Thần Điển

Chương 408: Chương 408: Hỗ trợ






“Chít chít?”

“Răng nanh lớn lại hở?”

Địch Áo bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, nếu hình thể con yêu thú này thu nhỏ lại mười mấy lần thì sao? Lúc này hắn phát hiện ra một việc, đây không phải là con chuột hay sao?

Ba Nhĩ Khắc Cự Thử? Nhưng nơi này không phải là khu vực chúng nó hoạt động mà?

Địch Áo nhớ là Phổ Lai Tư từng nhắc tới, để tránh cho ngộ thương học viên thực lực khá thấp. Tử Vong Chi Ca học viện khống chế mỗi một chủng yêu thú trong phạm vi nhất định, trước giờ đều có tiến hành kiểm tra định kỳ, theo lý thuyết không thể nào xuất hiện tình huống như thế.

“Có lẽ là các đạo sư học viện làm việc sai sót.” Địch Áo nghĩ như vậy, sau đó do dự có nên xông ra tìm hiểu lực chiến đấu của Ba Nhĩ Khắc Cự Thử hay không? Tình hình bây giờ hiển nhiên là một cơ hội tốt, chỉ có ba đầu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, mấu chốt là Địch Áo không thể xác định gần đây còn có con nào nữa không.

Lúc này thi thể Dã Trư đã bị Ba Nhĩ Khắc Cự Thử ăn hơn phân nửa, Địch Áo suy nghĩ một lát rồi quyết định chờ chúng nó ăn xong mới động thủ. Khi đó năng lực Ba Nhĩ Khắc Cự Thử hành động hẳn là bị ảnh hưởng giảm bớt một chút.

Lại qua mười mấy phút, Địch Áo kinh ngạc thấy ba đầu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử này không hề có ý định ngừng lại, vẫn liên tục dùng đầu lưỡi cuốn lấy thịt Dã Trư đưa vào trong miệng. Quá khoa trương đi? Chẳng lẽ dạ dày chúng nó là cái động không đáy? Một con Dã Trư ít nhất cũng nặng hơn năm trăm cân, mà ba đầu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử cộng lại đại khái chỉ nặng ngang ngửa mà thôi, hiện tượng quỷ dị này hiển nhiên là vi phạm lẽ thường của tự nhiên rồi.

Chốc lát sau, Địch Áo phát hiện thêm một điểm dị thường, nơi cổ Ba Nhĩ Khắc Cự Thử bắt đầu xuất hiện hai cái bướu lớn, tựa hồ đang có thứ gì đó bị nhét liên tục vào trong. Vì thế hai cái bướu này càng lúc càng lớn, về sau Địch Áo thậm chí lo lắng hai cái bướu thịt này có thể bị nứt vỡ ra không?

Rốt cuộc ba đầu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử ngừng ăn, lưu lại trên mặt đất một bộ hài cốt vô cùng sạch sẽ, sau đó lung la lung lay bò lùi về phương xa.

Địch Áo chú ý phương hướng chúng nó rời đi chính là khu vực Ba Nhĩ Khắc Cự Thử hoạt động được đánh dấu trên bản đồ. Nhất thời hiểu ra trước đó chúng nó đã làm chuyện gì, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, lần đầu tiên hắn nghe nói tớiphương thức hữu dụng như thế này. Chẳng phải là bọn chúng ‘đóng gói’ toàn bộ thi thể Dã Trư rồi kéo về hang ổ sao?

Địch Áo không có nóng lòng bước vào khu vực Ba Nhĩ Khắc Cự Thử chiếm lĩnh, khi mấy con Cự Thử biến mất vào rừng rậm, hắn tìm một ngọn núi tương đối cao dõi mắt nhìn xuống dưới.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, đừng bảo là địa phương đáng chú ý, ngay cả một con Cự Thử cũng không thấy.

Đột nhiên có một trận cuồng phong quét qua khu rừng, những bụi cỏ khô vàng nhấp nhô nghiêng ngã. Tròng mắt Địch Áo co lại thành một điểm nhỏ, vào lúc này hắn thấy được mười mấy cửa động lớn nhỏ.

Không thể? Học viện phân nhiệm vụ là bảo bọn họ tiêu diệt Ba Nhĩ Khắc Cự Thử ở nơi này, hắn vốn tưởng rằng số lượng Cự Thử khoảng chừng hai, ba mươi con. Nhưng hai, ba mươi đầu Cự Thử có cần thiết đào ra mười mấy cửa động không?

Một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng Địch Áo.

Đúng lúc này chợt có một thân ảnh nhảy vào mi mắt Địch Áo, đối phương dọc theo dãy núi non gần đó, thỉnh thoảng chạy trốn, thỉnh thoảng nhìn chung quanh hình như đang tìm kiếm cái gì đó.

Thời gian trôi qua không bao lâu, người kia đi tới sườn núi Địch Áo đang núp, nhưng hắn không có phát hiện Địch Áo ở trên cây. Chỉ dõi mắt nhìn xuống phía dưới chốc lát rồi định tiếp tục tiến về phía trước.

Người kia hẳn là học viên, chẳng lẽ nhận được cùng một nhiệm vụ như bọn họ?

Phổ Lai Tư từng nói qua, bởi vì phạm vi học viện quá lớn nên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện sai lầm tương tự, để cho học viên hai khu cùng đi hoàn thành một nhiệm vụ. Đối với học viên thì bọn họ đã chiếm được tiện nghi, mọi người hợp lực lại tự nhiên độ khó của nhiệm vụ hạ thấp xuống trên diện rộng.

Địch Áo di chuyển nhẹ nhàng trên nhánh cây, thân hình phiêu nhiên lướt đi, người kia đang chạy về phía trước lập tức nhận thấy từ sau lưng truyền đến tiếng vang rất nhỏ, đột ngột quay đầu lại xem xét.

"Ngươi khỏe, ta là người khu năm mươi." Địch Áo mỉm cười nói: "Các ngươi cũng nhận nhiệm vụ tiêu diệt Ba Nhĩ Khắc Cự Thử?" Hắn cố ý nói dối là vì lo lắng bởi vì khu năm mươi mốt tiếng xấu lan xa, sợ làm cho đối phương ác cảm.

"Ta? Không, không." Người kia lắc đầu, đánh giá Địch Áo trên dưới một hồi, đột nhiên nói: "Ngươi là Địch Áo?"

"Ngươi..." Địch Áo thất kinh: "Ngươi nhận ra ta?"

"Trước kia không nhận ra, bây giờ cũng không biết." Người kia nở nụ cười, sau đó vươn tay về phía Địch Áo: "Ta tên là Thương Nam, là học viên khu mười một bộ cao cấp, Cực Hạn võ sĩ cấp bảy."

"Học viên cao cấp tới đây làm nhiệm vụ?" Mặc dù Địch Áo cũng đưa tay ra đáp lại đối phương nhưng trong lòng tràn đầy cảnh giác. Bởi vì đối phương không có giải thích tại sao lại nhận ra hắn.

"Ta không phải đến làm nhiệm vụ." Thương Nam nói: "Ta tới tìm ngươi."

"Tìm ta?" Địch Áo nhíu mày hỏi lại.

Thương Nam quét mắt một vòng rồi hạ giọng nói: "Là Mạc Lâm trưởng lão bảo ta tới, trong đoạn thời gian này ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi. Cũng có thể nói ta sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngươi vô điều kiện."

"Mạc Lâm trưởng lão? Hắn là ai vậy?" Địch Áo không hiểu chút nào nên hỏi lại.

"Ha hả." Thương Nam cười cười bất đắc dĩ: "Biết ta ở lại trong Tử Vong Chi Ca học viện mấy năm không? Bảy năm, suốt bảy năm rồi, mấy ngày này đủ dài, vốn tưởng là Mạc Lâm trưởng lão đã quên mất ta, hoặc là hắn không biết ta còn sống hay đã chết, cho nên trước đó không có khai báo với ngươi."

"Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì." Địch Áo giơ ra vẻ mặt cực kỳ vô tội.

"Sau khi các ngươi tiến vào học viện, còn có mấy tân sinh khác tiến vào đều là người của Thần Vực chúng ta." Thương Nam nhẹ giọng nói: "Sau khi bọn họ đi vào hỏi thăm tình huống của ta, ngày hôm trước bọn họ mới tìm được ta. Đúng rồi, chỗ này của ta có một phong thơ do Mạc Lâm trưởng lão tự tay viết, ngươi muốn xem không?"

"Ta càng ngày càng hồ đồ rồi."

Thương Nam lấy từ trong túi áo ra một phong thơ, bất kể Địch Áo có nguyện ý hay không, trực tiếp mở ra đưa tới trước mặt Địch Áo.

Tầm mắt Địch Áo quét qua bức thư, thật sự là bút tích Mạc Lâm, thần sắc hắn rốt cuộc xuất hiện biến hóa.

"Bây giờ không phủ nhận nữa đi?" Thương Nam cười cười: "Nhìn ra được, Mạc Lâm trưởng lão rất coi trọng ngươi, tân sinh tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện căn bản không hiểu quy củ của học viện, rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Hơn nữa, đến bộ cao cấp tìm ta khó hơn đến bộ cấp thấp tìm ngươi nhiều, biết đây là tại sao không? Mạc Lâm trưởng lão tình nguyện hy sinh ta cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ha hả."

Địch Áo vẻ mặt rất là lúng túng, Mạc Lâm làm như vậy quả thật không thỏa đáng. Khó xử hơn nữa chính là đương sự đã nhìn ra vấn đề, nếu đổi thành bất luận kẻ nào trong lòng cũng không thể nào thoải mái nổi.

Địch Áo nhận lấy bức thư nhanh chóng đọc qua một lần, sau đó trả lại cho Thương Nam.

"Thế nhưng, ta vẫn hơi kỳ quái." Thương Nam chậm rãi nói: "Tử Vong Chi Ca là địa phương dạng gì, Mạc Lâm trưởng lão khẳng định rất rõ ràng. Những người cùng tiến vào với ta bây giờ chỉ còn sống một mình ta, nếu hắn coi trọng ngươi như vậy vốn không nên đưa vào trong này."

"Có lẽ hắn có đủ lòng tin đối với ta." Địch Áo nhún vai đáp lại. Điểm có ý tứ là ở chỗ này, hắn từng quen biết với một vài tiền bối, tựa hồ không có ai lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm khi giao tiếp với nhóm bạn đồng lứa. Ngõa Tây Lý có lòng tin đối với hắn là nhìn thấu tiềm lực của hắn thông qua Thần Điển. Lan Bác Tư Bản có lòng tin đối với hắn là bởi vì hắn có truyền thừa huyết mạch Bất Hủ Vương, còn Mạc Lâm hẳn là bị Lan Bác Tư Bản ảnh hưởng.

"Lòng tin?" Thương Nam mỉm cười khổ sở: "Lòng tin cũng không thể giải quyết hết thảy."

"Không nói những thứ này." Địch Áo nói: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Đầu tiên chúng ta phải nhận thức trước đã, sau này ngươi có chuyện gì cần trợ giúp, tùy thời có thể tới tìm ta." Thương Nam nói: "Đến bộ cao cấp trực tiếp nói tên của ta là được rồi, ha hả, ngồi không sáu, bảy năm, danh tiếng nho nhỏ vẫn phải có."

"Tốt." Địch Áo gật đầu.

"Còn nữa, trong thư Mạc Lâm trưởng lão không nói nhiều lắm, phần lớn là để cho bọn họ dùng miệng chuyển cáo của ta." Thương Nam nói: "Ngươi nên chuẩn bị tâm tư cho kỹ, cuộc sống sau này sẽ không tốt lắm đâu."

"À?"

"Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn để cho Lôi Mông đến Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện, mục đích tối trọng yếu là muốn Lôi Mông nhanh chóng trưởng thành, đồng thời chinh phục toàn bộ học viên trong học viện." Thương Nam nói: "Trong học viên này có không ít học viên thực lực tương đối mạnh, tương đối kiêu ngạo, mà bọn họ cũng có tư cách kiêu ngạo. Một vài người trong đó có thể tiếp xúc dễ dàng, nhưng một vài người khác lại cực kỳ đau đầu, học viện sẽ cố tình tạo ra mâu thuẫn giữa các ngươi. Sau đó các ngươi phải đánh bại bọn họ, hoặc là bị bọn họ đánh bại."

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi." Thương Nam nói: "Nếu như Mạc Lâm trưởng lão lại có tin tức mới, ta sẽ lập tức nói cho ngươi biết."

"Đừng tới tìm ta." Địch Áo lắc đầu nói.

"Tại sao?" Thương Nam sửng sốt.

"Ta vẫn có một cảm giác mơ mơ hồ hồ, hình như có người nào đó đang ẩn núp ở gần, len lén quan sát chúng ta."

"Ngươi nói bây giờ?" Thương Nam kinh hãi tái mặt.

"Không, bây giờ ta không có cảm giác này." Địch Áo nói: "Có lẽ người bọn họ muốn quan sát là Lôi Mông."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.