Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc

Chương 3: Chương 3: [2]long sàn hò hẹn




Tướng quân rời khỏi long sàng đã là giờ mão*.

*giờ mão: 6-8g sáng

Hoàng đế đã bị chính mình làm cho đôi mắt đều không mở ra được, tắm rửa xong càng là trực tiếp hôn mê ngủ thiếp đi.

Tướng quân cột lại mái tóc còn mang theo hơi ẩm, đột nhiên cảm thấy áo bị người ta kéo kéo.

Hoàng đế chẳng biết đã tỉnh lúc nào nằm lỳ ở trên giường, đôi mắt nửa mở nửa khép, lông mi thật dài mà câu ra một cái bóng: “Phải về sao?”

Tướng quân mặc vào ngoại bào, bất động thanh sắc kéo vạt áo của mình: “Thần xin cáo lui.”

Hoàng đế nhẹ nhàng phất tay một cái chỉ, tựa hồ có hơi không nỡ để hắn đi: “Kia, kia trẫm mong đợi nửa tháng sau cùng ái khanh tái kiến.”

Tướng quân đi ra hai bước liền ngừng lại, nghi vấn: “Bệ hạ ngày mai không vào triều?”

Hôm nay là ngày hưu mộc*, ngày mai không phải nên vào triều sao.

*Đại khái là ngày nghỉ ngơi của vua quan TQ ngày xưa, dịch thô là ngày nghỉ ngơi tắm rửa, tùy theo triều đại mà ngày này diễn ra mỗi 5,7 hay 10 ngày lên triều.

Hoàng đế mí mắt càng ngày càng nặng: “Đương nhiên... Thượng triều.”

Tướng quân sửa lại cổ áo: “Vậy bệ hạ vì sao phải nói nửa tháng sau?”

Hoàng đế lông mi dày đặc khẽ run run rẩy: “Bởi vì... Nửa tháng sau... Có thể ngủ với ngươi.”

Vốn nên lòng dạ chứa thiên hạ giang sơn xã tắc, trong đầu sao chỉ có long sàng này chứ!

Tướng quân lạnh mặt, đi ra khỏi tẩm cung.

Tướng quân cùng hoàng đế long sàng ước hẹn đã được hai năm.

Hai năm trước, tiên hoàng vì bệnh đột ngột băng hà, tiên hoàng hậu bi thương quá độ nhất thời nghĩ không thông cũng đi theo người.

Chỉ còn lại mấy vị hoàng tử.

Đại hoàng tử thân thể xương cốt vẫn luôn không hảo, liên tiếp gặp đả kích về sau bệnh không dậy nổi.

Nhị hoàng tử điện hạ lòng ở biên quan không ở triều đình.

Tam hoàng tử chỉ muốn làm cái nhàn tản Vương gia.

Triều đại dòng dõi gian nan, cuối cùng tính tới tính lui, có thể nhận chức trách này chỉ còn lại thiếu niên mười tám tuổi Tứ hoàng tử Chiêu Lang.

Trọng thần đều ủng hộ Tứ hoàng tử thượng vị, lại quên mất hắn cũng chỉ là thiếu niên.

Trong các vị hoàng tử, Chiêu Lang tuổi tác nhỏ nhất, từ nhỏ được phụ huynh nuông chiều lớn lên, chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ trở thành tân hoàng, y rũ mắt nói chính mình khó nhận chức trách.

Chúng thần khuyên bảo không thành, than thở lắc đầu.

Vi hoàng tử, cũng vì triều đình.

Tướng quân tung người xuống ngựa vào cung, mang đến một thân mùi máu tanh.

Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Chiêu Lang trong đám người, cũng không hành lễ: “Bình Bắc Hầu muốn tạo phản, đã bị ta chém xuống.”

Chiêu Lang thẳng tắp nhìn chằm chằm tướng quân một thân sát khí, cũng không chớp mắt.

Chúng thần này mới phản ứng được, cực lực khuyên bảo Chiêu Lang: “Có người như vậy, điện hạ còn đang lo lắng cái gì?”

“Lý tướng quân thần võ!”

“Điện hạ!”

Chiêu Lang đã quên vừa rồi chính mình muốn nói cái gì, nhưng vẫn là ngập ngừng nói: “Ta không nghĩ...”

Mười mấy triều thần đồng thời nói đến nói đi dường như trăm ngàn con con muỗi ong ong ong, Chiêu Lang nghe đến có vị võ thần lỗ mãng nói một câu: “Điện hạ sau khi đăng cơ, muốn làm chuyện gì cũng có thể!”

“Thật sự cái gì cũng có thể?” Chiêu Lang lẩm bẩm hỏi.

Nắm lấy một tia hi vọng chúng thần liên thanh phụ họa: “Đương nhiên!”

“Đúng a điện hạ!”

“Điện hạ!”

“Thỉnh điện hạ đăng cơ!”

Tướng quân không nói, thấy Tứ hoàng tử điện hạ ngơ ngác lăng lăng đến gần, duỗi ra một cái ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn chọt chọt lên ngực còn dính máu của mình.

“Ta muốn ngủ ngươi, cũng có thể?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.