Thần Điển

Chương 244: Chương 244: Mật sự.






Nhã Duy Đạt nghe Tây Cách Thụy Na nói thì âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, ở trong ấn tượng của nàng tính tình của các đại nhân vật cao cao tại thượng bình thường đều có vài điểm cổ quái, nếu quả thật người nọ dễ nói chuyện như lời Tây Cách Thụy Na, vậy thì không cần phải lo lắng nhiều làm gì.

"Đúng rồi, có một chuyện ta phải nhắc nhở ngài." Tây Cách Thụy Na bỗng nhiên nói.

Nhã Duy Đạt ngẩn ra, chiến tranh đã kết thúc, bây giờ còn có chuyện gì làm cho Tây Cách Thụy Na phải biểu hiện trịnh trọng như vậy?

"Ngõa Tây Lý tiên sinh chính là đạo sư Địch Áo, cũng là một vị Thánh giả, hắn còn có một cái tên khác, ngài hẳn là từng nghe nói qua."

"Là gì?"

"Phong Ngân !"

Nhã Duy Đạt mới thả lỏng tâm tình trong nháy mắt lại dâng trào lên tới đỉnh điểm, cái gì? Phong Ngân? Đây chính là nhân vật mà Nhã Duy Đạt nghe nhiều nhất từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, nhất là chuyện ở Thiên Không Thành, Phong Ngân hoàn toàn xứng đáng trở thành võ giả truyền kỳ, là một tồn tại không có người nào có thể vượt qua.

Nhã Duy Đạt ngó chừng Tây Cách Thụy Na thật lâu, cho đến khi xác nhận đối phương không có nói giỡn, mới mở miệng nói: "Hắn... hắn… tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Tây Cách Thụy Na nghe thế liền không nhịn cười được, đưa tay che miệng đáp: "Ngài cho rằng ta biết đáp án?"

Nhã Duy Đạt suy nghĩ hồi lâu cũng mỉm cười hiểu ý, nàng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Tây Cách Thụy Na. Điểm trọng yếu không phải là thân phận Ngõa Tây Lý, mà là các nàng sẽ phải tiếp xúc đối phương như thế nào.

Bởi vì đối phương là đạo sư Địch Áo cho nên mọi chuyện tương đối dễ dàng, vào lúc này Nhã Duy Đạt bỗng nhiên ý thức được có lẽ thời điểm Thánh Đế Tư thành quật khởi đã tới.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình Nhã Duy Đạt không còn khẩn trương như trước, sóng vai Tây Cách Thụy Na đi tới.

Chung quanh chiến trường truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, các võ sĩ Thánh Đế Tư thành đang phát động một cuộc phản công lớn, các võ sĩ bộ lạc không còn lòng dạ nào ham chiến, liều mạng cắm đầu chạy trốn. Hai làn sóng người tụ lại chạy thẳng về phía Băng Xuyên.

Chiến đấu vẫn chưa có kết thúc, trong tình huống bình thường những đợt truy kích thế này sẽ phải kéo dài rất lâu, bọn họ đương nhiên phải tận lực tiêu diệt sinh lực địch nhân.

Thế nhưng các cường giả Thánh Đế Tư thành đã lui ra khỏi phạm vi chiến đấu, bọn họ có chuyện trọng yếu hơn là việc truy kích địch nhân.

Hai vị phó viện trưởng khác của Thánh Đế Tư học viện cũng đi tới, trước khi chiến tranh bộc phát các nàng từng hoài nghi lực lượng của Ngõa Tây Lý. Mọi người đều biết dung nhan già yếu đại biểu cho lực lượng suy thoái, trong thư Tây Cách Thụy Na gửi đi có nói Ngõa Tây Lý là một lão nhân. Cho dù hắn thật sự là Thánh Vũ Sĩ thì còn dư lại bao nhiêu lực lượng?

Ngoại trừ Thánh Đế Tư ra, Khắc Lý Tư bình nguyên chưa từng cho ra đời một vị Thánh Vũ Sĩ, vì thế các võ giả Thánh Đế Tư thành không có cách nào phán đoán, một vị Thánh Vũ Sĩ đang ở thời kỳ suy thoái và một Võ Tôn đang tiến gần đến đỉnh phong rốt cuộc ai mạnh ai yếu?

Nếu như lực lượng Ngõa Tây Lý bằng với một vị Võ Tôn cao cấp, vậy thì bọn họ hợp tác không có bất kỳ ý nghĩa gì hết. Dĩ nhiên, các nàng sẽ không đổi ý nửa thành lợi tức phân cho Tác Phỉ Á, mà là lo lắng hướng phát triển của chiến cuộc.

Ngày hôm nay, Ngõa Tây Lý lộ ra lực lượng kinh khủng nghiền nát hết thảy nói cho các nàng biết, một con hổ cho dù nó gầy, già, bệnh, nó vẫn là một con hổ, là chúa tể rừng rậm.

"Ngõa Tây Lý tiên sinh, ta giới thiệu với ngài vị này là viện trưởng Thánh Đế Tư học viện, Nhã Duy Đạt." Tây Cách Thụy Na mỉm cười nói, sau đó tiếp tục giới thiệu hai vị phó viện trưởng khác, tới phiên các cường giả Thánh Đế Tư thành thì đành phải ngừng lại. Trải qua khoảng thời gian quan sát ngắn ngủi, nàng biết Ngõa Tây Lý không thích xã giao, nếu như giới thiệu tất cả mọi người cùng một lúc rất có thể sẽ làm cho Ngõa Tây Lý chán ghét.

"Người khỏe !" Nhã Duy Đạt khom lưng hành lễ, lấy thân phận của đối phương dĩ nhiên có thể nhận được đại lễ của nàng: "Ngài xuất hiện đã cứu vãn Thánh Đế Tư thành, ta đại biểu tất cả chiến sĩ sống sót sau tai nạn, vô cùng cám ơn ngài."

"Không cần quá khách khí." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói: "Chúng ta có cùng địch nhân kia mà, đúng không?"

"Đúng vậy." Nhã Duy Đạt vội vã gật đầu.

"Ngõa Tây Lý tiên sinh, trước tiên chúng ta nên vào thành nghỉ ngơi." Tây Cách Thụy Na nói.

Các cường giả khác đều lộ ra thần sắc lo lắng, bất an, chuyện này không thể trách bọn họ, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với một vị Thánh Vũ Sĩ nên cảm thấy vạn phần khẩn trương, chỉ có Tây Cách Thụy Na vẫn bình thản như thường, so sánh với nhau thì nàng có vẻ nổi bật hơn hẳn.

Không phải là tố chất tâm lý của Tây Cách Thụy Na tốt hơn những người khác, mà do nàng đã gặp Ngõa Tây Lý nhiều hơn, đã từng nói chuyện nên cảm thụ cũng nhẹ nhàng hơn.

"Ý? Người trẻ tuổi kia là ai?" Ở trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô: "Ta chưa từng gặp qua hắn, là con cái nhà ai vậy?"

Tây Cách Thụy Na nhìn theo tầm mắt đối phương liền thấy Địch Áo đang bay giữa không trung, nàng có cảm giác không biết nên khóc hay cười nữa. Định dùng cái phương thức ngốc nghếch này tạo thiện cảm với Ngõa Tây Lý? Người ta có thể nhìn không ra sao? Nhưng mà đối phương đã nói ra thành lời nên nàng có trách nhiệm hóa giải lúng túng cho mọi người.

"Hắn chính là Địch Áo." Tây Cách Thụy Na chậm rãi nói: "Nhã Duy Đạt viện trưởng, ta từng đề cập tới hắn trong thư gửi cho ngài."

"Là hắn à?" Nhã Duy Đạt dời tầm mắt sang Địch Áo, thần sắc có vẻ rất phức tạp.

"Nhã Duy Đạt viện trưởng, trước giờ chúng ta vẫn cho rằng Tuyết Ny đã là một thiên tài hiếm có, thế nhưng…" Tây Cách Thụy Na cười nói: "Địch Áo vượt qua Tuyết Ny rất xa, nửa năm trước hắn mới vừa trở thành Thiên Phú võ sĩ, bây giờ đã là Cực Hạn võ sĩ."

"Không phải chứ? Điều này sao có thể?" Trong đám người lại vang lên tiếng kinh hô.

"Không thể tin tưởng, không thể nào tin tưởng nổi."

"Chỉ dùng nửa năm để trở thành Cực Hạn võ sĩ? Thiên phú của hắn quả thực là đáng sợ !"

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Ta dám cam đoan thành tựu trong tương lai của hắn không thể nào đong đếm nổi."

"Ông trời ở trên cao, chẳng lẽ Khắc Lý Tư bình nguyên chúng ta sẽ xuất hiện một vị Thần Vũ Giả nữa sao?"

Một đám người cùng nhau kinh hô, than thở, khen ngợi ầm ĩ không dứt.

Trên thực tế, bọn họ đã biết vị hôn phu của Tác Phỉ Á là một thiên tài cực kỳ hiếm thấy, Tây Cách Thụy Na đã miêu tử rất cặn kẽ ở trong bức thư. Nhưng khổ nổi bọn họ không có đường tạo quan hệ với Ngõa Tây Lý, chỉ có thể mò mẫm từ điểm này.

Hơn nữa, có thứ gì một vị Thánh Vũ Sĩ chưa từng thấy? Nếu như trực tiếp thổi phồng lực lượng đối phương cường đại, đoán chừng hắn cũng lười ngó ngươi một cái, thế nhưng khen ngợi Địch Áo lại là chuyện hoàn toàn khác.

Chuyện này gần giống như tâm tình làm cha làm mẹ, hiệu quả khen ngợi bản thân bọn họ vẫn không bằng khen ngợi con cái, cái trước sẽ làm cho bọn họ cao hứng, nhưng cái sau sẽ có thể làm cho tâm tình bọn họ vui sướng.

Trong khoảng thời gian ngắn, từ trong miệng một đám cường giả, Địch Áo đã biến thành vô thượng kỳ tài trăm năm hiếm có. Hoặc có thể nói Địch Áo chính là kỳ tích lớn nhất trong đời bọn họ từng thấy.

"Những lời này chúng ta nói sau lưng cũng không có gì, nhưng không nên để cho Địch Áo nghe được." Ngõa Tây Lý cười híp mắt nói: "Người trẻ tuổi không thể được nuông chìu thái quá, làm vậy chính là hủy diệt bọn hắn."

Các cường giả Thánh Đế Tư thành lập tức chuyển tầm mắt lên trên người Ngõa Tây Lý, có kẻ cảm thán Ngõa Tây Lý quá nghiêm khắc với môn sinh, có kẻ hối hận mình thường ngày quá cưng chiều hài tử. Ngõa Tây Lý nói làm cho bọn hắn chợt hiểu ra Địch Áo chắc chắn có một tương lai huy hoàng sáng lạn, có một vị đạo sư cường đại và nghiêm khắc như vậy giám sát, cho dù Địch Áo không muốn làm nên danh tiếng cũng không được mà.

Mãi cho đến lúc hoàng hôn, các võ sĩ Thánh Đế Tư thành mới bắt đầu thu binh, bấy giờ cửa thành lộ vẻ tương đối chật chội, từng đội võ sĩ mang theo chiến lợi phẩm quay trở về, tuy rất là mệt mỏi, trên người toàn vết máu nhưng bọn họ vẫn cực kỳ thỏa mãn.

Lý do đơn giản nhất là bọn họ đã an toàn còn sống trở về, một lý do khác là bọn họ đã vơ vét được một khoản kha khá.

Đủ loại mảnh vỡ tinh thần phẩm chất không giống nhau, vàng bạc châu báu, hàng đống da thú, các loại vũ khí, khải giáp, gia súc béo tốt, yêu thú biến dị, à, còn có nữ nhân.

Những thứ này tuy sẽ phải chia ra cho từng người, nhưng cũng là một khoản tài phú rất lớn rồi.

Thật ra ở trong bộ lạc cũng có mỹ nữ, Lao Lạp chính là một bằng chứng cụ thể, nếu như bỏ qua nụ cười ngây ngốc thường trực trên môi, rồi trải qua một đợt giáo dục nghiêm khắc về hành vi cử chỉ, cách thức ăn mặc, nàng chưa chắc thua kém Y Toa Bối Nhĩ.

Một trận thịnh hội được cử hành trên quảng trường Thánh Đế Tư học viện, đây là buổi lễ ăn mừng cả tòa thành sống sót sau tai nạn, những người có địa vị đều nhận được thiệp mời, khách nhân trọng yếu nhất buổi lễ đương nhiên là Ngõa Tây Lý và Địch Áo.

Trước kia Địch Áo đã tới Thánh Đế Tư thành, nhưng lần này hắn lấy thân phận hôn phu Tác Phỉ Á để xuất hiện, thân phận mới dĩ nhiên trọng yếu hơn lúc trước nhiều lắm.

Thế mà hai vị khách nhân trọng yếu nhất lại không có ở trong quảng trường.

Địch Áo ngồi trên một gian tiểu lâu, thò chân xuống mái hiên nhàn nhã nhìn quanh trời đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.