Thần Thoại

Chương 6: Chương 6: Thành sự tại thiên




Bóng kiếm nhoáng lên từ điểm tinh mang duy nhất ban đầu, trước mắt Giang Thanh Y bỗng chốc như mạn thiên hoa vũ* biến hóa ra hàng trăm ánh kiếm bao phủ khắp trên trời dưới đất.

(*mạn thiên hoa vũ: hoa bay che kín bầu trời)

Khẽ cười khinh thường, Giang Thanh Y nhanh chóng vung tay bắt quyết, hai bàn tay chập lại liên tục biến ảo nhiều lần, miệng thét lớn.

- Kim Chung Thuật.

Ngay lập tức từ hư không, luồng khí lưu nhàn nhạt kim quang xung quanh nàng hội tụ lại, liên kết với nhau tạo hành hư ảnh kim chung* úp xuống, trùm lấy thân hình vào trong.

(*Kim chung: Cái chuông)

Choang... Choang

Tiếng kim khí va chạm chói tai, phản chấn làm cánh tay Lạc Trường Phong run lên, thoáng đảo mình hai chân hắn tung lên đạp vào hư ảnh chuông vàng trước mặt, mượn lực lộn nhào về phía sau, nhếch miệng bật thốt.

- Xem ra võ công bình thường không thể làm gì được...

Chữ “được” chưa dứt âm, hắn xoay nhuyễn kiếm* cuốn lại quanh thắt lưng, đồng thời thân thể hơi trầm xuống, hai chân làm trụ, đôi tay buông thõng tựa như vô lực. Đột nhiên Lạc Trường Phong hít mạnh, không khí hơn ba trượng quanh thân thể ầm vang như kích nổ, từng dòng từng dòng nhiệt khí bằng mắt thường có thể nhìn thấy rõ ẩn hiện chui tọt vào mũi hắn. Cả khuôn mặt đỏ bừng chớp nháy lúc sáng lúc tối, chỉ chưa đến vài hô hấp liền hóa thành ánh sáng hỏa hồng rực rỡ, có thể thấy rõ lúc bấy giờ luồng ánh sáng nhanh chóng di chuyển xuống hai tay, tụ tập lại trên quyền đầu không khác gì hai đốm lửa.

(*Nhuyễn kiếm: Dạng kiếm mỏng như lá liễu, có thể uốn cong dấu bên trong thắt lưng)

Mắt thấy khí thế nam tử đối diện đang từ từ dâng lên, Giang Thanh Y không dám chậm trễ, ngay từ lúc xuất hiện dị trạng nàng không chờ cho Lạc Trường Phong hoàn thành đã vội vội vàng vàng bắt quyết hình thành hai vòi lửa dáng dấp như hỏa xà lao đến phía trước. Hư ảnh hỏa xà nhe nanh tỏa ra sức nóng dường như có thể thiêu rụi cả đất đá trên đường.

Với một kẻ tu luyện bất nhập lưu* như nàng, thời gian gần ba mươi năm cũng chỉ đạt đến Đoạt Nguyên Giả độ chừng cảnh giới bảy tám tầng, lần này mượn thi thể làm phép sống lại cũng chỉ là chuyện cưỡng ép, tạm thời. Sự thật hiện giờ tối đa nàng chỉ có thể phát huy ra năm tầng cảnh giới đã là điều cực hạn, bất quá nói cho cùng thì chỉ như vậy cũng đủ làm mưa làm gió trong thế với người phàm này rồi.

(*Bất nhập lưu: nôm na có thể hiểu là không được xếp chung mâm với người tu luyện chính thức)

Diễn tả thì lâu, tính từ lúc Lạc Trường Phong lui về sau đến khi Giang Thanh Y nộ xuất hỏa xà chỉ qua trong vài hô hấp. Cảnh tượng ngày hôm nay không dám nói là kinh tâm động phách, nhưng trong ánh mắt người bình thường có thể dùng bốn chữ để hình dung, vô cùng tráng lệ.

Trong đêm tối, bầu trời phía xa đầy những huyết điểu bay lượn, lảnh lót từng tiếng kêu văng vẳng như oán hận, luyến tiếc, bên dưới nơi này thân ảnh nam tử thẳng tắp, đôi tay ánh lên khí diễm chập chờn phảng phất tựa chiến thần từ nhiệt hỏa đi ra, đối diện là mỹ phụ được bao phủ bởi hư ảnh kim quang, xung quanh âm khí lượn lờ.

Không đợi hư ảnh hỏa xà kia bay đến, Lạc Trường Phong huýt dài dậm mạnh chân xuống đất.

Ầm!

Mặt đất dưới chân hắn nổ tung để lại một hố sâu như lòng chảo, đất đá lả tả rơi vãi khắp nơi.

Thân hình bắn tới như mũi tên rời nỏ, song quyền huy xuất, không có bất kỳ dư thừa nào, chỉ đơn thuần là quyền ảnh tung bay. Từng nắm đấm đem theo hỏa mang chấn mạnh lên lưỡng đầu hỏa xà, phát nát thành hàng trăm đốm lửa nhỏ tán loạn khắp không trung. Bất ngờ khi này, ngay bên cạnh hắn lại xuất hiện hư ảnh hỏa xà khác đang hung dữ lao tới, trong lúc nguy hiểm cận kề Lạc Trường Phong xoay chuyển cơ thể, bộ pháp Lưu Tinh Phi Vũ thành danh của hắn khởi động, có điều khác với bình thường, mỗi bước chân hắn hiện tại đều chập chờn hỏa quang, tốc độ hay sức bật cũng tăng lên trên diện rộng.

Nháy mắt thoát khỏi công kích, hắn áp sát đến trước người Giang Thanh Y liên tục tung ra liên hoàn quyền ảnh, hỏa t*ng trùng trùng điệp điệp bắn ra như mưa.

Ùng...ùng...

Kim quang rung lên lắc lư chấn động bần bật, xem phân nữa có thể phá toái thành mảnh nhỏ bất cứ lúc nào, nhãn châu Giang Thanh Y xoay chuyển, tim đập mạnh liên hồi.

Sau thoáng chốc mặc dù kim quang bao phủ bên ngoài đã mờ nhạt đi nhiều, nhưng thủy chung vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu sụp đỗ, nhất thời nàng thở ra một hơi.

- Ngươi không giống Nguyên giả, nhưng lại có khả năng uy hiếp được chúng ta... Thật lạ...

Miệng nói nhưng Giang Thanh Y không thể giương mắt nhìn họ Lạc tiếp tục công phá phòng tuyến trước mặt được nữa. Chung quy Nguyên giả vẫn là Nguyên giả, không phải kẻ tầm thường có thể hiểu.

Trong phút giây đó, Giang Thanh Y cắn răng, thần thái quyết liệt làm ra hành động cuối cùng.

Lập tức nàng ngồi xuống, nhắm mắt mặc kệ Lạc Trường Phong đang không ngừng công kích, đưa tay lên cao tự rạch lấy một vết thương sâu đến tận xương tủy, từng tia máu đen kịt chảy xuống, kỳ lạ là dòng máu huyết đó lại lỏng bỏng phiêu phù giữa không trung. Sắc mặt vốn dĩ trắng bợt lúc này đây đã chuyển sang màu xám tro, hơi thở cũng bắt đầu suy yếu như có như không, đồng thời cắn lưỡi phun tiếp ra một đám sương máu, quyện lấy đám máu đang lơ lửng kia. Sau khi hai thứ hợp nhất giống như trở nên có linh tính, rồi đột ngột kéo dãn thành hình dạng mũi tên, không ngừng tỏa ra âm khí khiến người trông thấy rùng mình sợ hãi.

- Chết đi...

Nghe thấy thanh âm, lại chứng kiến cảnh tượng trước mắt, sau gáy Lạc Trường Phong nổi đầy gai óc, mồ hôi lạnh túa ra, thầm hô không ổn. Dùng hết sức nhanh chóng lui lại, đôi chân đạp đạp liên hồi mỗi bước chân là mỗi tiếng nổ ầm ầm.

Hai tay Lạc Trường Phong bắt chéo trước ngực, huyết tiễn u ám đuổi theo như hình với bóng.

Cũng không ai để ý đến bàn tay một trong thập nhị Thiên Long Kỵ đội trưởng bỗng lóe lên.

Phập!

Soạt... Soạt... Ầm!

Thân hình Lạc Trường Phong ngã nhào, đầu ngã ra sau bất tỉnh, trượt dài hơn mười trượng kéo lê thành một rãnh nhỏ trên mặt đất, trước cánh tay một lỗ máu xuyên thủng đến ngực phá nát y phục nơi đó của hắn, đến lúc đụng phải gốc cổ thụ mới miễn cưỡng dừng lại.

Lúc này dị biến phát sinh.

Từ đâu đó trên không trung vang lên giọng nói đầy vẻ uy nghiêm cùng kiêu ngạo.

- Yêu nghiệt, thân là Nguyên giả lại nhúng tay vào chuyện thế tục, thay mặt Thiên Nguyệt Tông hôm nay phán ngươi tội chết.

Cùng với thanh âm, từ trong không khí lờ mờ xuất hiện bóng dáng thanh niên vận bạch sam đơn giản, gương mặt bình thường phảng phất như có thể gặp ở bất cứ nơi đâu, duy chỉ có đôi mắt lại trong veo lạ lùng, ánh mắt như sáng tỏ hết thảy mọi sự trên đời, chất chứa trí tuệ vô cùng trong đó.

Càng lạ lùng hơn nữa, chính là bạch sam thanh niên này đang tự phiêu phù giữa hư không. Đúng vậy! Chính là lơ lửng không giống với bất cứ loại khinh công nào của thế tục, không hề có điểm tựa nào bên dưới chân hắn.

Tựa như đã đoán trước được điều này, Giang Thanh Y mỉm cười thì thào.

- Vân nhi! Mẫu thân có lỗi với con nhiều năm, chỉ có thể cho con làm Hoàng Đế mới khiến lòng ta bớt chút day dứt... Con của ta, bảo trọng!

Nói rồi nàng hướng mắt về phía bạch sam thanh niên, tâm lý buông xuôi phó mạng cho trời. Bất giác dưới chút ánh sáng lờ mờ còn sót lại trong đêm tối, được ánh trăng chiếu rọi qua từng kẽ lá nàng như gặp được chuyện tình kinh khủng không thể diễn tả thành lời, ú ớ phát ra từng âm thanh đứt quãng.

- Lý... Lý Mục... Là ngươi sao...? Tại sao gương mặt của ngươi... Ngươi là Nguyên giả, còn có thể phi hành... Ngươi đã vượt qua giai đoạn Đoạt Nguyên...

Thở gấp hồng hộc, tình trạng vốn đã như dầu cạn đèn tắt lúc này càng suy yếu hơn nữa. Giang Thanh Y quỵ xuống, cúi đầu trong đôi mắt hằn lên từng sợi gân đỏ. Từng dòng suy nghĩ xẹt ngang qua trong đầu gần ba mươi năm trở lại đây. Hình ảnh phản chiếu từng đoạn từng đoạn thời gian dần dần hiện rõ...

Lý Mục đến chơi bàn việc hôn sự.

Sóng vai Lăng Thành Phú trao đổi võ học.

Cùng nhau uống rượu.

Có bàn chuyện quốc gia.

Có kể chuyện ly kì cổ quái.

Có đề cập đến một nơi lạ lùng được khắc đầy dòng chữ kỳ lạ...

Nghĩ đến điểm này, lòng Giang Thanh Y thắt lại, ngửa mặt lên trời ai oán rống to, hai bên má chảy đầy huyết lệ.

- Phu quân! Chúng ta sai rồi... Sai rồi... Tất cả là do tên cẩu tặc Lý Mục sắp đặt... A...a...a!

Nhẹ nhàng lắc đầu, Lý Mục cười nhạt.

- Ngươi đừng tự thiếp vàng lên mặt, các ngươi nhiều nhất chỉ là một trong các bước đi của ta thôi. Ừm, một quân cờ lớn hơn quân khác chút xíu...

Như thể hồi tưởng lại năm đó, Lý Mục chắp tay sau lưng nhìn về phía xa xa.

- Năm đó ta phong thanh lộ ra địa điểm động quật, có lưu lại pháp quyết tu luyện bởi vì ta từng điều tra qua, các ngươi rất hứng thú với chuyện này, nhiều năm các ngươi sưu tầm tất cả tin đồn ghi chép đến những vấn đề liên quan tới chuyện tiên nhân trong thiên hạ. Ta đây chỉ thuận nước đẩy thuyền ngụy tạo một cái động liền dụ dỗ được các ngươi từng bước tiền vào. Có điều, không phải ta muốn đối phó với các ngươi...

Sự nghi hoặc lộ rõ trên nét mặt tiều tụy của Giang Thanh Y, hướng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn lên thanh niên như chờ đợi hắn tiết lộ thêm chuyện gì kinh thiên động địa.

Không để nàng đợi lâu, Lý Mục lên tiếng.

- Ta ở Thiên Nguyệt Tông động chút tay chân, không để ngươi tiến vào tu luyện, lại ở bên ngoài âm thầm sắp xếp tất cả hành động, đến cuối cùng mấy năm trước, mấy kẻ tán tu* đuổi giết ngươi cũng là ta an bài, ép nguyên thần ngươi quay về Hùng Quốc. Haha, ta khổ tâm làm mọi chuyện cũng bởi vì biết sớm muộn ngươi cũng sẽ tạo phản, và đặc biệt nhất định sẽ cấu kết với Tống quốc. Lăng gia ngươi! Không phải con dân của Hùng quốc ta...

Hơi dừng lại, liếc nhìn về Lạc Trường Phong đang nằm sóng soài bên kia, xung quanh là đám người Thiên Long Kỵ đội trưởng. Thoáng đảo mắt qua mấy kẻ này Lý Mục lại cười cười có chút khinh thường nói.

- Tất cả cũng chỉ vì muốn Lăng gia tạo phản, dùng khả năng của Nguyên giả mới có thể... Diệt trừ Lạc Thị Gia Tộc. Rất tốt, hiện tại họ Lạc kia đã chết, ta diệt luôn ngươi thì có thể nói mọi chuyện đã thành.

Vừa nghe mấy chữ diệt Lạc thị, mười hai thân ảnh Thiên Long Kỵ đội trưởng chợt trầm xuống, hàn khí lạnh lẽo từ thân người bọn họ tràn ra, tất cả đã động sát niệm.

- Khụ...khụ...! Diệt Lạc gia ta? Ta đang tự hỏi, ngươi cũng là Nguyên giả! Nhúng tay vào chuyện này không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?

Giật nảy mình, Lý Mục nhíu mày nhìn đến Lạc Trường Phong vừa phun ra búng máu bầm ứ trong cổ họng, lưng dựa vào gốc cây.

- Ngươi chưa chết? rõ ràng ban nãy ta thấy ngươi đã trúng Huyết Tiễn Thuật...?

Trầm ngâm thoáng chốc, bỗng nhiên Lý Mục nhàn nhạt lên tiếng không thèm để ý đến Lạc Trường Phong.

- Hiện giờ ta lấy tư cách Thiên Nguyệt Tông tiêu diệt yêu nghiệt kia, tội danh dùng thân phận Nguyên giả can thiệp vào chuyện phân tranh thế tục.

Vừa nói xong, hắn bất ngờ nâng cánh tay, điểm về phía Giang Thanh Y.

Phừng!

Cả cơ thể Giang Thanh Y đột nhiên bao phủ hỏa diễm, không kịp la hét đã bị trần trụi thiêu cháy thành tro bụi.

Nhìn đốm lửa cuối cùng vừa tàn lụi, Lạc Trường Phong hắng giọng, không có chút gì sợ hãi.

- Tại sao ngươi muốn giết Lạc Thị chúng ta, thiết nghĩ bao đời nay họ Lạc chúng ta không hề can dự vào triều đình, chúng ta chỉ như người hộ vệ bảo toàn mảnh đất này.

- Đúng vậy! Giữa bất cứ triều đại nào đối với Lạc gia các ngươi cũng không hề có xung đột lợi ích, càng không hề có can hệ gì. Ngược lại tất cả triều đại đó phải nên biết ơn cảm kích các ngươi... Nhưng mà đã có bao giờ ngươi nghĩ tới, muôn dân trăm họ sinh thành ở mảnh đất mà các ngươi bảo vệ, những kẻ đó coi ai là Hoàng Đế? Những kẻ đó có ai xem mình là con dân của triều đại nào không? Tất cả chỉ nhìn vào Lạc Thị mới thực tâm cung kính cúi mình, Vương háy Đế trong mắt họ chỉ như bù nhìn, cho dù vị đó có anh minh như thế nào cũng không bằng được các ngươi.

Như để phát tiết nỗi niềm không thoải mái, Lý Mục hít mạnh tiếp tục gằn giọng.

- Lạc gia phải chết! Một ngày còn Lạc gia không có bất cứ triều đại nào thực sự nắm lấy toàn bộ giang sơn. Ta sẽ không ra tay, sẽ không vi phạm hiệp ước giữa các Tông Môn. Bất quá các người sẽ không ai thoát được, mười vạn đại quân do chính con ta Lý Thiền xuất lĩnh đã bao vây bên ngoài...

Không thèm nhìn lại, Lý Mục quay đầu biến mất trong hư không, chỉ còn vọng lại tiếng cười to của bậc kiêu hùng.

Xung quanh Lạc Trường Phong, mấy vị Thiên Long Kỵ đội trưởng nhìn nhau cười tủm tỉm, rì rào to nhỏ, nét cười giống như bậc thúc bá trong nhà nhìn đám con trẻ giở trò, trong mắt họ như thể chỉ có ba từ để hình dung “con nít ranh”.

- Hầy, nhìn tiểu tử đó làm trò thật ngứa răng...

- Muốn đè hắn xuống đánh mấy cây vào mông quá...

- Này, dù gì người ta cũng Tinh giai sơ cấp rồi đó...

- Tinh giai? Lão tử một hơi thổi chết hắn...

- Hắn chối bỏ chúng ta, triều đại của hắn chối bỏ chúng ta, hắn tưởng hắn thông minh... Ha ha vậy càng khỏe, cuối cùng cũng có một triều đại từ bỏ Hộ Quốc Nhân, di huấn thứ hai đã hoàn thành, từ nay chúng ta tự do.

- Đúng vậy, nhưng mà sẽ có lúc hắn hối hận...

- ...!

Vểnh tai nghe mấy tên này rì rầm, Lạc Trường Phong mắt chữ a mồm chữ o, ù ù cạc cạc không hiểu cái gì, giây lát hắn mới đưa tay lên miệng cố tạo ra bộ dáng tự nhiên, tằng hắng lấy giọng.

- Khụ... Ta nói mấy vị, ta thảm vậy không ai đến dìu ta đứng dậy sao? Nè... Nè... Mấy tên hỗn đản...

Không ai thèm chú ý đến bộ mặt Lạc Trường Phong đang xám xịt, có chút thẹn quá hóa giận.

- Ngươi thấy Gia chủ đời này ra sao?

- Cùng tàm tạm, yếu một chút, hơi vô sĩ một chút, xấu trai một chút... Ừm còn lại đều tốt.

- Ừm, đúng đúng!

- Có đón Thiếu Gia chủ bên kia luôn không?

- Không cần, bằng lực lượng chúng ta nhiều lắm chỉ đem theo được một người, thiếu gia còn quá nhỏ không cẩn thận khi vượt qua không gian sợ... Không ổn.

- Vậy được rồi...

- ...!

Bộ dáng Lạc Trường Phong như nuốt phải con ruồi, gương mặt đỏ bừng, muốn nhào lên đại chiến ba trăm hiệp với mấy tên kia. Có điều thân thể hiện tại khiến hắn chỉ khẽ nhích người đã đau đến méo mó khuôn mặt.

Cùng lúc đó, mười hai vị Thiên Long Kỵ đội trưởng trút bỏ hắc y bên ngoài, bàn tay vung lên đồng thanh quát.

- Giải Phong Cấm Pháp.

Ùng... Ùng...!

Bầu trời đêm bỗng chốc lóa lên, ánh sáng như muốn bao trọn cả thiên địa. Ánh mắt Lạc Trường Phong bất chợt mờ dần đi, trong lúc mơ hồ hắn chỉ kịp nhìn thấy vài hư ảnh kỳ lạ có long xà uốn lượn, có miêu thử đùa nhau, có ngưu đầu rống lớn, có hầu tử nhảy nhót... Cuối cùng còn thấy một đầu trư mập mạp lười biếng nằm ngáy o o.

Trời chưa sáng hẳn, mặt đất rầm rập tiếng bước chân đại quân tiến lại, tất cả chỉ còn mảnh đất bị cày bới tung tóe, một cọng lông cũng không sót lại.

- -o0o—

Hai canh giờ sau.

Dưới mặt đất Cấm Cung.

- Ngươi không thấy đám người đó? Lập tức truyền lệnh bố cáo thiên hạ. Lạc gia mưu đồ cấu kết Tống Quốc từ nay bãi bỏ danh hiệu Hộ Quốc Nhân, nếu gặp giết không tha.

- Hài nhi tuân mệnh.

- Tống Quốc thiệt hại nặng nề, còn rất lâu mới hồi phục, dư nghiệt Đinh gia đã tận. Ta chỉ có thể làm tới bước này, sau này mọi chuyện thế tục với ta coi như chấm dứt. Lý triều có thể tồn tại bao lâu phải xem ở ngươi...

- Phụ hoàng, còn chuyện tiện nhân Lăng Thanh Vân giải quyết như thế nào cho tốt.

- Ngươi không cần quan tâm, ả mặc dù trốn thoát nhưng sẽ không ra tay với những phàm nhân như các ngươi. Mối thù này đã tính trên người của ta rồi, bất quá... Ta nghĩ nàng ta không bao giờ có cơ hội!

- -o0o—

Hết Phần Mở Đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.