Thần Điển

Chương 270: Chương 270: Vỡ mộng






Chiến trường chính vẫn đang đánh nhau kịch liệt, không nói Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước có đủ thông minh hay không, dù sao hắn và Sơn Đế Hầu tước đối đầu mấy năm đã dưỡng thành thói quen gần như trực giác. Chỉ cần nhìn thấy bí kỹ dao động trên không trung, thanh thế đối kháng, hắn đã có thể phát hiện cường giả phe mình căn bản không có biện pháp chế trụ địch nhân. Sau đó lập tức ra lệnh cho thủ hạ thổi lên kèn lệnh quyết chiến, tiếng kèn nói cho quý tộc khác biết địch nhân cường đại hơn chúng ta tưởng tượng, nếu không liên hợp sẽ thua chắc rồi.

"An Đông Ny, nàng còn lo lắng cái gì?" Đặng Khẳng lo lắng kêu lên: "Nàng không nghe thấy tiếng kèn hả? Chúng ta nên tham chiến đi thôi."

"Địch Áo ở bên kia." Thanh âm An Đông Ny cực kỳ lãnh đạm, tầm mắt của nàng không có đặt vào người Đặng Khẳng, mà chỉ một mực nhìn thẳng về phía trước.

"Địch Áo?" Đặng Khẳng thất kinh hỏi: "Địch Áo nào?"

"Mới đó đã quên ân nhân cứu mạng ngươi?" An Đông Ny cười lạnh nói.

"Là hắn?" Đặng Khẳng dừng lại chốc lát, rồi gấp giọng nói: "An Đông Ny, nàng đang nghĩ cái gì vậy hả, giờ này còn nói tới đại nghĩa. Nếu như vào lúc này tiêu cực phản chiến, những vị Hầu tước kia sẽ nhìn chúng ta thế nào đây? Như vậy đi, An Đông Ny, nếu như nàng thấy bọn họ ở trên chiến trường thì không thương tổn bọn họ là tốt rồi. Tìm biện pháp bắt giữ bọn họ, sau đó ta có thể ra mặt cầu tình Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, ta nghĩ Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước sẽ cho ta mấy phần mặt mũi, cùng lắm là trừng phạt bọn họ nho nhỏ mà thôi."

"Địa vị Địch Áo ở bên kia rất cao, ngươi xác định Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước sẽ bỏ qua cho hắn?"

"Hắn.. hắn chỉ là Quang Mang võ sĩ thôi mà?" Đặng Khẳng ngây người lần nữa.

"Khi ta bắt được mấy gã võ sĩ, bọn họ đang liều mạng chạy trốn hy vọng báo cáo tình huống nơi này cho Địch Áo." An Đông Ny vừa nói vừa dõi mắt quan sát trận doanh quân địch: "Chuyện này chứng minh Địch Áo là thành viên trọng yếu của đối phương."

Từ trong quân đội Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước truyền ra tiếng kèn lệnh càng lúc càng cấp, bởi vì bọn họ dần dần lâm vào hoàn cảnh xấu.

Nhã Duy Đạt, Tây Cách Thụy Na, Lâm Tái, Mai Đề Na cùng nhau chiến đấu, cộng thêm các cường giả Thánh Đế Tư thành được gia tộc phái tới. Hơn nữa, còn có lực lượng thủ hạ mạnh mẽ của Tái Nhân Hầu tước, trận chiến này bên phía Tái Nhân Hầu tước đã xuất động mười mấy vị cường giả cấp bậc Võ Tôn, chỉ đánh một lát đã vững vàng chiếm cứ ưu thế.

Dĩ nhiên, lực chiến đấu của Võ Tôn cũng phân chia mạnh yếu, Nhã Duy Đạt đã sớm đạt tới cảnh giới Võ Tôn cao cấp, ở trong thế giới mạnh được yếu thua này, muốn trở thành lãnh tụ một phương nhất định phải lực lượng đủ áp chế hết thảy trong phạm vi đó. Nếu không, cho dù nàng dù thông minh, nhìn xa trông rộng đến mức nào cũng không thể được người khác nhận thức. Từ trước tới giờ Tái Nhân Hầu tước vẫn ẩn giấu lực lượng của mình, trên thực tế hắn cũng là Võ Tôn cao cấp, không thua kém Nhã Duy Đạt bao nhiêu. Về phần thực lực Tây Cách Thụy Na hơi kém một chút, nhưng nàng có Băng Chi Khế Ước, vũ khí do Thánh Hồn rèn luyện thành này có uy lực cực lớn, hoàn toàn có thể bù đắp chênh lệch phẩm cấp.

Mấu chốt nhất là Nhã Duy Đạt, Tây Cách Thụy Na, Lâm Tái và Mai Đề Na đều là Thủy hệ Võ Tôn.

Các hệ võ sĩ ở trên chiến trường sẽ phát huy tác dụng khác nhau, Hỏa hệ võ sĩ theo đuổi lực sát thương, trách nhiệm của bọn họ là tiêu diệt sinh lực địch nhân trên diện rộng. Địa hệ võ sĩ theo đuổi phòng ngự, trách nhiệm của bọn họ là toàn lực ứng phó ngăn chặn địch nhân tiến công, giữ vững chiến tuyến phe mình, bảo vệ đồng bạn ở phía sau. So sánh xuống thì Phong hệ võ sĩ có tác dụng nhỏ hơn, trách nhiệm của bọn hắn là đánh lén đầu não địch nhân, nếu như nhiệm vụ không thành thì lùi về chờ đợi cơ hội tiếp theo, ngoài ra còn phải kiềm chế cường giả địch quân, hoặc là mượn tốc độ tiến vào đội hình địch nhân làm nhiễu loạn tiết tấu tấn công.

Trách nhiệm của Thủy hệ võ sĩ chỉ có một, khống chế chiến trường.

Bốn vị Thủy hệ Võ Tôn liên thủ hoàn toàn có thể khống chế mỗi một góc nhỏ trong chiến trường, từng mảng sương mù lan tới tràn ngập không gian, những nơi khí lạnh đi qua, phần lớn các võ sĩ Đại công lĩnh bị trì trệ rất nhiều, số còn lại đều bị biến thành tượng đá.

Bên phía Đại công lĩnh chỉ có một vị Thủy hệ Võ Tôn, mặc dù hắn đang liều mạng phóng thích bí kỹ nhưng mọi sự cố gắng chỉ là vô ích. Ở trong đám người Nhã Duy Đạt tùy tiện đi ra một người cũng có thực lực mạnh hơn hắn.

Dưới tình huống bình thường, quy tắc hỗn chiến như thế này thường sẽ duy trì trong thời gian dài, có đôi khi phải dùng ‘ngày’ để tính toán. Hôm nay không phân cao thấp thì ngày mai đánh tiếp, cho đến khi cường giả một phe tổn thất hầu như không còn, hoặc là vì nguyên lực hao tổn quá lớn phải thối lui ra sau hồi phục mới có thể quyết định thắng bại.

Còn lần này hỗn chiến dựa vào đám người Nhã Duy Đạt có lực khống chế quá mạnh mẽ, vừa mới ác chiến mười mấy phút, liên quân Đại công lĩnh đã báo nguy khắp nơi. Quân đội Tái Nhân Hầu tước và Thánh Đế Tư thành liên tục đẩy mạnh tới trước, thế như chẻ tre.

Ngay cả loại ‘thường dân’ như Đặng Khẳng cũng nhìn thấu không ổn, nhưng mà An Đông Ny đã biểu lộ nàng không muốn xuất thủ làm cho hắn gấp đến độ chà xát hai tay, nhìn quanh khắp nơi. Chốc lát sau, vị trí quân kỳ của các cường giả phe hắn bắt đầu lui về sau. Đặng Khẳng không tiếp tục chịu đựng tâm tình lo lắng, xoay người lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía An Đông Ny: "An Đông Ny, đây là một lần cuối cùng, chỉ cần có thể giành được thắng lợi, chúng ta sẽ lập tức về nhà. Không phải là đám người kia vẫn luôn ghen tỵ với ta, tìm cách chửi bới ta sao? Có chiến tích lần này, vị trí của ta xem như an ổn rồi, sau đó chúng ta nếu không quản chuyện bên ngoài nữa, an an ổn ổn sinh sống qua ngày có được không?"

"Chỉ có hai người chúng ta?" An Đông Ny thản nhiên nói.

Những lời này nghe rất bình thường nhưng lọt vào tai Đặng Khẳng lại y như một kiếm xuyên tim, lông mày vặn lại thành một đường, lắp bắp: "An Đông Ny, ta… ngươi cũng biết, nàng…. nàng đã có con của ta."

An Đông Ny ngậm miệng lại, lạnh lùng nhìn Đặng Khẳng.

Loại ánh mắt này khiến cho Đặng Khẳng rất khó chịu, trước kia mặc cho An Đông Ny cường đại cỡ nào, ở trước mặt hắn thủy chung chỉ là một nữ nhân yếu đuối nép vào người hắn, hành động lạnh lùng này kích thích nghiêm trọng lòng tự ái của hắn.

"Tại sao lại nhìn ta như vậy?" Đặng Khẳng dựng thẳng sống lưng, rống to: "Ta làm sai gì chứ? Ngươi nhìn những tên quý tộc kia đi, người nào không nuôi một đám thị thiếp? Ta thì sao? Những năm gần đây ta đối xử với ngươi như thế nào, ngươi còn không biết? Nhưng ta cần có một đứa con, ta trả giá nhiều cực khổ như vậy tạo ra một phần gia nghiệp, ta cần một đứa con kế thừa tâm huyết của ta. An Đông Ny, chẳng lẽ ngươi thật sự không hiểu nổi khổ tâm của ta sao?"

"Đúng vậy, ta bán mạng cho ngươi, là vì để lại cho một người thừa kế hoàn toàn không liên quan đến ta." Tâm An Đông Ny càng lúc càng lạnh.

"Con của ta cũng là con của ngươi mà." Đặng Khẳng kêu lên: "An Đông Ny, ngươi trở nên hà khắc như vậy từ khi nào? Tại sao ngươi không suy nghĩ, nếu như ngươi có thể sinh con cho ta, ta như thế nào lại…"

"Đặng Khẳng, ngươi không có lương tâm.” Lần này đến phiên An Đông Ny mất tự chủ rồi, nàng lớn tiếng hét ầm lên, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống: "Ta cũng muốn có con, nhưng vì sao ngươi không suy nghĩ chúng ta trải qua cuộc sống như thế nào hả? Hết địch nhân này đến địch nhân kia, một phiền phức nối tiếp một phiền phức, ép tới chúng ta không thở nổi, ta sinh con cho ngươi? Nếu như ta mang thai thì ai bảo vệ cái tên phế vật nhà ngươi?"

Đây là bi ai từ đáy lòng mà An Đông Ny đã chôn giấu rất sâu, nàng thật sự muốn có con. Đối với một gia đình, con cái chính là sinh mệnh kéo dài, cũng là tình yêu kéo dài, nhưng nàng vẫn phải tránh điều này ra thật xa, né như né thuốc độ. Bởi vì nàng là người, không phải là thần, nếu nàng hoài thai thì lực chiến đấu chắc chắn đại giảm. Thậm chí mất đi tư cách đối diện địch nhân, Sơn Đế Hầu tước lúc nào cũng muốn mở mang bờ cõi, làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội này?

Nàng biết rõ ràng một khi bản thân mình xảy ra vấn đề, ngay sau đó từng đám địch nhân sẽ triệt để bao phủ nhà của nàng.

"Ha ha, ta là phế vật? An Đông Ny, ngươi rốt cuộc lộ ra diện mạo thật sự rồi." Đặng Khẳng cũng rất kích động, khua tay múa chân hét lên: "Từ trước tới giờ ngươi vẫn luôn xem thường ta, đúng không? Ngươi vẫn nghĩ rằng ta là phế vật bất trị, đúng không? Ngươi cho rằng nếu không có ngươi, ta đây căn bản không thể nào có ngày hôm nay, đúng không? Ha ha ha."

An Đông Ny mỉm cười bi thương, nàng đột nhiên phát hiện mọi sự đã đến tình trạng này, lời nói không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Có lẽ đối phương nghĩ nàng là cường giả, cho nên phải có tính cách bất khuất và bền bỉ, rộng lượng vị tha. Mỗi khi gặp phải nguy hiểm, nàng sẽ biến thành một bức tường sắt ngăn chặn toàn bộ nguy hiểm ở bên ngoài, một khi đối phương làm chuyện sai lầm, nàng sẽ rộng lượng tha thứ hết thảy, tiếp nhận hết thảy.

Nhưng mà nàng làm không được, chỉ có thể khiến cho Đặng Khẳng thất vọng rồi. Trước kia nàng giải quyết hết thảy phiền toái, đánh bại mọi địch nhân là vì bảo vệ nhà của nàng, nhà của nàng và Đặng Khẳng. Đối với nàng thì người đàn bà kia và đứa con không có huyết mạch gì với nàng cũng giống như địch nhân trước kia, tất cả đều là kẻ xâm lược.

Muốn nàng thừa nhận người xâm lược, trở thành người một nhà với bọn họ? Nằm mơ đi…

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.