Thần Điển

Chương 127: Chương 127: Ngăn cách.






Tầm mắt Phí Đức Sĩ theo sát Mễ Nhĩ, một lát sau, Mễ Nhĩ vọt lên đỉnh cồn cát, ngang nhiên đứng, sau đó phát ra một trận cười điên cuồng.

"Tên này..." Phí Đức Sĩ lắc lắc đầu.

"Một mình qua? Chẳng lẽ hắn không có bằng hữu à?" Địch Áo nhẹ giọng nói.

"Vốn đã thỏa thuận điều kiện với Trân Lâm rồi, sau đó thấy lợi quên nghĩa, người như vậy làm sao có bằng hữu?" Phí Đức Sĩ cười lạnh nói.

Mễ Nhĩ một mình đứng đó lại làm cho toàn đoàn xe gặp áp lực rất lớn, dù có chút bất khả tư nghị nhưng đúng là chuyện thật. Dưới tốc độ như bôn lôi của Phong Hệ Cực Hạn Võ Sĩ, ngoài Phí Đức Sĩ và Địch Áo ra, không ai có thể trốn được, mà ngay cả Ca Đốn cũng dẫn Hỏa Hống Thú đến cạnh thùng xe Địch Áo, hắn cũng không nắm chắc bảo đảm sự an toàn của mình và Hỏa Hống Thú trước mặt Mễ Nhĩ.

Thủ hạ Trân Lâm thấy Mễ Nhĩ không đuổi theo, không hẹn mà cùng thở nhẹ nhõm. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã có năm tên đồng bọn ngã xuống vũng máu, đám võ sĩ này dường như bị dọa phá mật, ngay cả thi thể đồng bọn cũng không dám thu, gắt geo đi theo đoàn xe.

Mễ Nhĩ thả người xuống cồn cát, vọt thẳng về đoàn xe.

Đội ngũ nhất thời loạn thành một đoàn, mặc kệ là lái xe hay đi đường, tất cả đều tụ tập về phía Phí Đức Sĩ, trong lòng mọi người đều rõ ràng chỉ có Phí Đức Sĩ mới bảo hộ được bọn họ.

Bất quá Mễ Nhĩ cũng không lao vào trong đám người đại khai sát giới như mọi người nghĩ đến mà vọt đến một nửa, bỗng xoay người, lại đứng phía trên cồn cát kia, trên mặt lộ vẻ cười châm chọc, đứng xa xa nhìn Phí Đức Sĩ.

Đây rõ ràng là một loại khiêu khích trắng trợn, hoặc là nói, là một loại trêu đùa.

Bất đắc dĩ là Phí Đức Sĩ có thực lực cường đại nhưng lại bó tay với Mễ Nhĩ. Nếu chỉ một mình hắn thì dễ rồi, Mễ Nhĩ căn bản không dám đến gần, không dám tới gần phạm vi phóng thích Ám Diễm.

Đôi khi nhiều người cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Lúc này Tác Phỉ Á cũng đi từ trong xe ra, thấy bốn phía đều là người, đầu tiên là rùng mình một cái, sau đó thấy Mễ Nhĩ trên cồn cát, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Có điều ngay cả Phí Đức Sĩ cũng không làm gì được Mễ Nhĩ, Quang Mang Võ Sĩ như Tác Phỉ Á lại càng bất lực, mọi người lại về vị trí của mình, thử tiếp tục đi tới.

Nhưng đoàn xe vừa khởi động, Mễ Nhĩ lại từ trên cồn cát lao xuống, các võ sĩ phần phật một tiếng, quăng lại xe ngựa, chạy về phía chính giữa đoàn xe.

"Ha ha ha!" Mễ Nhĩ cười to, khi sắp vọt đến giữa đám người, bỗng chuyển hướng, chạy thẳng tắp về phía trước đoàn xe, đưa tay bắn một đạo phong nhận xong, thân hình lại chuyển động, vẫn về trên cồn cát.

Phong nhận trên không trung vẽ ra một đường màu xanh nhạt, bắn trúng một con ngựa kéo xe, phong nhận xuyên qua cơ thể, bạo nổ một chùm huyết quang, con ngựa gào thét ngã trên mặt đất, giãy vài cái liền im bặt.

Sắc mặt đám người Địch Áo trở nên ngưng trọng, ai cũng biết Mễ Nhĩ muốn làm gì, hắn rõ ràng muốn kéo chết mọi người ở đây.

"Tiếp tục đi, đừng dừng lại." Địch Áo bỗng mở miệng nói.

"Lại là..." Tác Luân muốn nói lại thôi.

"Không đi thì sớm muộn gì cũng chết." Địch Áo lãnh đạm nói: "Đây là sa mạc, nếu bị hắn bám trụ thì chỉ vài ngày là hết sạch thức ăn nước uống, đến lúc đó muốn chạy cũng không được." Tất cả mọi người trầm mặc, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Địch Áo, dù Địch Áo nói đúng nhưng dù sao cũng là chuyện của vài ngày sau, nếu bắt bọn họ bây giờ mạo hiểm đi tới, nói thật ra, trong những người này cũng không có mấy người có dũng khí thấy chết không sờn.

Đạo phong nhận của Mễ Nhĩ, nếu bắn về phía đoàn người chắc chắn cũng sẽ có thương vong, nhưng hắn lại không làm như vậy, hắn muốn làm đám người này mang cảm giác sợ hãi mà cũng không liều mạng với hắn, cái hắn muốn là kéo chậm tốc độ của toàn đoàn.

Ngả Phất Lý kêu lên: "Đại nhân nói đúng! Các ngươi thử nghĩ xem, không có nước, không có thức ăn, cho dù Mễ Nhĩ không động thủ thì các ngươi vẫn có thể đi ra khỏi tấm sa mạc này sao?"

Vẫn không ai lên tiếng, tuy trong lòng họ biết Địch Áo nói thật nhưng có ai nguyện ý đi trước đây?

"Vẫn không đi đúng không?" Địch Áo cười lạnh một tiếng.

"Ta nghe theo đại nhân..." Ngả Phất Lý lại rất kiên định, tuy hắn béo một chút nhưng đầu óc rất linh hoạt, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là hắn chính mắt nhìn thấy một màn huyết tinh tại Thủy TinhThành, Ngả Phất Lý rất rõ ràng, nếu Địch Áo thật sự phát hỏa thì độ đáng sợ chẳng kém với Phong Hệ Cực Hạn Võ Sĩ kia là mấy. Hắn với Tác Luân khác nhau, có thể xem ở mặt mũi Ca Đốn, dù thế nào Địch Áo cũng sẽ không ra tay với Tác Luân, về phần Ngả Phất Lý hắn thì khó mà nói rồi.

"Dù sao chúng ta phải đi, các ngươi tự mình chọn đi." Địch Áo thở dài, vốn định mạnh bạo một ít, bất quá bỗng nhớ lúc lão quản gia che chở trước mặt mình, khi đó mình cũng giống những người này, không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm kịch phát sinh, sinh mệnh thật sự rất yếu ớt, nhất là với đám tiểu nhân vật, không thể nắm giữ vận mệnh của mình nhưng vẫn phải sinh hoạt dưới thời đại này, không thể không nói đây là một loại bi ai.

Nói xong, Địch Áo quyết định cho những người này một cơ hội cuối cùng, nếu bọn họ vẫn gian ngoan mất linh, chỉ lo trước mắt thì Địch Áo cũng không muốn tiếp tục dây dưa với đám ngu xuẩn đấy nữa.

"Chúng ta đi!" Địch Áo nói xong, cũng mặc kệ phản ứng người khác, lập tức nhảy xuống xe ngựa, thân hình nhấp nhô vài cái liền nhảy lên một con ngựa đằng trước đội ngũ.

Ngả Phất Lý vội vàng đi theo, đám thủ hạ của hắn cũng nhìn nhau, cũng chầm chầm di chuyển, chỉ có đám người Tác Luân và đám thủ hạ Trân Lâm vẫn đứng tại chỗ, do dự không biết làm gì.

Tác Phỉ Á nhìn vài võ sĩ bên cạnh một cái: "Còn đứng làm gì? Xuất phát!"

Các võ sĩ yên lặng điều chỉnh đội hình, lúc đầu đoàn xe nối thành một hàng dài, bây giờ chỉ có thể xếp hình vuông, tuy tốc độ chậm đi rất nhiều nhưng ít ra cũng tốt hơn đứng một chỗ.

Phí Đức Sĩ đứng trên xe ngựa ngay trung tâm, thời khắc chuẩn bị tiếp ứng, có điều đối phương đã biết rõ thực lực của hắn, hẳn sẽ không để hắn có cơ hội xuất thủ.

Địch Áo yên lặng nhìn Mễ Nhĩ trên cồn cát, Phí Đức Sĩ có sức nhưng không có chỗ dùng, an uy của đoàn xe đã dừng trên bờ vai của hắn bởi chỉ có hắn mới chống lại được về tốc độ thôi.

Thấy đoàn xe lại khởi động, thân hình Mễ Nhĩ hóa thành một làn khói nhẹ, từ trên cồn cát rơi thẳng xuống dưới.

Mũi chân Địch Áo nhẹ nhàng chạm đỉnh xe một cái, thân hình "thổi" về bên trái, hắn phải cắt đứt lộ tuyến tấn công của đối phương.

Mễ Nhĩ khoát tay, lại là một đạo phong nhận bắn thẳng đến cổ một con ngựa.

Thân hình Địch Áo vội vọt ra ngoài, từ thị giác của người khác, hắn tựa hồ dùng thân thể mình chắn đạo phong nhận kia. Thấy một màn này, đám người Tác Phỉ Á, Ca Đốn đều thấy sợ hãi.

Chính là hiện tại!

Trong mắt Địch Áo bạo lên hàn quang, trước kia luyện tập phóng thích bí kỹ, công kích vật thể đứng im còn gian nan vô cùng, bây giờ phải đi ngăn lại phong nhận vận hành tốc độ cao, khó khăn hơn nhiều lần.

Nhưng Địch Áo hết cách, nếu để Mễ Nhĩ tùy ý đồ sát ngựa và võ sĩ trong đoàn xe, chỉ cần qua vài ngày thì lòng người sẽ mất hết.

Trong tầm nhìn của Địch Áo, cảnh vật chung quanh coi như rõ ràng, mà phong nhận đối phương lại biến thành một đạo ánh sáng trắng mơ hồ, bắn về phía mình.

Tất cả lực chú ý của Địch Áo đều đặt lên đạo ánh sáng trắng kia, nguyên lực trong cơ thể cũng điên cuồng vận chuyển, dần dần đạo ánh sáng kia ngày càng rõ ràng, theo đó, cảnh vật chung quanh lại mơ hồ dần. Địch Áo vận chuyển nguyên lực đến cực hạn, nguy tại khi hắn sắp ra tay, thiên địa như biến mất, chỉ còn đạo ánh sáng kia là rõ ràng đến cực điểm, phảng phất như cả thế giới đều tiêu thất, chỉ còn mỗi đạo phong nhận và hắn. Địch Áo liên tục phóng xuất bốn đạo phong nhận, so sánh với đạo phong nhận Mễ Nhĩ phóng xuất, phong nhận của Địch Áo có chút sắc xanh, cũng nhỏ hơn một chút. Điều này thật bình thường, trong một thời gian giống nhau, nguyên lực hai người vận chuyển chênh lệch rất lớn, cuối cùng phong nhận va chạm vào nhau, hóa thành vô số loạn lưu bay tứ tán.

Mễ Nhĩ ngẩn người, chợt phát ra tiếng cười quái dị: "Thử tiếp xem..." Lời còn chưa dứt Mễ Nhĩ đã ra tay, bảy tám đạo phong nhận vọt thẳng về phía Địch Áo.

Sau lưng Địch Áo là xe ngựa, nếu hắn tránh ra thì phong nhận của Mễ Nhĩ có thể bắn ra một loạt lỗ thủng trên xe ngựa, người bên trọng cũng gặp tao ương. Thần sắc Phí Đức Sĩ nghiêm lại, lập tức nhích ngời đánh về phía trước. Mễ Nhĩ không muốn mở sát giới sớm như vậy nhưng đối phương phản kích chọc giận hắn. Địch Áo hít sâu một hơi, cũng không tránh ra, hai tay họa xuất một mảnh tàn ảnh, sau đó hơn mười đạo phong nhận bắn ra, nghênh đón đám phong nhận của Mễ Nhĩ. Trong nháy mắt phóng thích hơn mười đạo phong nhận đã là cực hạn của hắn, nhưng đây không có nghĩa là kỹ xảo xuất chiêu của hắn vượt qua Mễ Nhĩ, Địch Áo toàn lực mà Mễ Nhĩ thì chưa.

Mễ Nhĩ cười lạnh, khinh thường chờ coi kịch vui, hắn cũng không cho rằng một cái Quang Mang Võ Sĩ có thể tiếp được bảy tám đạo phong nhận. Ngay khi hai đám phong nhận sắp va chạm, phong nhận của Địch Áo đồng thời phóng xuất ánh sáng, sau đó toàn bộ một phân thành hai.

"Rầm rầm..." Không khí chấn động kịch liệt, loạn lưu nở rộ như hoa, mà phong nhận của Mễ Nhĩ hoàn toàn bị hủy.

"Ta kháo... Diễn Sinh Bí Kỹ! Địch Áo học nó từ bao giờ vậy?" Lôi Mông kêu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.