Thần Điển

Chương 128: Chương 128: Khắc tinh.






"Chắc là ngày đó chúng ta gặp một Hỏa Hệ võ sĩ biết Diễn Sinh Bí Kỹ rồi học chăng?" Ca Đốn mở to hai mắt nhìn: "Chẳng lẽ... Địch Áo giao thủ với ai, có thể học được tuyệt kĩ của đối phương? Làm sao vậy được?"

"Nói nhảm, tất nhiên là không thể! Đầu đất!" Lôi Mông kêu lên, bị Ca Đốn thờ ơ rất nhiều ngày, trong lòng hắn có rất nhiều ai oán, bây giờ rốt cuộc cũng có thể phát tiết ra.

Mà lúc này, Địch Áo đã đánh móc Mễ Nhĩ, vừa rồi đã là cực hạn của hắn, hắn không thể để Mễ Nhĩ túy ý phóng thích phong nhận, biện pháp tốt nhất là kéo Mễ Nhĩ vào chiến đấu.

Mễ Nhĩ kinh ngạc một chút, sau đó giận tím mặt, hắn không ngờ công kích của mình lại bị chặn, càng không ngờ đối phương dám lại đây, quả thật là coi khinh hắn mà.

"Đồ khốn!" Mễ Nhĩ phẫn nộ đưa tay lên, một cỗ gió lớn sinh ra, cuốn theo cát vàng lao về phía Địch Áo.

Cụ Phong Trận!

Địa hình khác nhau thì ít nhiều sẽ ảnh hưởng một chút đến lực lượng của võ sĩ các hệ, tỷ như trong sa mạc này, Thủy Hệ nguyên lực của Tác Phỉ Á sẽ giảm đi rất nhiều, bí kĩ nàng phóng thích, dù là uy lực hay thời gian kéo dài đều bị suy yếu, mà Phong Hệ và Hỏa Hệ võ sĩ lại như hổ thêm cánh.

Vô số cát sỏi bị cuốn đi, phát ra từng đợt rít gào bén nhọn! Bất quá, đất cát cũng che đi tầm mắt hai bên, bọn họ không thể quan sát động tác của đối phương.

Địch Áo lại vận chuyển nguyên lực đến cực hạn, cơ thể điên cuồng chấn động Chính Luân, toàn thân tỏa ra một tầng ánh sáng, Địch Áo đưa tay huy về phía trước, động tác của hắn có chút trì trệ, tựa hồ phải nâng một thứ gì đó rất nặng, sau đó một đạo phong nhận lặng yên bắn ra, xâm nhập vào bão cát.

Xuất ra chiêu này, sắc mặt Địch Áo có vẻ hơi tái nhợt, một khắc sau, thân hình hắn như một khí cầu bay nhè nhẹ lên trên, mãi đến cao hơn mười thước, phóng qua bão cát, đánh về phía Mễ Nhĩ.

"Tiểu tạp chủng..." Mễ Nhĩ nhe răng cười.

Động tác phi hành trên không trung của Địch Áo rất lưu sướng, chỉ cần hơi có chút nhãn lực sẽ "tỉnh ra", đây không phải là một đê giai Quang Mang Võ Sĩ có thể làm ra được. Nhưng Mễ Nhĩ bình sinh cực kỳ tự phụ, căn bản khinh thường Địch Áo.

Hai tay Mễ Nhĩ lay động liên tục, từng đạo phong nhận như bão táp đánh đến Địch Áo, phong tỏa trên dưới phải trái.

Thân hình Địch Áo lại tiếp tục bay lên không, dùng một loại tốc độ nhanh vô cùng bắn lên trời cao, vượt qua tầm bắn phong nhận của Mễ Nhĩ.

Lúc này Mễ Nhĩ ngẩng đầu, không ngừng thả ra phong nhận, khóe miệng còn mang theo một chút cười nhạt, hắn rất muốn biết thanh niên này có thể chống đỡ đến bao giờ.

Đúng lúc này, một đạo phong nhận yên lặng xuyên qua bão cát, nhanh như điện bắn về phía Mễ Nhĩ.

Vì quá tập trung tinh thần nên Mễ Nhĩ không chú ý, chờ đạo phong nhận này cách thân thể hắn không đến năm thước thì Mễ Nhĩ mới kinh hiện.

Phong nhận nổ mạnh như một tràng pháo hoa, vô số đạo hàn tinh tiếp cận thân thể Mễ Nhĩ.

Mễ Nhĩ hú lên, thân hình lùi về với tốc độ cao nhất.

Đáng tiếc, hắn phát hiện quá muộn. Lực công kích và sự bất ngờ của Diễn Sinh Bí Kỹ thì ngay cả Võ Tôn như An Đông Ny cũng không kịp thoát khỏi, tuy tốc độ của Mễ Nhĩ nhanh hơn An Đông Ny một chút, nhưng trong cái chớp mắt này thì chút chênh lệch ấy chẳng có ích lợi gì.

Từng đạo dây máu phun ra, vai trái, dưới sườn, chân trái đều bị cắt ra mười đạo vết máu thật sâu, thê thảm nhất nhất là lỗ tai trái của Mễ Nhĩ bị một đạo phong nhận cắt làm đôi, hai miếng da đong đưa theo động tác của hắn giống như quạt ba tiêu nhỏ vậy.

"Thằng khốn..." Mễ Nhĩ phẫn nộ đến phát điên, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Địch Áo, lúc này Mễ Nhĩ đã hóa thành một đạo sấm sét, sau lưng hắn là một đám gió cát bay đầu trời, trên thực tế, Mễ Nhĩ cũng không sử dụng bí kỹ, chỉ là tốc độ của hắn quá nhanh nên tạo thành hiện tượng này.

Địch Áo không chút hoang mang, đầu ngón chân điểm một chút trên đất cát, thân hình bay nghiêng về một phía.

Đoàn xe từ từ đi qua cồn cát, tiếp tục đi về phái xa, Tác Phỉ Á miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình, thậm chí không dám quay đầu lại, nàng sợ vừa quay đầu sẽ đánh mắt lý trí, rời đoàn xe đi trợ giúp Địch Áo chỉ càng làm hắn trở nên nguy hiểm thêm thôi.

Chỉ một lát, đoàn xe ngày càng xa, tình hình chiến đầu ngày càng kịch liệt, không ngừng ầm ầm bên tai. Tác Phỉ Á vẫn nắm chặt hai nắm tay, thân hình run nhè nhẹ không thôi.

Sắc mặt Phí Đức Sĩ cũng có chút khó coi, phải thừa nhận rằng từ Địch Áo đi chế trụ Mễ Nhĩ, yểm hộ đoàn xe là biện pháp tốt nhất, đáng tiếc Phí Đức Sĩ cũng không biết ý đồ thật sự của Địch Áo, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không ở lại trong đoàn xe.

Tình hình kịch liệt hoàn toàn là do Mễ Nhĩ tạo ra, Địch Áo không hoàn thủ, thứ hắn có thể làm chỉ là liên tục tránh né.

Trong tứ hệ võ sĩ, không có bất cứ hệ nào có thể hoàn toàn ngăn lại các hệ khác, tối đa chỉ tại một giai đoạn nào đó thì có ưu thế hơn chút thôi. Sở trường của Phong Hệ võ sĩ là tốc độ, còn lực công kích thì có hơi chút xấu hổ, đấy cũng là nguyên nhân mà Địch Áo còn có thể kiên trì, nếu đổi thành Phí Đức Sĩ thì Địch Áo đã sớm xuống đài.

Từ cồn cát này đánh đến cồn cát khác, Mễ Nhĩ giống như một "dỡ nhà chuyên gia", điên cuồng công kích tất cả những gì hắn thấy. Mặc dù tốc độ Phong Ưu Nhã của Địch Áo hơi kém hơn Mễ Nhĩ một chút, nhưng hai người đều vận động tốc độ cao nên công kích của Mễ Nhĩ không có bao nhiêu chính xác.

Huống chi Địch Áo vẫn cố gắng dạt về phía bên trái của Mễ Nhĩ, Mễ Nhĩ thiếu một bàn tay trái, xoay người dùng tay phải thả ra công kích không khỏi có chút trở ngại.

Không biết đánh bao lâu, bỗng nhiên Mễ Nhĩ dừng lại, nhìn chằm chằm Địch Áo, căm hận nói: "Tốt, ngươi tốt..."

Đến lúc này hắn mới tỉnh ngộ ra năng lực của Địch Áo, kể cả một cao giai Quang Mang Võ Sĩ, liên tục thả ra hơn mười cái Phong Ưu Nhã thì nguyên lực cũng khô kiệt rồi, mà đối phương kéo dài thời gian lâu như vậy, thủy chung vẫn không có dấu hiệu mệt nhọc, điều này làm hắn vô cùng kinh hãi.

Địch Áo cũng dừng lại, lẳng lặng nhìn Mễ Nhĩ.

"Ha ha!" Mễ Nhĩ quay đầu nhìn hướng đoàn xe, lúc này đoàn xe đã mất bóng, hắn nhe răng cười nói: "Cho là hôm nay các ngươi trốn được đi, ngày mai thì sao? Ha ha ha... Ta đã cảnh cáo các ngươi, Hỏa Diễm Sa Mạc rất lớn, rất lớn!"

Địch Áo không nói gì, bát quá đầu hơi ngẩng lên.

Mễ Nhĩ tàn bạo nhìn Địch Áo một cái, xoay người bỏ đi.

Địch Áo cất bước, không nhanh không chậm đi cách Mễ Nhĩ mười bước.

Mễ Nhĩ đi vài bước, bỗng quay đầu lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Ngươi muốn làm gì?" Trong đầu hắn nghĩ rằng, mình chủ động rời đi thì đối phương phải cảm tạ trời đất mới đúng, đi theo mình làm gì? Điều này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.

"Ta muốn giết ngươi." Địch Áo nhẹ giọng nói.

"Ngươi? Muốn giết ta?" Mễ Nhĩ cười to: "Ta không có nghe lộn chứ? Một cái Quang Mang Võ Sĩ nho nhỏ lại khiêu chiến một vị Cực Hạn Võ Sĩ?"

Địch Áo nhắm mắt lại không nói, dùng lời Lôi Mông mà nói, cái sa mạc quỷ quái này đúng là biết cách hành hạ người khác mà, cái hắn có thể làm là giữ lại thế lực và tinh lực.

"Tiểu tử, ta đợi ngươi." Mễ Nhĩ dùng âm thanh khinh miệt nói, lần thứ hai xoay người, đi vào sâu trong sa mạc.

Địch Áo cất bước, giữ khoảng cách nhất định với đối phương.

Lần này Mễ Nhĩ cũng lười quay đầu lại. Đi chừng hai dặm, Địch Áo vẫn đi theo sau hắn, không biết vì sao đột nhiên Mễ Nhĩ có loại cảm giác bất an, hắn quay đầu lại, nhìn thẳng Địch Áo.

Địch Áo cũng dừng bước, không hề sợ hãi đối diện với Mễ Nhĩ.

Hai người cũng không động, bão cát sa mạc liên tục quét qua người họ, đứng chừng nữa giờ, Địch Áo thủy chung có vẻ rất kiên trì, cuối cùng rốt cuộc là Mễ Nhĩ không chịu nổi, nhìn Địch Áo một cái thật lâu, xoay người thả ra Phong Ưu Nhã, vọt vào sâu trong sa mạc.

Địch Áo cũng phóng xuất ra Phong Ưu Nhã, hai người một trước một sau, bất quá người trước có chút bất an, mà người sau lại có vẻ bình tĩnh lạnh lùng.

Mễ Nhĩ càng chạy càng bực bội, nếu để người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ nói hắn bị một Quang Mang Võ Sĩ đánh bại? Còn bị người ta truy đuổi như chó nhà có tang?

Chạy đi hơn mười dặm, thấy Địch Áo vẫn theo sau, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, đột nhiên quay người, hai tay như thiểm điện xuất chiêu về phía Địch Áo, dù biết chưa chắc có được tác dụng nhưng hắn vẫn phóng ra năm sáu đạo phong nhận.

Địch Áo lập tức tránh né công kích Mễ Nhĩ.

"Tiểu tử, đi theo ta rất nguy hiểm đấy, hắc hắc hắc." Mễ Nhĩ nhe răng cười.

Địch Áo cười cười, không nói gì. Mễ Nhĩ thở dài một hơi, sau đó tiếp tục xoay người bước đi, Địch Áo cũng đi theo ở đằng xa xa.

Đi ra được vài trăm thước, Mễ Nhĩ bắt đầu có cảm giác như muốn phát điên, hắn giận dữ xoay người, gằn từng chữ hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn đi theo đến bao giờ?"

"Đến khi nào ngươi chết..." Địch Áo lãnh đạm trả lời.

Lần này Mễ Nhĩ không nổi trận lôi đình, cũng không trào phúng nữa. Đến tân bây giờ rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao mình cảm thấy bất an. Trải qua nhiều chiến đấu như vậy mà đối phương thủy chung vẫn có vẻ thần thái sáng láng, không có chút biểu hiện mệt mỏi gì, mà hắn thì đã rất mệt mỏi, nguyên lực hao tổn cũng rất lớn, hiện tại hắn cần tìm một chỗ nghỉ ngơi! Kỳ thật nếu nguyên lực của Mễ Nhĩ nhạy cảm hơn một chút, đạt được loại trình độ như Võ Tôn An Đông Ny thì có thể phát hiện gió trong sa mạc từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ chui về phía Địch Áo. Cước bộ Mễ Nhĩ ngày càng nhanh, bất quá, sa mạc hầu như không thể cung cấp nơi ẩn núp, mặc kệ hắn chạy đến đâu, cũng không quản hắn dùng tốc độ gì, Địch Áo vẫn duy trì cự ly trăm mét với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.