Thần Điển

Chương 317: Chương 317: Thù cũ






Thế nhưng lời như thế không thể nói ra được, bởi vì nói như vậy vấn đề lại còn lớn hơn nữa, tên này là ai? Tại sao đi theo ngươi? Có quan hệ gì với ngươi? Mọi việc phát sinh khẳng định đếm không xuể. Địch Áo cũng không muốn tự tìm phiền toái cho mình, huống chi trước khi biết được thân phận chân thật của Lôi Mông và Ca Đốn. Địch Áo không có ý định để cho bọn họ biết chân tướng, việc này không có quan hệ tín nhiệm hay không, mà là vì thân phận Địch Áo quá nhạy cảm. Hắn không muốn mang phiền toái đến cho Ca Đốn và Lôi Mông.

Thấy Địch Áo không có ý giải thích, mấy người Lôi Mông cũng không hỏi thêm gì nữa, đội viên không thể bức cung đội trưởng mà. Nhưng trong lòng bọn họ mơ hồ cảm thấy thực lực Mạc Lâm có thể vượt xa bản thân mình.

Ngoại trừ Địch Áo và Lao Lạp đang ngủ gà ngủ gật, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau ném ánh mắt khinh bỉ nhìn tới Mạc Lâm. Thời điểm chiến đấu không giúp đỡ, lúc ăn cơm lại vô cùng tích cực, ngươi không biết xấu hổ hả?

Có tràng diện nào mà Mạc Lâm chưa từng thấy, mấy người trẻ tuổi địch ý căn bản không thể nào ảnh hưởng đến tinh thần ăn uống của hắn. Hắn chỉ quan tâm đến một mình Địch Áo mà thôi, chỉ sợ tất cả những người khác chết sạch cũng không có quan hệ gì tới hắn.

Cho nên Mạc Lâm ăn rất ngon uống rất thống khoái, thật ra thân là Thần Vực trưởng lão, cho dù Thần Vực xuống dốc Mạc Lâm vẫn được sống trong cảnh ăn ngon mặc đẹp. Nhưng kể từ khi theo Địch Áo, Mạc Lâm đã cáo biệt với những ngày tháng huy hoàng kia, trở lại với kiếp sống lữ hành đạm bạc như những người trẻ tuổi.

Không phải là Mạc Lâm không chịu khổ được, mà vì lấy địa vị của hắn hoàn toàn không cần thiết đi chịu khổ. Nếu như Địch Áo không phải là hậu bối duy nhất của Bất Hủ truyền thừa may mắn còn sống sót, Mạc Lâm đã sớm buông tay bất kể rồi.

Bữa trưa này mọi người ăn rất hài lòng, bao gồm cả Mạc Lâm và Địch Áo. Chỉ có điều không có người nào thèm bắt chuyện với Mạc Lâm, mấy người Lôi Mông suy nghĩ rất đơn giản, nếu Địch Áo không giới thiệu bọn họ với nhau đã nói lên rằng người này không phải phe mình. Về phần tại sao Địch Áo làm như vậy hẳn là có nguyên nhân riêng, trong cái tiểu đội này có người nào không có bí mật chứ.

Sau khi ăn xong, Y Toa Bối Nhĩ lại cho gia chủ thêm một kim tệ, coi như là phần thuởng. Hành động này khiến cho người trung niên thật thà cảm động đến mức liên tục ngẩng đầu lên trời thở dài, thiếu chút nữa trực tiếp nhào vào đám người Địch Áo ôm hôn thắm thiết rồi.

Đúng lúc này, ở nơi xa bỗng nhiên vang lên một tràng vó ngựa dồn dập, mười mấy gã võ sĩ xông ào ào vào thôn.

Người trung niên sắc mặt đại biến chạy vội ra trước cửa, bỏ kim tệ Y Toa Bối Nhĩ cho vào một cái ***, sau đó đậy miệng *** lại cẩn thận.

"Ngươi làm gì vậy?" Địch Áo tò mò nhìn người trung niên hành động.

"Đại nhân, các ngươi đi nhanh đi." Người trung niên lo lắng nhìn sang mấy người Địch Áo: "Đó là Bá tước đại nhân tới thu thuế, lỡ may bị hắn thấy các ngươi hợp nhãn..."

Ánh mắt người trung niên dừng lại trên người các nàng Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ. Mấy người Địch Áo nhất thời hiểu ra ý tứ đối phương, xem ra gã Bá tước này gây họa không ít cho các nữ tử vùng này, ngay cả nông phu trung thực cũng nghe qua tiếng xấu của hắn.

Địch Áo rất là khó hiểu, loại chuyện này rất ít khi phát sinh, trong bình dân lãnh địa là nguồn đóng góp thuế má chủ yếu, tình hình không yên ổn thì nông phu lại càng ít. Các quý tộc phải ý thức được nếu không có người trồng trọt thì bọn họ ăn cái gì, mặc cái gì? Vì thế khi đó Đặng Khẳng tình nguyện giao du thân mật với giới bình dân, đám võ sĩ Sơn Đế tập kích thôn dân vô tội cũng là vì nguyên nhân này.

Bất kể ở nơi đâu, dân chúng bình thường mới nguồn lực sản xuất cơ bản nhất, chuyện tình ức hiếp bình dân không phải là không có, nhưng không nhiều lắm. Chỉ cần là người tương đối thông minh sẽ không bao giờ làm ra chuyện hạ lưu như vậy, bọn họ tình nguyện chèn ép thương nhân, tiền lời còn phong phú hơn và ít mang tiếng hơn.

Nhìn bộ dạng người trung niên sợ hãi đến mức này, vừa thấy bóng người đã vội vã giấu kỹ ba kim tệ vào trong hộp. Mấy người Địch Áo đã có thể tưởng tượng được những người kia tới đây sẽ làm những gì rồi.

Địch Áo nhìn ra ngoài, hiển nhiên những gã võ sĩ kia đã thấy được mấy chiếc xe ngựa dừng trước cửa, đang chỉ chõ vào trong nhà nói gì đó, hắn không khỏi nhức đầu một trận. Hắn không sợ cái tên Bá tước kia, mà vì nơi này là địa bàn của người ta, mà bọn họ cũng chuẩn bị lên đường rời khỏi đây, cũng không thể một đường giết xuyên qua Bá tước lĩnh chứ?

Lúc này Địch Áo chợt nhớ tới một việc, nói với người trung niên: "Con của Bá tước? Hẳn là Nam tước đúng không?" Địch Áo từng nghe Môn La nhắc tới nơi này hẳn là một người tên là Tác Phổ Nam tước, vì sao đột nhiên biến thành Bá tước rồi? Phỉ Tể đã chết thì ai gia tăng tước vị cho hắn?

"Đại nhân, đây là chuyện trước kia." Người trung niên thấy Địch Áo lại còn có tâm tư tán gẫu với mình, gấp đến độ nói lắp bắp: "Đây là con trai của Lặc Tư Bá tước, Tác Phổ Nam tước đã sớm bị Lặc Tư bắt lại, các ngươi trốn nhanh đi."

Địch Áo ngạc nhiên, lát sau nhìn về phía Ca Đốn, đây cũng quá đúng dịp đi? Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, đang định đi tìm Lặc Tư phiền toái không ngờ hắn tự đưa mình tới cửa.

Hai mắt Ca Đốn sáng lên, lập tức gỡ chiến kỳ trên nóc xe xuống, sau đó vỗ vỗ bả vai người trung niên: “Ngươi trở về phòng đi, nơi này không cần ngươi quan tâm. Rồi lại nói, nếu chúng ta trốn đi thì xe ngựa vẫn còn đó, chắc chắn là bọn kia đã nhìn thấy đoàn xe rồi."

Lôi Mông nhìn qua Ca Đốn, trề môi khinh bỉ: “Ngươi cũng quá thâm độc, không phải là cố tình hãm hại người sao?"

Mấy người Địch Áo đồng thời cười cười, nếu có chiến kỳ Tái Nhân Hầu tước cắm trên nóc xe. Đừng nói là con của Lặc Tư, dù cho chính Lặc Tư Bá tước tự mình đến cũng chưa chắc dám làm gì bọn họ. Ca Đốn làm như vậy là đào cho đối phương một cái hố, dĩ nhiên đối phương có thể lựa chọn không nhảy, nhưng căn cứ theo người trung niên miêu tả thì khả năng này không lớn.

Lúc này mười mấy gã võ sĩ có lẽ đã bàn xong kế hoạch, giục ngựa chạy tới chỗ nhóm Địch Áo. Không qua bao lâu đã đi tới gần đó, từ trên lưng ngựa tung mình nhảy xuống, một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu tiên nhìn tới Hỏa Hống Thú đang nằm trong sân, sau đó kiêu ngạo vểnh mặt lên trời dẫn đầu đi vào nhà.

"Xe ngựa bên ngoài là của các ngươi?" Người trẻ tuổi quét mắt một vòng, vừa thấy mấy người Tác Phỉ Á nhất thời hai tròng mắt nóng rực, ngay lập tức thay đổi thái độ nói chuyện: “Các ngươi ở chỗ này lén lút làm gì? Ngươi, mới vừa nãy ẩn nấp làm trò quỷ gì đó?"

Ca Đốn đã sớm cuốn chiến kỳ lại làm bộ như không nghe thấy đối phương. Địch Áo lại cười cười: "Lời này hơi quá đáng rồi, chúng ta tiện đường ngang qua nơi này ăn một bữa cơm, làm gì mà nói lén lút chứ?"

"Đi ngang qua?" Người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng: "Con đường này căn bản không phải là thương lộ, nói đi, các ngươi ở chỗ này làm gì?"

"Ngươi nói như thế là không đúng, chúng ta có vấn đề ở chỗ nào chứ? Đường không phải là xây lên để cho người ta đi hay sao?” Địch Áo rất kiên nhẫn đánh một trận khẩu chiến với đối phương, bọn họ dĩ nhiên có thể trực tiếp bắt giữ mấy tên này. Nhưng làm như vậy rất dễ tạo ra phản ứng liên tiếp, muốn chỉnh hợp tất cả thế lực ở trong Phỉ Tể công quốc, một đường chém giết không thể giải quyết được vấn đề. Địch Áo không muốn tạo lực cản cho Tái Nhân Hầu tước.

Giết người cũng cần có lý do, nhất là bọn họ muốn giết một vị Bá tước lại càng phải hợp tình hợp lý.

Người trẻ tuổi này xuất hiện vừa đúng lúc tạo cái cớ cho mấy người Địch Áo đối phó Lặc Tư Bá tước. Ám sát là hạ hạ sách, rất có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt, ám sát Lặc Tư ngay trong Bá tước lĩnh là chuyện rất khó khăn. Nếu như Mạc Lâm không ra tay căn bản không có khả năng thành công.

"Có hay không thì không phải là vấn đề của ngươi.” Người trẻ tuổi lạnh lùng nói: "Ta là Á Lực Đặc, con của Lặc Tư Bá tước, bây giờ thấy thân phận của các ngươi rất khả nghi, phải theo ta trở về tiếp thu điều tra."

Lúc này một gã võ sĩ trung niên kéo Á Lực Đặc sang một bên nhỏ giọng nói mấy câu. Sắc mặt Á Lực Đặc nhất thời có chút khó coi, ánh mắt phức tạp nhìn tới mấy người Địch Áo. Nhãn lực của hắn không tốt lắm, nhưng thuộc hạ dưới tay hắn vẫn có mấy tên thực lực không tệ đã nhìn thấu đội hình bên Địch Áo mạnh hơn. Á Lực Đặc lần này đi ra ngoài chỉ là muốn tìm vui nên dẫn theo bên cạnh một tên Cực Hạn võ sĩ, rõ ràng không phải là đối thủ của nhóm Địch Áo.

"Bây giờ đã không cần thiết điều tra nữa?" Chất giọng Địch Áo rõ ràng là có ý châm chọc.

Mặt Á Lực Đặc đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Ai nói không cần thiết, các ngươi muốn thông qua nơi này thì phải biết điều một chút."

Võ sĩ trung niên ở một bên cười khổ, nếu như là Bá tước đại nhân ở nơi này, cho dù làm gì cũng không có chuyện. Nhưng vấn đề là ngươi có thực lực như Bá tước đại nhân không? Đã muốn chụp mũ người ta chẳng lẽ còn hy vọng đối phương không phản kháng? Nếu thật sự trên đời có người ngu ngốc như vậy, chỉ sợ cũng không sống nổi đến bây giờ, cũng không thể nào tu luyện thành Cực Hạn võ sĩ.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.