Thần Điển

Chương 105: Chương 105: Vấn khách!






Theo màn đêm buông xuống, trong thành bảo dần dần trở nên náo nhiệt, bởi vì Đặng Khẳng Nam tước đã đặc biệt chuẩn bị một buổi yến hội để thết đãi khách nhân. Mới đầu Địch Áo cùng Tác Phỉ Á cũng không muốn đi, Địch Áo không thích cái loại không khí này, mà Tác Phỉ Á thì ngược lại tham gia nhiều loại yến hội này quá rồi nên cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng khi Đặng Khẳng vô ý lộ ra tin tức là các cô nương trẻ tuổi xinh đẹp quanh đây cũng tới tham gia yến hội thì Ca Đốn cùng Lôi Mông liền trở nên hăng hái, hơn nữa còn giúp đỡ Đặng Khẳng khuyên bảo hai người Địch Áo, lời nói cũng rất là đường hoàng, đến cuối cùng Địch Áo thậm chí cảm thấy nếu như mình không đi thì quá không nể mặt Nam tước, cho nên cũng đành phải đáp ứng.

Đối với Ca Đốn thì Địch Áo quả thật hết đường nói, cánh tay mới vừa băng bó xong, đi đường vẫn còn khập khiễng, thế mà còn muốn đi tán gái!

Trong phòng tiệc rôm rã tiếng nói chuyện, trên khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, bởi vì tất cả mọi người đều biết, mới đêm ngày hôm qua, Nam tước đại nhân đã đánh thắng một trận tuyệt vời.

Đây có phải mang ý nghĩa chiến tranh sắp kết thúc hay không? Tuy rằng không ai có thể cho đáp án chính xác, nhưng đại đa số mọi người đều có những suy nghĩ rất lạc quan. Trong đó tự nhiên khó tránh khỏi có chút mê hoặc bản thân, nhưng trong thế giới hỗn loạn này, không nghĩ như vậy thì còn có thể làm gì chứ? Không phải ai cũng đều có được quyền lợi quyết định vận mệnh của chính mình.

Ví như tuyệt đại đa số người trong đại sảnh này, sinh tử cùng tồn vong của bọn hắn phụ thuộc chặt chẽ vào Đặng Khẳng Nam tước, nếu Nam tước bại trận, kết cục của bọn họ cũng thê lương vô cùng.

Đặng Khẳng phụ đẩy xe lăn của An Đông Ny đi tới, dọc theo đường đi không người hàn huyên cùng mọi người, trên mặt thủy chung hiện ra nụ cười thân thiết, có thể nhìn ra được, sự kính trọng của mọi người ở đây đối với Đặng Khẳng là xuất phát từ nội tâm.

"Như thế nào còn chưa đi khiêu vũ thế?" Đặng Khẳng mỉm cười hỏi, tiện tay bưng một chén rượu trên bàn, hướng Địch Áo hỏi, thấy Địch Áo lắc đầu thì lại nói tiếp :"Ta lâu rồi không nhìn thấy một người trẻ tuổi không uống rượu, bất quá đó là một cái tính rất tốt."

An Đông Ny trừng mắt nhìn trượng phu :"Nếu đã biết là tốt, làm sao ông còn uống?"

Đặng Khẳng nhún vai :" Đó là đối với người trẻ tuổi mà nói, còn người có tuổi giống như ta, thỉnh thoảng uống một chén, trái lại tinh lực sẽ dồi dào, ta nói không sai chứ Địch Áo?"

"Ngài mà cũng tính là đã già sao?" Địch Áo cười nói.

"Nếu ông già rồi vậy tôi thì sao?" An Đông Ny nghiêm mặt.

"Điều này còn hỏi sao?" Đặng Khẳng nâng tay của An Đông Ny, hôn nhẹ lên một cái :" An Đông Ny của ta so với mười năm trước giống nhau như đúc, có câu này ta phải nói với nàng, nếu cứ tiếp tục già đi thế này, không được bao lâu nữa, ta sẽ cảm giác thấy mình không còn xứng với nàng nữa."

Địch Áo chỉ cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà, tuy rằng nhìn ra được tấm lòng yêu thương thật tâm thật ý của Đặng Khẳng đối với An Đông Ny, nhưng mà quả thật rất buồn nôn.

Dù gì cũng là vợ chồng cùng chung hoạn nạn nhiều năm, trên mặt An Đông Ny vẫn là ngăn không được nổi lên một từng đỏ ửng, oán trách nói :"Chú ý một chút, Địch Áo còn đang ở chỗ này đấy."

"Sợ cái gì, ta đây là cho hắn một cơ hội học tập miễn phí, hắn cảm tạ ta còn không kị đấy chứ." Đem so sánh với Ca Đốn, độ dày da mặt của Đặng Khẳng tuyệt đối là cấp đại sư, Địch Áo cùng Tác Phỉ Á rốt cục hiểu được vì sao lấy thực lực của Đặng Khẳng lại có thể lọt vào mắt xanh của An Đông Ny trong số những người theo đuổi, lời nói lãng mạn như thế có thể được hắn rất tự nhiên nói ra, chỉ cần điểm này thôi là rất nhiều người cũng làm không được.

"Đúng rồi, thương thế của Ca Đốn thế nào rồi?" An Đông Ny quan tâm hỏi, tựa hồ tâm tư của phụ nữ vĩnh viễn so với nam nhân tinh tế hơn một chút. Trên thực tế ngay cả Địch Áo cũng cơ hồ quên mất chuyện Ca Đốn còn có thương thế trong người, nguyên nhân rất đơn giản, gia hỏa này quả thực là rất hoạt bát.

"Ca Đốn?" Địch Áo cười nói :"Có nhiều cô gái như vậy ở trong này, hắn còn sẽ để ý một vài vết thương nhỏ kia sao?"

Địch Áo vừa dứt lời, chợt nghe đến phía sau truyền đến thanh âm của Ca Đốn :"Nói bậy bạ gì ta đó?"

Địch Áo quay đầu nhìn lại, ra vẻ kinh ngạc nói :"Quả thật là hiếm thấy a, trong lúc cấp bách cư nhiên còn có thể rút ra thời gian đến gặp chúng ta, ta có phải là nên cảm thấy vinh quang và may mắn hay không đây?"

Ca Đốn nở nụ cười khổ :"Ta nào biết các cô nương ở nơi này lại nhiệt tình như vậy..."

An Đông Ny khẽ cười nói :" Phải biết rằng, ngươi ở trong lòng các cô nương ở đây chính là anh hùng, đương nhiên sẽ rất nhiệt tình với ngươi."

Địch Áo cười nhìn về phía cánh tay treo ở trước ngực của Ca Đốn :"Ta cảm thấy là cũng quá nhiệt tình đi?"

"Ta cuối cùng so với Lôi Mông mạnh mẽ hơn." Ca Đốn nháy mắt về phía trước.

Địch Áo theo ánh mắt của Ca Đốn nhìn tới, giờ phút này Lôi Mông sắc mặt đỏ bừng bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh ở giữa, theo lý thuyết Lôi Mông lớn lên trong đám nữ nhân hẳn là rất giỏi giao tiếp với nữ nhân mới đúng. Lôi Mông hiện giờ càng ngại ngùng, các cô gái càng thêm cuồng nhiệt, Lôi Mông vài lần muốn ly khai đều bị kéo trở về, mắt thấy đã muốn chống đỡ không được.

" Hai người các ngươi chỉ biết ở đây vui sướng khi người gặp họa, cũng không đi giúp Lôi Mông." Tác Phỉ Á sẵng giọng.

"Ta chính là rất vất vả mới thoát ra, ngươi cũng không thể kêu ta trở về tiếp tục chịu khổ chứ?" Ca Đốn nói :"Nếu không, để cho Địch Áo đi đi, nghe nói đội trưởng Địch Áo của chúng ta kinh nghiệm đầy mình a."

"Có chuyện này sao?" Tác Phỉ Á tựa tiếu phi tiếu nhìn Địch Áo.

"Lời hắn nói mà cũng tin được sao?" Địch Áo bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Ca Đốn.

Lúc này một võ sĩ đi nhanh đến bên cạnh Đặng Khẳng thấp giọng vài câu cái gì, chỉ thấy Đặng Khẳng hơi hơi nhíu mày, trầm ngâm một láy, nhìn nhìn mấy người Địch Áo cười nói :"Ta xin cáo lỗi đi ra ngoài một chút, các vị cứ ở trong này chậm rãi tán gẫu." Nói xong lại cúi xuống bên tai An Đông Ny dặn vài câu rồi xoay người đi ra ngoài.

"Đợi một chút!" An Đông Ny gọi lại Đặng Khẳng, thản nhiên nói :"Ta đi cùng với ngươi."

"Ta làm mình được rồi." Đặng Khẳng nhìn thấy thê tử :"Nàng ở đây bồi chuyện nhóm người Địch Áo."

An Đông Ny lắc lắc đầu :" Ngươi nghĩ rằng ta không biết chủ ý của Mã Tu là gì à? Chỉ sợ hắn không phải tự mình trở về a?"

Đặng Khẳng thở dài :" Bất kể như thế nào, hắn cũng là đệ đệ của ta, với lại lần này hắn là đi cùng với Uy Liêm bá tước, nàng ra mặt có chút không thích hợp."

An Đông Ny im lặng không nói, đích xác, bá tước tự mình tới cửa bái phỏng, nếu nàng xuất hiện, không thể nghi ngờ là thể hiện Đặng Khẳng quá mức vô năng, chuyện gì đều phải dựa vào nàng.

"Ta đi cùng với Nam tước đại nhân." Địch Áo bỗng nhiên nói, tuy rằng không rõ ràng lắm đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng Địch Áo có thể đọc lo lắng trong mắt An Đông Ny, hiển nhiên hiển nhiên phải đi gặp khách nhân không mang theo thiện ý, trải qua nửa ngày ở chung, Địch Áo đối với vợ chồng Đặng Khẳng rất có hảo cảm, nhất là An Đông Ny, cho nên mới phải chủ động đưa ra yêu cầu này.

Trên mặt An Đông Ny lộ ra vui mừng, có Địch Áo đi cùng Đặng Khẳng, nàng đã có thể yên tâm, nghe Đặng Khẳng nhắc qua tình hình hôm qua, dưới sự công kích toàn lực của cực hạn võ sĩ Địch Áo lại có thể bình an vô sự, tuy rằng phong hệ võ sĩ vốn là trứ danh tốc độ, nhưng mà An Đông Ny thân là phong hệ võ sĩ trong lòng rất rõ ràng, Địch Áo tuyệt không phải là quang mang võ sĩ bình thường, nếu không tuyệt đối không có khả năng có kết quả như vậy.

Đặng Khẳng giật mình, do dự một chút rồi nói :"Như vậy không ổn lắm đâu..."

"Có cái gì mà không ổn." An Đông Ny cướp lời :"Hoặc là ta đi, hoặc là Địch Áo đi, ông chọn một cái đi."

"Nói ta là thị vệ của ngài là được rồi, hẳn là không thành vấn đề." Địch Áo cười nói.

"Vấn đề quả thật là không có, chỉ là cảm thấy rất uy khuất cho ngươi." Đặng Khẳng cười khổ nói, xem ra thê tử đối với đệ đệ không nên thân của mình không có chút hảo cảm nào.

Thấy sự tình đã ngã ngũ, Đặng Khẳng không có từ chối nữa, cùng với Địch Áo ly khai khỏi phòng tiệc, dọc theo dọc theo đường đi Đặng Khẳng có vẻ có chút lo lắng, Địch Áo đều nhìn thấy hết, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là yên lặng đi theo phía sau Đặng Khẳng.

Đi đến trước cửa phòng nghị sự thì Địch Áo phát hiện hai bên đại môn đứng chậy kín mười mấy tên võ sĩ, bên trái là cầm đầu thị vệ Tạp Mạt Tư, mà phía bên phải thì một người Địch Áo cũng chưa từng gặp qua, hiển nhiên là người mà Uy Liêm Bá Tước kia mang đến.

"Đại nhân!" Thấy Đặng Khẳng xuất hiện, nhóm võ sĩ Tạp Mạt Tư nhất tề cúi chào, còn đối với những võ sĩ kia thì đứng bất động, giống như là không có nhìn thấy Đặng Khẳng.

"Như thế nào không đi tuần tra, còn đứng ở chỗ này làm gì?" Đặng Khẳng kinh ngạc hỏi.

Tạp Mạt Tư không có lên tiếng, chỉ là dụng ánh mắt hướng về phía đối diện.

Đặng Khẳng nhìn về phía những võ sĩ đối diện kia, một đám ánh mắt hung ác, mặt lộ sát khí, thân hình đứng thẳng tắp, hiển nhiên là tinh nhuệ võ sĩ chân chính, không khỏi nhíu nhíu mày, sau khi suy nghĩ một chút liền không có nói gì nữa, cùng Địch Áo lập tức hướng đại môn đi đến.

Tiến vào phòng nghị sự, đầu tiên liền nhìn thấy một lão giả tinh thần quắc thước ngồi ở chủ tọa,bên tay trái là một trung niên nhân dáng người cường tráng, dung mạo có vài phần tương tự với Đặng Khẳng, còn có một võ sĩ cúi thấp đầu không thấy rõ diện mạo đứng phía sau lão giả.

" Bá tước các hạ, cơn gió nào thổi ngài tới đây thế?" Đặng Khẳng cười đi tới.

" Đã lâu không gặp, Đặng Khẳng đại nhân." Lão giả hòa ái cười nói, nhìn về Địch Áo phía sau Đặng Khẳng :" Vị này chính là..."

"Đây là thị vệ ta mới nhận, còn không mau bái kiến Bá tước đại nhân?" Đặng Khẳng xoay đầu lại, giả vờ quá lên, nhưng trên mặt của hắn thì lộ ra thần sắc xin lỗi.

" Bá tước đại nhân!" Diễn kịch thì phải diễn tới cùng, Địch Áo phi thường phối hợp, làm bộ như sợ hãi khom người lễ.

Lão giả hơi đánh giá Địch Áo một chút rồi mất đi hứng thú, lập tức đưa ánh mắt lên trên người Đặng Khẳng :"Nghe nói Đặng Khẳng đại nhân gần đây không được như ý a."

Đặng Khẳng vừa mới ngồi xuống, nghe câu nói của đến lão giả không khỏi ngẩn ra :" Ý của ngài là..."

"Đại ca, đừng gắng gượng nữa." Trung niên nhân kia cười lạnh mở miệng nói :"Hiện tại người nào không biết lãnh địa của ngươi đã biến thành hang ổ của đạo phỉ."

"Mã Tu, ngươi không biết nội tình thì không nên nói lung tung." Đặng Khẳng trong mắt hiện ra tia buồn bực, hướng lão giả nói ": Khi Bá tước đại nhân tới tới, phó đoàn trưởng Cao Đăng của kinh cức võ sĩ đoàn không ngờ giả thành đạo tặc, ở bên trong lãnh địa của ta giết người phóng hỏa, không biết Bá tước đại nhân đối với chuyện này có ý kiến gì không?"

"Có loại sự tình này? Ngươi chính mắt thấy được sao?" Lão giả kinh ngạc hỏi :" Đặng Khẳng đại nhân, không nên nói lung tung, ta biết ngươi cùng Cao Đăng có mâu thuẫn, nhưng..."

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.