Thần Điển

Chương 464: Chương 464: Nữ nhân mù






"Vẫn là yêu thú, dĩ nhiên đều là chủng loại khó đối phó, nguy hiểm cao hơn thời điểm các ngươi ở bộ sơ cấp một chút. Thế nhưng cũng có giới hạn, ta nghe nói nhiệm vụ ở bộ cực hạn mới thật sự là biến thái." Thương Nam cười cười nói với Địch Áo: "Ta bây giờ đang suy nghĩ có nên tiến vào bộ cực hạn hay không. Sống ở bộ cao cấp chung với tên gia hỏa biến thái như ngươi, thực sự là ta cực kỳ sợ hãi. Chắc là ta phải liều mạng chạy lên bộ cực hạn cho nó an toàn một chút."

"Không có nghiêm trọng như vậy chứ?" Địch Áo cảm thấy buồn cười, cũng nói đùa theo: "Hay là ngươi muốn gia nhập vào nhóm chúng ta?"

"Nhập nhóm?" Đối với Địch Áo đề nghị, Thương Nam rõ ràng là hơi dao động tâm ý, nhưng suy tính một lúc sau vẫn lắc đầu nói: "Ta không thể vứt bỏ mấy tên kia được, nếu như các ngươi sau này gặp phải nhiệm vụ khó giải quyết, chỗ của ta còn có thể giúp đỡ một chút. Lên đến bộ cao cấp các ngươi sẽ biết, đôi khi học viện ban bố nhiệm vụ độc lập quả thật rất khó hoàn thành, có thêm người hỗ trợ mới giảm bớt độ khó."

"Vậy còn có thể tạo ra tác dụng rèn luyện không?" Ca Đốn chợt hỏi lại.

Thương Nam cười nói: "Rèn luyện thuộc về rèn luyện, nhưng tính mạng chỉ có một cái, ngươi đã quên Ba Nhĩ Khắc Cự Thử lần trước hả? Đạo sư trong học viện không thể nào thời thời khắc khắc quan sát đám yêu thú hoạt động. Cho nên tình huống giống như trước sợ rằng còn có thể phát sinh, chuẩn bị cẩn thận luôn luôn tốt."

Nghĩ tới đàn chuột bự trước kia đông nghìn nghịt tựa hồ không có điểm cuối, Ca Đốn không nhịn được nổi lên một mảng da gà im lặng không nói. Thương Nam nói không sai, mặc dù tu luyện là mục đích căn bản, nhưng phải còn mạng để tu luyện mới được.

"Đúng rồi, lúc nãy các ngươi nhắc tới San Đóa Lạp?" Thương Nam nhìn về phía Địch Áo.

"Đúng vậy." Địch Áo gật đầu: "Thế nào? Ngươi có tin tức gì không?"

Thương Nam lắc đầu nói: "Bởi vì không có tin tức nên ta mới cảm thấy kỳ quái, lấy tính cách San Đóa Lạp không nên an tĩnh như thế này mới đúng."

Địch Áo cười lạnh một tiếng, hi vọng San Đóa Lạp có thể thông minh hơn. Đừng có tới tìm phiền toái cho mình, nếu không cho dù có người ở bên cạnh giám thị, mình cũng phải tiêu diệt triệt để mối họa này.

Sau khi tiến vào vòng bán kết, tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt, từng học viên dự thi đều phải vượt qua một đường chông gai mới đột phá tới vòng này. Tất cả bọn họ chắc chắn là người nổi bật ở trong bộ cao cấp, thực lực hiển nhiên mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Hậu quả trực tiếp chính là mỗi trận tranh tài hao phí rất nhiều thời gian, trình độ gây cấn cũng gia tăng không ít.

Thực lực cao nhất trong nhóm người này chỉ là Cực Hạn võ sĩ cấp sáu, lượng nguyên lực trong cơ thể không thể nào so sánh với Địch Áo. Ngoại trừ gặp phải gã Địa hệ võ sĩ kia làm hao phí khá nhiều công sức, khi Địch Áo đánh với những võ sĩ hệ khác hoàn toàn có thể kết thúc chiến đấu trong vòng mấy phút. Nhưng làm như thế sẽ biểu hiện quá kinh thế hãi tục làm cho nhiều người chú ý, vì thế Địch Áo luôncố ý trì hoãn một ít thời gian.

Rốt cuộc khi vòng bán kết kết thúc, Địch Áo đánh bại mọi đối thủ và thành công tiến vào trận chung kết.

"Nhìn bộ dáng học phần sẽ lập tức tới tay rồi, ha ha ha !" Ca Đốn cao hứng cười ha hả, mắt thấy sau khi các nàng Tác Phỉ Á tiếp nhận phụ đạo thần bí, mỗi ngày đều tiến bộ nhanh chóng. Ca Đốn tự nhiên cũng có cảm giác nôn nông kềm chế không được, nếu không phải là vì chờ đợi Lôi Mông, hắn đã sớm chạy đi xin phụ đạo rồi.

Địch Áo mỉm cười nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không thành vấn đề. Sau khi ta nhận được học phần, ngươi và Lôi Mông trực tiếp đi xin phụ đạo, rồi chúng ta cùng nhau tiến vào bộ cao cấp. Đến lúc đó chúng ta không cần ở trong thạch động đơn sơ thế này nữa, ở thời gian dài như vậy, ngay cả ta cũng quên mất cảm giác nằm trên giường rồi."

"Là vậy sao? Tiến vào bộ cao cấp còn có đãi ngộ gì nữa không?" Y Toa Bối Nhĩ tò mò hỏi, mặc dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Y Toa Bối Nhĩ đã hoàn toàn không còn phong thái đại tiểu thư nữa rồi. Nhưng có thể cải thiện điều kiện sống cũng là chuyện tốt, không ai có thể cự tuyệt hấp dẫn kiểu này.

"Chuyện này cần phải hỏi Thương Nam, ta không rõ ràng lắm." Địch Áo buông tay ra.

Mấy người đang đàm luận với nhau thì thấy Thương Nam từ xa đi tới, chẳng qua là nhìn vẻ mặt Thương Nam hình như là có chuyện không ổn, bộ dạng cau mày lo lắng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đi tới gần thạch động, Thương Nam nhìn lướt qua mọi người một vòng, rồi nói: "Tất cả mọi người đều ở đây hả? Đúng lúc có một tin tức không tính là tốt muốn báo cho các ngươi biết."

Mấy người Địch Áo liếc nhau dò xét, cả đám đều có cảm giác nghi ngờ.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Địch Áo, ngày mai là trận chung kết, ngươi phải cẩn thận đó." Khuôn mặt Thương Nam tràn đầy lo lắng.

Thương Nam vừa dứt lời, Lôi Mông liền trừng mắt lên: "Là sao? Là có ai muốn giở trò? Có phải là San Đóa Lạp không?"

Thương Nam ngơ ngác một lúc lâu, sau đó liền cảm thấy buồn cười: "Không có quan hệ với San Đóa Lạp. Có lẽ nàng ấy có thể đả động bất người ai khác, nhưng người này dù có cho San Đóa Lạp mấy lá gan cũng không dám làm như vậy."

Tác Phỉ Á nhận ra trọng điểm trong lời Thương Nam nói liền mở miệng hỏi: "Ngươi nói là đối thủ tranh tài của Địch Áo có chỗ đặc thù?"

"Không sai." Thương Nam gật đầu nói: "Tát Bách Lâm Na là con gái của phó viện trưởng Mai Lạp nuôi dưỡng, năm trước nàng không ra mặt tham gia thi đấu, không biết tại sao năm nay..."

"Đợi một chút." Tác Phỉ Á cắt đứt lời Thương Nam, nghi ngờ hỏi: "Tát Bách Lâm Na? Là nữ tử?"

"Đúng vậy." Thương Nam gật đầu ác nhận, sau đó nở nụ cười nhìn sang Tác Phỉ Á: "Không thể nào… ngay cả các ngươi cũng xem thường nữ tử?"

"Dĩ nhiên không phải là như thế." Tác Phỉ Á tức giận trợn mắt nhìn Thương Nam: "Tại sao lúc trước không nghe nói có nữ tử tiến vào vòng bán kết?"

Thương Nam kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì Tát Bách Lâm Na là người được phép trực tiếp tiến vào vòng bán kết, giống như Địch Áo tham gia thi đấu cá nhân ở bộ sơ cấp vậy. Thật ra lấy thực lực của nàng, ta nghĩ rằng trực tiếp tham gia trận chung kết cũng được. Đoán chừng là do phó viện trưởng Mai Lạp lo lắng ảnh hưởng không tốt mới không làm như vậy."

"Có phải vậy không đó?" Lôi Mông có chút không tin: "Có thực lực như thế tại sao không đi tham gia tranh tài ở bộ cực hạn?"

Thương Nam bất đắc dĩ nhìn tới Lôi Mông: "Bởi vì Tát Bách Lâm Na đến bây giờ mới là Cực Hạn võ sĩ cấp năm, chỉ có thể tham gia tranh tài bộ cao cấp."

Mọi người nhất thời trực tiếp câm lặng, ít nhất Địch Áo cũng là Cực Hạn võ sĩ cấp ba mới được xem như là cường giả trong hàng ngũ bộ sơ cấp, lúc đó mới được phép tiến vào vòng bán kết. Nhưng Tát Bách Lâm Na chỉ là Cực Hạn võ sĩ cấp năm, chống lại cấp sáu hoàn toàn không có ưu thế. Vì sao học viện có thể cho ra quyết định như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì nàng có quan hệ tốt với phó viện trưởng Mai Lạp?

Thương Nam nhìn thoáng qua vẻ mặt đám người Địch Áo, thở dài nói: "Các ngươi đừng suy nghĩ sai lầm, Tát Bách Lâm Na tuyệt đối không thể khinh thường được. Mặc dù nói ánh mắt của nàng nhìn không thấy..."

"Cái gì?" Thương Nam lại bị cắt đứt lần nữa, tất cả mọi người trợn mắt há mồm kinh hãi. Ngay cả Địch Áo cũng để lộ ánh mắt nghi hoặc, nói đùa sao? Hai mắt nhìn không thấy gì hết, đó là người mù rồi? Người mù cũng có thể đánh vào chung kết?

Liên tục bị cắt đứt hai lần, Thương Nam vô cùng buồn bực nhìn sang mấy người Địch Áo: "Các vị tỷ tỷ, các vị ca ca, các ngươi có thể nghe ta nói xong một lần hay không? Cảm giác nói một nửa ngừng một nửa rất khó chịu đó?"

"Tốt lắm tốt lắm, ngươi tiếp tục..." Đám người Địch Áo bây giờ thật sự hiếu kỳ rồi, hai mắt không thể nhìn thấy, chẳng lẽ chỉ dựa vào thanh âm để chiến đấu?

Thương Nam hắng giọng lấy hơi rồi mở miệng nói: "Tát Bách Lâm Na trời sinh chính là người mù. Nếu không phải là vì thiếu sót điểm này, lực chiến đấu của nàng tuyệt đối có thể đề cao lên mấy lần, thực lực của nàng cường hãn đến mức khó tin. Nghe nói có một lần mấy học viên bộ cao cấp bắt một con chó nhỏ làm thịt, nhưng con chó này vừa vặn là sủng vật của Tát Bách Lâm Na, kết quả đã xảy ra chuyện. Tát Bách Lâm Na tìm tới cửa bắt bọn họ trả lại con chó, mấy tên kia khi dễ Tát Bách Lâm Na là nữ hài tử, lại còn mù không thấy đường, quyết tâm thà chết không thừa nhận. Có người vì không để cho con chó sủa thành tiếng, trực tiếp bóp chết nó tắt thở luôn. Sau đó Tát Bách Lâm Na nổi giận đùng đùng, đối phương tổng cộng có bốn người nhưng thương thế nhẹ nhất là … bị chặt đứt hai chân."

"Vậy thì thương thế nặng nhất là sao?" Tác Phỉ Á hỏi.

"Cái tên động thủ bóp chết con chó bị thương thế nặng nhất, nghe nói toàn thân cao thấp không có một khúc xương nào còn đầy đủ. Mặc dù không có tắt thở nhưng ta đoán chừng còn khó chịu hơn là chết." Nói tới đây Thương Nam nhìn sang Địch Áo: "Lời nói thật thường rất khó nghe, mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng chống lại Tát Bách Lâm Na thì đúng là không dễ đoán được kết quả."

"Nếu Tát Bách Lâm Na không nhìn thấy gì hết, vì sao biết con chó đã chết? Hơn nữa còn có thể tìm ra người nào động thủ? Quá khó tin rồi." Lôi Mông vẫn không dám tin tưởng chuyện này.

Thương Nam cười cười nói: "Ta không rõ ràng lắm Tát Bách Lâm Na tại sao làm được chuyện này. Nhưng chắc chắn đây là sự thật, huống chi ta cảm thấy cái gì cũng có lý của nó, thính lực người nhạy bén hơn người bình thường nhiều lắm. Có lẽ Tát Bách Lâm Na có thính lực cực kỳ tốt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.