho hắn, lấy bình thủy tinh, cỏ Nguyệt Quang, nước suối ma pháp và các loại nguyên liệu khác ra, định chế Thuốc Xua tan Sơ cấp. Cỏ Nguyệt Quang có tác dụng xua tan, dùng cỏ Nguyệt Quang làm nguyên liệu chế Thuốc Xua tan thì có thể xóa một số debuff của bản thân, là một loại thuốc cực kỳ thực dụng.

Mục Xuyên đổ một lượng nước suối ma pháp vào trong bình thủy tinh như đã định, sau đó bỏ Cỏ Nguyệt Quang vào trong cối mài thuốc bằng pha lê, dùng thủ pháp đặc biệt để mài. Từ từ cỏ Nguyệt Quang trong cối thuốc rịn ra mấy giọt chất lỏng màu xanh nhạt, Mục Xuyên nhanh chóng cẩn thận đổ dịch cỏ trong cối sang bình thủy tinh. Dịch cỏ tiếp xúc với nước suối ma pháp tạo một luồng khói như sương nổi lơ lửng trên mặt dung dịch, Mục Xuyên nhỏ một giọt Thuốc Hòa tan màu lam vào, cầm lấy bình thủy tinh, dùng cơ bắp mạnh mẽ ổn định xoay tròn lắc nhẹ, chất lỏng trong bình thủy tinh dần dần dung hợp, biến thành màu lam nhạt trong suốt.

Hệ thống: [Thu hoạch được Thuốc Xua tan Sơ cấp x1], [Kinh nghiệm Chế dược +5].

Mục Xuyên cầm nắp đậy lại, chậm rãi thở hắt ra, Thuốc Xua tan Sơ cấp thành công rồi.

Sau đó Mục Xuyên thảnh thơi trầm ngâm, một bình Thuốc Xua tan Sơ cấp đã được làm xong đặt chỉnh tề ở trên bàn. Chờ Mục Xuyên đặt bình thuốc Xua tan Sơ cấp cuối cùng xuống thì đã qua hai tiếng, Mục Xuyên làm hơn 30 bình thuốc, kết quả có 24 bình thành công.

Xác suất chế dược thành công của Mục Xuyên cực kỳ cao, do hắn lợi dụng phương pháp và thao tác chế dược tốt nhất do người đi sau nghiên cứu ra được. Hắn ấn mở danh sách chức nghiệp sinh hoạt ra xem, phát hiện số kinh nghiệm cần để thăng lên chế dược sư thực tập là cực kỳ lớn.

Cấp bậc của chức nghiệp sinh hoạt trong Thần Vực được chia thành học đồ, thực tập, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp đại sư, cấp tông sư. Kinh nghiệm để thăng cấp ở mỗi cấp đều cực kỳ nhiều, mà chênh lệnh của kinh nghiệm cần cho thăng cấp đều tăng gấp mấy chục lần so với cấp trước, thậm chí nghe nói từ cao cấp lên đại sư, tông sư còn không chỉ dựa vào mỗi kinh nghiệm để thăng cấp.

Mục Xuyên đứng lên, hắn duỗi lưng một cái, hoạt động một chút, chí hướng của hắn không ở chỗ này, chế dược cũng chỉ để thỏa mãn nhu cầu cơ bản mà thôi. Hiện tại là hơn 7 giờ, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen kịt, Mục Xuyên đi đến cửa sổ quan sát, trên trời xuất hiện một vệt sáng nhàn nhạt tròn như cái mâm.

Quả nhiên mặt trăng ở nơi này không mọc ở hướng Đông lặn ở hướng Tây, như vậy thứ trên trời kia có phải mặt trăng hay không thì đây là hai chuyện khác nhau, Mục Xuyên nghĩ thế.

Mục Xuyên cất kỹ thuốc đã được bào chế xong, cầm chủy thủ đã bị mài cùn bắt đầu buổi huấn luyện của mình. Bây giờ vẫn còn sớm nên ông chủ tiệm vũ khí chắc vẫn chưa chế tạo xong chủy thủ mới, hắn chỉ có thể chấp nhận dùng chủy thủ bị cùn này.

Chủy thủ trong tay Mục Xuyên chém ra một đường cong hoa lệ, vạch ra một đạo ngân quang sắc bén trước người. Mục Xuyên cầm chủy thủ, không ngừng lặp lại các động tác bổ, chặt, cắt, đâm. Cả quá trình huấn luyện buồn chán và tẻ nhạt, mà vẻ mặt Mục Xuyên vẫn chăm chú như cũ, cẩn thận luyện tập một lần rồi lại một lần, mồ hôi chảy xuôi theo khuôn mặt của hắn tạo thành một vệt nước, làn da tái nhợt bị ánh nước thẩm thấu, được ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trở nên nhu hòa.

“Ting — người chơi Lộ Dao Tri Mã Lực yêu cầu trở thành bạn tốt của bạn, xin hỏi có đồng ý hay không?”

Mục Xuyên thu chủy thủ lại, chậm rãi khôi phục hô hấp hơi hổn hển lại, thả lỏng cơ bắp cứng ngắc rồi chọn “có”. Lập tức ô biểu tượng trong bảng thông tin của Mục Xuyên sáng lên, nhấp nháy liên tục.

“Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, cậu vào trò chơi khi nào vậy? Sao tớ không gặp cậu? Ớ, cậu lên level 8 rồi à? Thăng thật lẹ…” Truyền tin vừa mới mở lên, đối phương đã như súng máy bùm bùm bắt đầu nói, hoàn toàn không cho Mục Xuyên cơ hội để nói chen vào. Mục Xuyên bất đắc dĩ, ôm tay chờ đối diện dừng lại.

“… Ơ, sao Tiểu Xuyên không nói chuyện?” Cuối cùng người đối diện cũng nhận ra Mục Xuyên đang trầm mặc nên hỏi.

Mục Xuyên: “Cậu cho tớ cơ hội nói chuyện hả?”

Cái người vừa nhận được tin báo là nói không ngừng này là anh em tốt cùng nhau lớn lên của Mục Xuyên, tên là Lộ Dao. Cậu có một khuôn mặt đáng yêu như trẻ con, tóc hơi xoăn, trời sinh tính tình hoạt bát, gia cảnh giàu có, đồng thời là một fan trung thành của Thần Vực. Thần Vực vừa ra mắt là cậu lập tức mua khoang mô phỏng sinh học ngay, không chịu ngồi yên lại nói nhiều.

Lộ Dao: “Í…” Cậu cười ha hả, “À đúng rồi, cậu kéo Lô Chu vào blacklist đúng không?”

Mục Xuyên: “Không sai.” Lô Chu là bạn thời đại học của hắn, hình như trước đó bọn họ có chút mâu thuẫn cãi nhau, cụ thể thì hắn đã quên rồi, dù sao lúc hắn vừa trọng sinh đã kéo đen số truyền tin của y, thật sự không muốn nghe giọng nói của y.

Mục Xuyên nhíu mày, vẻ mặt không thay đổi, hỏi: “Y tìm cậu rồi?”

Lộ Dao: “Đúng vậy, còn giả mù sa mưa hỏi tớ có phải cậu hiểu lầm y không.” Lộ Dao vẫn luôn không thích Lô Chu, “Ôi chao, tớ đã sớm nói với cậu là gặp loại người này thì cứ kéo vào blacklist, y là một tên tiểu nhân, nhìn mãi vẫn không phải người tốt…”

Mục Xuyên thất thần trong những lời nói liên tiếp của Lộ Dao, suy nghĩ bay về kiếp trước. Hắn nhớ tới lời Lộ Dao từng nói với hắn trước khi chết.

“Tên Lô Chu kia bị vùi dập giữa chợ, nói không chừng lại làm ra chuyện xấu gì đó… Mặc dù y lợi dụng quan hệ của cậu để tiếp cận gã đàn ông kia, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là một cái mạng. Dù sao level của quái vật ở Quỷ Khóc Lĩnh cũng không cao, cậu muốn đi thì đi, tớ không muốn nhìn thấy gương mặt buồn nôn kia.” Trước khi Mục Xuyên đi Quỷ Khóc Lĩnh, dù Lộ Dao ghét Lô Chu nhưng vẫn không phun ra câu “kệ mịa nó chứ” mà chỉ thở phì phò nói như trên, không nghĩ tới Mục Xuyên lại một đi không trở lại.

Mục Xuyên là một người có tính cách khá lãnh đạm, kiếp trước người có quan hệ khá tốt chỉ có Lộ Dao và Lô Chu, còn Thiên Viêm là Hội trưởng công hội Húc Nhật mà bọn hắn từng tham gia. Đẳng cấp và địa vị của công hội Húc Nhật ở kiếp trước rất cao, sau khi bọn họ gia nhập công hội, không biết vì sao hội trưởng Thiên Viêm lại bày tỏ hảo cảm và bắt đầu theo đuổi Mục Xuyên, quấn chặt hắn.

Vị hội trưởng này có vẻ ngoài anh tuấn, thân hình cao lớn, lại là hội trưởng của một hội, tất nhiên có rất nhiều người thích gã, người giết chết hắn kiếp trước chính là Thiên Vũ – người nổi danh si mê yêu thương Thiên Viêm. Mục Xuyên không thích gã hội trưởng này, trực tiếp từ chối, sau khi bị dây dưa phiền quá nên dứt khoát lui hội, mà Lộ Dao cũng lui theo hắn. Chỉ có Lô Chu nói rằng không thể bỏ bạn bè quen được trong công hội, nên Mục Xuyên cũng chiều y.

Sau đó Mục Xuyên chậm rãi bộc lộ tài năng trong Thần Vực, vị hội trưởng Thiên Viêm kia vẫn luôn không từ bỏ ý định theo đuổi hắn, Lô Chu cũng thỉnh thoảng tổ đội với hắn và Lộ Dao đi đánh quái. Đợi đến khi Lộ Dao tức giận đùng đùng nói với y câu kia, thật ra quan hệ của bọn họ và Lô Chu đã không còn thân nữa, Mục Xuyên cũng không để ý nhiều.

Lộ Dao luôn không thích Lô Chu, nhiều lần biểu đạt sự chán ghét của cậu ở trước mặt Mục Xuyên, mà Lô Chu thích Thiên Viêm thì cứ thích gã đi, liên quan gì đến Mục Xuyên? Thế mà lúc Lô Chu cầu cứu hắn, vì đã từng là bạn học cùng sống bốn năm đại học, Mục Xuyên không thể trơ mắt nhìn y chết.

Mà sự thật chứng minh rằng không biết rõ người khác còn ngu ngốc tự đào hố chôn cho mình là chính hắn. Mục Xuyên tự giễu cười một tiếng, hắn đã đánh giá thấp trình độ hiểm ác của lòng người, Thiên Vũ muốn hắn chết, hắn cũng không quá ngạc nhiên, chỉ không nghĩ tới Lô Chu vậy mà…

Lộ Dao: “Tiểu Xuyên… Tiểu Xuyên?”

Mục Xuyên hoàn hồn, “ừ” một tiếng bày tỏ mình đang lắng nghe.

Lộ Dao: “Lại nói, cậu đang ở đâu vậy? Chúng ta hẹn chỗ nào đó gặp nhau đi.” Giọng nói của cậu trở nên vui vẻ.

Mục Xuyên: “Tạm thời không gặp được, chủng tộc của tớ là Tinh linh bóng đêm, nơi sinh không giống cậu, nhưng mà tớ sẽ đi ra nhanh thôi.”

Sau khi hẹn Lộ Dao xong, Mục Xuyên liếc nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ sáng. Mục Xuyên dọn dẹp sơ qua, đi ra ngoài tìm trưởng lão Hallen. Hắn muốn giao răng nanh Ngân Lang Khiếu Nguyệt cho ông.

Lúc Mục Xuyên tìm được trưởng lão Hallen, ông đang ngồi dưới cây đa lớn lúc trước. Dưới bóng râm, mái tóc và chùm râu màu trắng của trưởng lão Hallen càng dễ thấy hơn, gậy chống của ông đặt ở bên người, đôi mắt khép hờ, trông tuổi già sức yếu.

“Trưởng lão Hallen, con đã giết chết Ngân Lang Khiếu Nguyệt, đây là răng nanh của nó.” Mục Xuyên cung kính đưa răng nanh khổng lồ cho trưởng lão Hallen.

“Tốt, tốt.” Cái tay khô quắt của trưởng lão Hallen chậm rãi mơn trớn răng nanh, gật đầu tán thưởng.

“Còn nữa…” Mục Xuyên lấy thanh chủy thủ kia ra, “Con tìm được cái này trong ổ sói của Ngân Lang Khiếu Nguyệt, ngài biết thanh chủy thủ này không ạ?”

“Lạc Vũ!” Trưởng lão Hallen kích động, tay run run tiếp nhận chủy thủ, ngón tay khô gầy sờ sờ đồ đằng. Một lúc lâu sau ông mới thở dài một tiếng. “Năm đó thằng nhóc Rhine xúc động cầm Lạc Vũ vào rừng, kết quả là chật vật trốn thoát, còn làm rơi mất Lạc Vũ.”

Vẻ mặt trưởng lão hallen tiếp tục giải thích nghi hoặc cho Mục Xuyên: “Chủy thủ Lạc Vũ này là chủy thủ Elaine từng dùng.” Thoáng chốc trong lòng Mục Xuyên nhấc lên sóng to gió lớn, Elaine là tên của Tinh linh bóng đêm trong mười hai Truyền kỳ.

“Chủy thủ Lạc Vũ là do đại sư Cleveland chế tạo riêng cho Elaine, vì có thể cắt đứt lông vũ đang bay nên được gọi là “Lạc Vũ”. Năm đó Elaine mang theo nó chinh nam chiến bắc, có thể nói thanh chủy thủ này đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Elaine.” Mắt trưởng lão Hallen mang theo một tia hồi ức, “Sau đó Elaine có chủy thủ tốt hơn, nên để thanh chủy thủ Lạc Vũ này ở lại tộc.”

Nói xong, trưởng lão Hallen hòa ái nhìn Mục Xuyên, “Vong Xuyên, con đã chứng minh được con có năng lực hành tẩu trong đại lục. 8 giờ đêm nay, con tới nơi này tìm ông.”

“Dạ được.” Mục Xuyên gật gật đầu, quay người rời đi. Sau khi hắn biết lai lịch của chủy thủ Lạc Vũ, hắn lập tức từ bỏ thanh chủy thủ này, hắn biết thanh chủy thủ này không thể thuộc về hắn.

Ngân Lang ở phía Nam vẫn luôn bạo động vì Ngân Lang Khiếu Nguyệt đã chết vào đêm qua, Mục Xuyên chỉ dạo quanh trong chốc lát rồi bất đắc dĩ từ bỏ, vào sâu phía Đông rừng rậm để giết Cự Tích(*). Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, nhanh chóng tới 8 giờ tối.

(*) Cự Tích (Kỳ đà): là một chi thằn lằn năm trong Họ Kỳ đà đôi khi còn được gọi sai là cự đà, một loài bò sát Họ Cự đà. Đây là nhóm khá đa dạng với 77 loài phân bố ở châu Phi, châu Á và phong phú nhất là ở Úc với 31 loài.

C51

Mục Xuyên đi đến chỗ cây đa, hắn chú ý thấy ánh đèn của các căn nhà bên đường đều tối om. Chờ đến khi tới chỗ cây đa, Mục Xuyên phát hiện trưởng lão Hallen đang đứng ở đấy mỉm cười nhìn hắn.

“Đi theo ông.” Trưởng lão Hallen xoay người, dẫn Mục Xuyên đi bộ đến phía Bắc của thôn – nơi hắn vẫn chưa từng đặt chân đến.

Bọn họ đi thẳng ra ngoài thôn, đi chừng hai – ba mươi mét, trong rừng xuất hiện một tòa thần điện đơn giản. Thần điện này hắt ra màu đen dưới ánh đèn, lúc này cửa thần điện mở rộng, trưởng lão Hallen dẫn Mục Xuyên đi vào.

Sau khi đi vào, trong thần điện có một bức tượng thần cao lớn, tượng thần được chế tạo từ vật liệu màu đen, là một vị thần nữ. Một tay vị thần nữ này cầm ngang quyền trượng, một tay đặt thẳng ở trước ngực, trên bày tay lật ngửa có một quả cầu màu đen thâm thúy. Diện tích của quảng trường trước tượng thần rất lớn và không im lặng như trong tưởng tượng của Mục Xuyên, hắn kinh ngạc phát hiện tất cả tinh linh ở trong thôn đều tập trung ở chỗ này, ánh mắt của họ rất hòa ái khi nhìn hắn.

“Vong Xuyên…” Vẻ mặt trưởng lão Hallen nghiêm túc nhìn tinh linh tóc bạc, nói, “Đây là Nữ thần Bóng Đêm mà bao thế hệ Tinh linh bóng đêm tín ngưỡng. Đêm nay chúng ta sẽ cử hành nghi thức chúc phúc cho con dưới sự chứng kiến của Nữ thần.”

Ông để Mục Xuyên quỳ giữa quảng trường, các tinh linh khác ngồi xung quanh hắn theo một quy luật kỳ lạ, bắt đầu ngâm xướng một giai điệu cổ xưa. Trưởng lão Hallen lấy ra răng nanh được xỏ dây chuyền, quỳ gối trước tượng thần thì thầm cái gì đó, cầm chủy thủ Lạc Vũ khắc lên răng nanh.

Mục Xuyên hơi thất thần, các tinh linh xung quanh ngâm xướng giai điệu làm hắn có cảm giác kỳ dị. Hắn hoảng hốt cảm thấy một luồng sức mạnh thần bí chậm rãi xuất hiện theo giai điệu, ngưng tụ trên đỉnh đầu của hắn.

Hình như trưởng lão Hallen đã khắc xong, ông buông chủy thủ xuống, giơ cao dây chuyền, lớn tiếng nói: “Nữ thần Bóng đêm tôn kính, đây là bằng chứng chiến thắng Ngân Lang Khiếu Nguyệt của đứa con Tinh linh bóng đêm – Vong Xuyên, cầu Nữ thần Bóng đêm ban thưởng chúc phúc! Cầu nguyện cho vinh quang của ngài vĩnh viễn chiếu rọi bóng đêm!”

Trưởng lão Hallen vừa mới nói xong, một luồng sáng màu đen từ quả cầu đen trên tay tượng thần bắn thẳng xuống đồ đằng được khắc trên răng nanh ở trong tay Hallen. Mà sức mạnh thần bí vẫn luôn lơ lửng trên đỉnh đầu Mục Xuyên bỗng rơi xuống chảy vào trong thân thể của hắn, lập tức Mục Xuyên cảm thấy sức mạnh toàn thân phun trào, sợi tóc trắng bạc bay bay dưới sự trào dâng không ngừng của sức mạnh, thuộc tính của hắn phát sinh biến hóa cực lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.