Thần Tọa

Chương 738: Chương 738: Điều tra Ly Long Sơn. (2)




Lâm Hi cũng là trầm lặng không nói. Với năng lực của bốn người, mặc dù không có khả năng lục soát được tỉ mỉ, toàn diện không bỏ sót. Nhưng mà lục soát một cách đại khái thì vẫn là có khả năng. Nhưng mà một chút vết tích nho nhỏ cũng giống như không hề có, liền có vẻ càng kỳ quái.

Trong đầu hắn linh quang chợt lóe. Hắn lại nghĩ tới những thi thể này được khiêng rời núi, giống hệt như thể bị sét đánh trúng cả một lượt. Chỉ có sét đánh, nhưng không thấy mưa xuống, hẳn là không có khả năng tồn tại tình huống như thế.

Cái tên phu xe ngựa mai táng kia đã nói một tháng mà hắn phải đi kéo đến tám lần, đều là bị sét đánh chết. Nếu mà không có bất cứ điều gì cổ quái thì làm thế nào có thể lại như thế được.

- Các vị sư huynh, vấn đề khẳng định xuất hiện ở tại ngọn núi này. Bằng không, Thập Bát hoàng tử không có khả năng lớn mật như vậy. Cũng không có khả năng bởi vì Nam Cung sư huynh bọn họ nói nói mấy câu mà đã muốn giết người diệt khẩu. Theo ta thấy, e rằng là có thứ gì đó cổ quái, có khả năng ngăn cản được Sưu La Thiên Địa Đại Pháp. Nếu không phải như thế thì không có khả năng không tìm được.

Lâm Hi nói.

Sưu La Thiên Địa Đại Pháp lục soát vết tích của cả người lẫn quỷ, lần theo cả những dấu vết nhỏ nhất, nhưng không để xảy ra điều gì bất lợi. Nhưng cái này cũng không phải tuyệt đối, Tiên Đạo Đại Thế Giới có không ít công pháp và pháp khí liền có khả năng ngăn chặn cảm giác của Sưu La Thiên Địa Đại Pháp, giống như Quy tức chi thuật trên người Lâm Hi chính là một loại như thế.

Mặt khác cũng không hề thiếu pháp khí mà có công hiệu như vậy.

- Ừ. Lâm sư đệ nói cũng có đạo lý.

Âu Dương Nạp Hải tán đồng.

- Chờ một chút, có người đến.

Khí Thánh Vương đột nhiên nhìn về phương tây mà mở miệng nhắc. Tu vi của hắn cao nhất, đối với dao động của nguyên khí cũng nhạy cảm nhất, cho nên là người thứ nhất phát hiện ra có động tĩnh.

Trong phút chốc, tất cả lặng ngắt như tờ, hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người hướng theo ánh mắt của Khí Thánh Vương mà nhìn về phía phương hướng Thái Bạch hoàng triều ở phương tây.

- Thập Bát hoàng tử...

Trong óc Lâm Hi hiện lên một ý niệm tức thì.

Hắn mặc dù còn chưa cảm giác được cái gì, nhưng lại biết những lời Khí Thánh Vương đã nói là không có sai.

Ly Long Sơn bị Ngự lâm quân của Thái Bạch hoàng triều vây quanh, cũng chỉ có người của Thập Bát hoàng tử mới có thể từ phía sau chạy tới.

Xoạt!

Không cần lên tiếng, bốn người vội vàng khởi động tuyệt học, che giấu khí tức trên người. Khí tức của hai người Khí Thánh Vương, Âu Dương Nạp Hải liền nhanh chóng ảm đạm xuống.

Luyện Khí Thập Trọng cũng có một vài pháp môn che giấu khí tức. Mặc dù không phải quá lợi hại, nhưng chỉ cần không phải đặc biệt dò xét thì thông thường đều không phát hiện được.

- Quy Tức Chi Thuật!

Lâm Hi tâm niệm khẽ động, khí tức trên người lóe ra một cái, rồi trong thời gian ngắn yên tĩnh không tiếng động, lại không có một chút khí tức nào tiết lộ ra nữa. Thật giống như đột nhiên biến mất ngay tại chỗ vậy.

Nói đến bản lĩnh che giấu khí tức, Lâm Hi so sánh với Khí Thánh Vương và Âu Dương Nạp Hải lại còn lợi hại hơn.

Khí Thánh Vương và Âu Dương Nạp Hải cảm giác được sự biến đổi trên người Lâm Hi, cũng không tránh khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hi thật sâu. Nói về tu vì thì hai người bọn họ so sánh với Lâm Hi đều mạnh mẽ hơn, nhưng về tuyệt học làm mất tiếng giấu tung tích thì Lâm Hi so với bọn hắn lại mạnh hơn không chỉ một bậc.

Mặt khác ở bên cạnh, Bạch Nguyên cũng không biết sử dụng phương pháp gì mà khí tức chợt lóe rồi cũng dần dần yếu ớt đi. Mặc dù so ra vẫn còn kém Lâm Hi, nhưng đã là khó có thể phát hiện được.

Chỉ một lúc như vậy, đám người Lâm Hi, Âu Dương Nạp Hải cũng cảm giác được hơn mười cỗ khí tức cường đại đang bay qua nhanh như điện chớp. Mỗi một cỗ khí tức đều có khí thế phi phàm.

- Quả nhiên tu vi của Hầu sư huynh so với chúng ta vẫn cao hơn rất nhiều.

Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.

- Đi, đi tới xem một chút.

Bốn người đều là kẻ tài cao gan cũng lớn, thân hình hơi lướt qua, lập tức hướng về phía vài đạo khí tức kia mà bay đi. Cả bốn người bay ở độ cao cũng không cao, đều là phi hành sát tán cây, mượn cây cối và thế núi để che giấu. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe đến một tràng tiếng cười từ phía tây vọng đến.

Đám người Lâm Hi xuyên thấu qua bóng cây nhìn ra thật xa. Chỉ thấy một đám người mặc ngân bạch đạo bào của Thái Bạch hoàng triều, ai nấy đều có ánh mắt kiêu ngạo nhìn thế gian bằng nửa con mắt. Họ đang vượt không mà đi, kiểu cách mười phần là nhà quan.

Đoàn người đang hi hi ha ha vô cùng náo nhiệt. Đám người Lâm Hi tai mắt nhạy bén, nghe thấy những người này nói phần lớn là việc vặt hậu viện trong Thái Bạch hoàng triều. Ai đối nghịch với ai, hoàng tử nào và Công Chúa nào kết thù kết oán, có thân vương nào lại bị phạt, quý thích nào lại bị hoàng đế chỉnh lý, không sai biệt lắm chỉ là những việc lặt vặt này.

Chờ khi tới gần dãy núi Ly Long Sơn, cao thủ Thái Bạch hoàng triều cầm đầu kia, vóc người bẩm sinh hiên ngang khôi ngô cao lớn, hắn liếc liếc mắt dãy núi Ly Long Sơn mà đột nhiên nở nụ cười:

- Buồn cười mấy ngày trước, mấy người đệ tử Thần Tiêu Tông kia ở Thuần Dương tửu lâu, ngay cả tại sao lại chết mà cũng không biết.

Chỉ một câu nói như vậy, trong lòng bốn người Khí Thánh Vương, Âu Dương Nạp Hải, Lâm Hi, Bạch Nguyên đều là thất thần một phen, lập tức nín thở tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe.

- Dương Thống lĩnh nói không sai. Đáng thương cho bọn người này, đến chết mà cũng không biết tại sao phải chết. Hắc, ngươi không nhớ lúc chúng ta xông vào thì vẻ mặt của mấy tên gia hỏa kia hoàn toàn là ngạc nhiên. Ha ha, đáng tiếc, lần này không phải chúng ta muốn giết bọn họ, mà là Thập Bát hoàng tử muốn giết đám ấy.

Một thanh niên khác vóc người hơi gầy, bẩm sinh có hơi yếu ớt, có vài phần dáng vẻ thư sinh, nhưng ánh mắt lại có khí chất âm hiểm tàn ác rất nặng mở miệng nói thêm.

Trên ngọn núi, bốn người Lâm Hi đều là nghe được mà sắc mặt trầm xuống. Làm sao mà còn không biết chuyện trên Thuần Dương tửu lâu, đám người Nam Cung Thích bị đánh cho trọng thương, thiếu chút nữa chết ở chốn hoang dã, lại chính là do mấy kẻ trước mắt này.

- Hắc hắc, Lý sư huynh nói rất đúng. Bọn người kia thật đúng là cho rằng chúng ta không dám giết bọn họ. Thật buồn cười. Bọn họ nào biết đâu rằng, người muốn giết bọn chúng không phải là đệ tử Đâu Suất, Thái A chúng ta, mà là Thập Bát hoàng tử của Thái Bạch hoàng triều.

Một vị cao thủ Thái Bạch hoàng triều khác nham hiểm cười một tiếng, nói phụ họa theo.

- Thật sự là oan gia ngõ hẹp, lại vẫn là đệ tử của Đâu Suất, Thái A.

Trong lòng Lâm Hi giật thột một cái. Hắn nhìn kỹ một hồi rồi mới phát hiện, trong số này có mấy người mặc dù mặc đạo bào Thái Bạch hoàng triều, nhưng trên ngực lại dùng kim thêu để thêu mấy chữ triện cổ nhỏ: Đâu Suất, Thái A.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.