Thần Điển

Chương 340: Chương 340: Huy chương gây họa (1)






Lôi Mông bất đắc dĩ phất phất tay trước mặt người nọ: "Quân đội Hắc Sơn Công quốc các ngươi làm việc đúng là có hiệu suất nha, lập tức? Ta ở nơi này chờ xem lúc nào quân đội chạy tới."

"Ngươi cho rằng ta không dám?" Người nọ trợn tròn mắt, trên thực tế hắn thật sự không dám, một khi bắn mũi tên ra là không còn dư âm hòa hoãn nữa. Hắn năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi, vẫn không có ý định chết một cách hồ đồ như thế.

Mấy người Địch Áo đều có lịch duyệt phong phú, chỉ nói chuyện mấy câu là có thể nhận ra người trước mặt bộc lộ bản chất tham sống sợ chết, cả đám không khỏi nở nụ cười nhẹ nhõm.

"Tốt lắm, tốt lắm, ngươi chờ một chút, ta cho ngươi xem một thứ." Ca Đốn bắt đầu lục lọi trong người, qua một lúc sau mới móc ra một cái huy chương ném tới: "Nhìn kỹ đi."

Người nọ nhận lấy huy chương nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời đại biến, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía Ca Đốn: "Ngươi… ngươi là...?"

"Nhìn rồi hả? Vậy thì trả lại cho ta.” Ca Đốn trực tiếp đi tới cầm lại huy chương từ trong tay người nọ: "Lúc này cũng nên tin tưởng chúng ta không phải là gian tế rồi chứ?"

Người nọ liều mạng gật đầu, ống nỏ trong tay cũng chúc xuống đất, thần thái kính cẩn mang theo sợ hãi, cười nói: "Đại nhân, vì sao ngài lại tới địa phương này?"

"Đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao?" Ca Đốn nhíu mày nói: "Còn không nhanh chân đi nấu nước, chúng ta muốn tắm."

"Dạ dạ dạ !" Người nọ liên tục đáp ứng, lập tức vọt tới cạnh giếng nước, dùng sức xoay bánh xe trên kệ kéo gàu nước lên.

Nhìn người nọ trước sau biểu hiện hai loại thái độ khác hẳn nhau, đám người Địch Áo ở phía sau không khỏi ngạc nhiên ngẩn người ra. Ngay cả một tên lính trinh sát ở khu vực cách xa Hắc Sơn Công quốc cũng có thể nhận ra cái huy chương kia, danh khí gia tộc Ca Đốn cũng quá lớn đi?

An an ổn ổn tắm rửa nước nóng một lúc lâu, mọi người cực kỳ mất hình tượng để nguyên như vậy nằm trên mặt đất, dĩ nhiên là tên lính trinh sát cung cấp thảm lót dưới đất. Nơi này mặc dù cách xa thành thị nhưng tiếp liệu cũng không kém, thứ gì cần đều có, bởi vậy có thể thấy được binh sĩ tầng dưới chót ở Hắc Sơn Công quốc được đãi ngộ không tệ lắm.

Ca Đốn biết được tình huống vùng phụ cận từ miệng tên lính trinh sát, cách nơi này đại khái hai trăm dặm có một tòa thành tên là Tạp Tư thành, thành chủ là Lỗ Khắc Đa Phu. Người nọ sở dĩ nghe Ca Đốn là đáp, hoàn toàn không có ý giấu diếm là bởi vì cái huy chương Ca Đốn đưa ra. Viêm gia ở Thiên Không thành thường xuyên để cho thanh niên trong gia tộc ra ngoài lịch lãm, cố ý chế tạo mấy cái huy chương như vậy thông báo cho những Công quốc giáp ranh để giảm bớt những phiền toái không cần thiết.

Đây chính là nỗi bi ai khi làm hàng xóm Thiên Không thành, mặc dù ở một trình độ nhất định những Công quốc này sẽ được bảo vệ không ít thì nhiều. Nhưng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, cẩn thận hành động sợ chọc tới đại nhân vật nào đó của Thiên Không thành, đến lúc đó coi như xui tận mạng rồi.

Hơn mười ngày, đây là một đêm mọi người được ngủ an nhàn nhất, mặc dù vẫn lấy đất làm giường lấy trời sao làm mùng, nhưng tâm tình hoàn toàn khác hẳn. Bọn họ tiến vào mộng đẹp rất nhanh, tên lính trinh sát gánh vác chức trách gác đêm, không phải là hắn không muốn vào trong nhà ngủ, vấn đề là hắn không dám. Thành viên trọng yếu của Viêm gia đang ngủ trên nền đất lạnh như băng, nếu hắn quả thật làm như vậy, một khi tin tức này truyền đi kết quả nhất định là cực kỳ thê thảm.

Sáng sớm ngày thứ hai, mấy người Địch Áo để lại cho tên lính trinh sát mười mấy kim tệ, sau đó cả nhóm tiến thẳng tới Tạp Tư thành.

"Ca Đốn, danh dự nhà các ngươi hơi kém thì phải?" Lôi Mông quay đầu lại nhìn thoáng qua trạm canh gác chỉ còn lại một điểm đen, cười hì hì hỏi.

"Có ý gì?"

"Ngươi nhìn đi, lúc ngươi cho tiền hắn bất kể thế nào cũng không dám nhận. Sau đó Y Toa Bối Nhĩ phải ra mặt hắn mới nhận lấy, ngươi không nghĩ là điều này có ý nghĩa gì sao?"

"Chuyện này có gì kỳ quái, Y Toa Bối Nhĩ trề môi khinh bỉ, ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt tiền của một nữ tử xinh đẹp chứ?" Ca Đốn nhìn Lôi Mông, cười cười: "Nếu như là ngươi ra mặt ta nghĩ hắn cũng sẽ nhận lấy, ừ, không sai, đúng là như vậy."

"Đúng thế, danh dự của ca tốt hơn ngươi nhiều." Lôi Mông đắc ý nói, chợt phát hiện sắc mặt mấy người Địch Áo có chút cổ quái, qua một lúc sau Lôi Mông mới kịp phản ứng, hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm vào Ca Đốn.

"Nhìn ta làm gì, ta nói danh dự của ngươi tốt hơn ta mà, có gì không đúng sao?" Ca Đốn làm một bộ kinh ngạc lập lại câu Lôi Mông vừa nói.

"Ngươi..." Lôi Mông nghiến răng nghiến lợi hồi lâu nhưng tìm không được cách phản bác, chỉ biết buồn bực đi qua đi lại. Mấy người Địch Áo cùng nhau cười cười, chỉ cần hai người này khôi phục chút ít sức lực sẽ biến thành tình trạng này, tựa hồ nếu có ngày nào không đấu võ mồm bọn họ sẽ cảm thấy không thoải mái.

Mấy người cứ như vậy cười cười nói nói, đến xế chiều rốt cuộc chạy tới Tạp Tư thành, tòa thành này không lớn, bức tường bên ngoài lộ vẻ cũ kỹ lâu năm lắm rồi. Mấy tên vệ binh đứng trên tường thành nhìn thấy Hỏa Hống Thú của Ca Đốn từ xa đi đến nhất thời khẩn trương lên, mọi người vội vã nắm binh khí vào trong tay, cảnh giác nhìn đoàn người Địch Áo tới gần.

Ca Đốn thở dàibất đắc dĩ, hình thể Hỏa Hống Thú quả thật là dọa người, nhưng đây là chuyện không có cách nào né tránh, hắn không nỡ bỏ rơi Hỏa Hống Thú.

Trải qua một phen thảo luận dài dòng, Ca Đốn rốt cuộc làm cho nhóm vệ binh tin tưởng đây là tọa kỵ của mình sẽ không tùy tiện đả thương người. Sau đó nhóm vệ binh cẩn thận kiểm tra mấy người thân phận Địch Áo, lại bỏ ra một kim tệ, mọi người mới bắt đầu tiến vào thành. Thật ra chỉ cần Ca Đốn đưa cái huy chương kia ra sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái, nhưng hắn không muốn làm như vậy. Một khi bị Lỗ Khắc Đa Phu biết được thân phận của mình, nói không chừng gia tộc hắn sẽ phái người chạy tới.

Vị trí Tạp Tư thành tọa lạc không tốt lắm, đoàn thương đội ít khi đi qua đường này, chỉ có một vài mạo hiểm giả to gan lớn mật mới dám xuất hiện ở khu vực này. Vì thế bên trong thành chỉ có mấy mấy cửa hàng linh tinh, quán trọ chỉ có một, quy mô cực nhỏ. Mấy người Địch Áo không thể lựa chọn phương án nào khác, đành phải tùy ý đi vào thuê vài phòng, cũng may đang là mùa đông nên không có mạo hiểm giả xuất hiện, phòng ốc xem như đầy đủ.

Uống xong chén súp nóng hổi, mọi người cùng nhau thở dài thỏa mãn, thật là thoải mái, trong lúc vô tình mọi người hạ thấp yêu cầu trong cuộc sống xuống rất nhiều. Nhìn qua bọn họ không khác gì những mạo hiểm giả sống ở tầng dưới chót, sau khi cả nhóm cùng trải qua một đường mệt nhọc, bây giờ được ăn một bữa thức ăn đầy đủ đã là hưởng thụ sung sướng lắm rồi.

Lão bản lữ quán ngồi ở sau quầy nhìn mấy người Địch Áo ăn uống thả cửa tựa như mấy năm trời chưa từng được ăn no. Trong lòng âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho các nữ tử Tác Phỉ Á, đi theo một đám mạo hiểm giả kém cỏi như vậy, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, các nàng đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Tình yêu hay sao?

Lão bản quán trọ lắc đầu, hình như bản thân lão lúc trước cũng từng có ý nghĩ không thực tế tương tự, nhưng thực tế vĩnh viễn tàn khốc hơn tưởng tượng. Chung quy sẽ có một ngày, các nữ tử này sẽ phát hiện mình đã sống uổng đoạn thời gian mỹ lệ nhất trong cuộc đời. Nghĩ tới đây lão bản quán trọ không nhịn được nở nụ cười tự giễu, bản thân lão có tư cách gì giáo huấn người khác chứ? Đã trải qua nhiều như vậy còn không phải cũng quay trở lại địa phương này mở quán trọ, mỗi ngày dựa vào vài đồng tiền gầy còm sinh sống qua ngày hay sao? Những người trẻ tuổi này cũng không có gì không tốt, ít nhất sẽ không gặp phải nguy hiểm nào ảnh hưởng đến tính mạng.

Mấy người Địch Áo tự nhiên không biết bọn họ đã bị lão bản quán trọ định nghĩa là một đám mạo hiểm giả ‘cực kỳ kém cỏi’, sau khi ăn uống no đủ tất cả mọi người trở lại phòng nghỉ ngơi. Trải qua quãng thời gian thật dài sinh sống ngoài vùng hoang dã, khó khăn lắm mới được nằm ngủ trên cái giường mềm mại êm ấm, dĩ nhiên bọn họ phải cố gắng tận hưởng cảm giác sung sướng hiếm có này.

Lão bản nhìn thấy tình cảnh này đã xác nhận phán đoán trong lòng là chính xác, vừa ăn xong là ngủ, chẳng lẽ bọn họ là heo sao?

"Địch Áo, có thể đi vào không?" Thanh âm Lôi Mông từ bên ngoài vang lên.

"Vào đi !"

"Không có quấy rầy các ngươi chứ?" Thấy Tác Phỉ Á đã ở trong phòng, Lôi Mông cười ha hả trêu ghẹo một câu rồi nói: "Địch Áo, mới vừa nãy ta mua được một tấm bản đồ từ tay mạo hiểm giả, chúng ta nên thương lượng bước kế tiếp sẽ đi đâu."

"Không phải là đã quyết định phải xuyên quá rừng rậm rồi sao?" Địch Áo hỏi.

"Không cần thiết." Lôi Mông nói: "Cái tên Ca Đốn kia vẫn có chút lai lịch, chỉ lấy ra một cái huy chương đã có tác dụng lớn như vậy. Hơn nữa vẫn chưa thuộc về khu vực Thiên Không thành. Ta nghĩ rằng chúng ta nên tìm đường gần sớm ngày tiến vào lãnh địa Thiên Không thành thì tốt hơn."

"Lôi Mông, không phải ngươi sợ đó chứ?" Tác Phỉ Á mỉm cười nói.

"Sợ? Ta sợ cái gì?" Lôi Mông kêu lên.

Tác Phỉ Á cười mà không nói, sau khi đi ra đầm lầy Hắc Ám, tất cả mọi người có cảm giác y như được trọng sinh một kiếp. Hào hứng nhiệt tình xông pha mạo hiểm cũng không còn cao như trước kia nữa, tuyệt đại đa số nhân loại tụ tập ở trong thành trấn không phải là không có đạo lý. Cả ngày di chuyển trong khu hoang dã, trong đoạn thời gian ngắn còn có một chút cảm giác mới lạ, nhưng thời gian quá dài lại là chuyện cực kỳ đau khổ, bởi vì bọn họ có rất nhiều thứ không quen thuộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.