Thần Điển

Chương 240: Chương 240: Giao tranh ác liệt






“Grr…..ừ ~!”

Gã đại hán trung niên ngửa mặt lên trời gầm thét, một đạo khí lãng (làn sóng do không khí rung động) lấy hắn làm trung tâm quét ngang bốn phía, sau đó tất cả võ sĩ bộ tộc lập tức liều mạng rống lớn hòa nhịp vào đợt tấn công sinh tử.

Các võ sĩ dùng tiếng hô làm nhịp trống xung phong, đội hình xếp thành từng lớp từng lớp đông nghìn nghịt tràn về phía quân đội Thánh Đế Tư thành. Mấy ngàn người đồng thời gầm thét che lấy tất cả thanh âm ở trên chiến trường, tiếng động còn vang tới tận Thiên Không thành, những người có ý chí hơi kém có lẽ sẽ run rẩy ngất xỉu tại chỗ.

Có lẽ là do quân đội Thánh Đế Tư thành có cuộc sống an nhàn quá lâu, có một số người vừa nghe thấy tiếng gào thét kinh khủng kia liền lộ vẻ e sợ, mất tự chủ lui về sau mấy bước. Bọn họ không có dũng khí liều mạng ngươi chết ta sống như các võ sĩ bộ lạc, nhìn thấy đối phương dẫn theo một đám mãnh thú cao lớn kỳ dị xuất chiến, bọn họ không thể nào áp chế sợ hãi trong lòng.

Nhã Duy Đạt nhận ra hết thẩy biến hóa ở trên chiến trường, trong lòng không khỏi khẩn trương dời tầm mắt ra phương xa.

Đám người Địch Áo, quân đội Tái Nhân Hầu tước cùng với liên quân Thánh Đế Tư học viện cùng nhau tiến tới, nơi chiến mã lướt qua cát bụi tung bay, khí thế cao ngút trời. Trước giờ bọn họ luôn luôn hành động một mình, nếu gặp phải địch nhân, bọn họ sẽ phải đánh trận đầu.

Lao Lạp và Miêu Tử có năng lực cảm ứng rất tốt, một khi gần đó có võ sĩ bộ lạc lui tới sẽ lập tức phát hiện, vì thế bọn họ không cần lo lắng bị đánh lén.

"Ca Đốn, mấy ngày qua khí sắc khá hơn rồi đó, ha ha." Lôi Mông lúc nào cũng tìm cách bắt buộc Ca Đốn mở miệng.

Kể từ khi bị Y Toa Bối Nhĩ ‘dạy dỗ’ một trận, Ca Đốn đã trầm mặc mấy ngày, thời gian đó cứ im lặng một người một ngựa chạy đi, chẳng những rời xa đội ngũ mà còn rời xa đám người Địch Áo. Cho tới ngày hôm nay hắn mới trở lại vị trí trước kia, đây là tín hiệu tốt cho thấy hắn đã giải tỏa được khúc mắc.

"Thế nhưng, Y Toa Bối Nhĩ thật sự lợi hại, Ca Đốn, lúc ấy ngươi có cảm giác trời đất rộng lớn lại không nơi nào dung thân hay không?" Lôi Mông cười hì hì hỏi.

Ca Đốn liếc sang Lôi Mông, vừa định trả lời lại một cách mỉa mai nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã chuyển thành một tiếng thở dài não ruột.

Tâm tình Ca Đốn đang rất phức tạp, hắn hiểu rằng nếu như lúc đó không có Y Toa Bối Nhĩ nhanh trí quyết định mắng tỉnh hắn, có trời mới biết sự tình sẽ phát triển đến tình cảnh gì, trở mặt thành thù với Địch Áo, mỗi người đi một ngã?

"Ta rất kỳ quái." Ca Đốn lẩm bẩm: "Vì sao Y Toa Bối Nhĩ lại coi trọng cái tên Khoa Lâm kia?" Ở trong mắt hắn, Y Toa Bối Nhĩ là một nữ tử dung nhan xinh đẹp, thông minh rực rỡ, nam nhân bình thường không thể nào chiếm được trái tim nàng, cái tên Khoa Lâm kia thật sự không xứng.

"Ta đoán chừng đó là tình cảm khi Y Toa Bối Nhĩ còn nhỏ. Tuổi ấu thơ nha, căn bản không biết nam nhân tốt chỗ nào."

"Thế hả, hình như lúc Tác Phỉ Á và Địch Áo quen nhau cũng không có bao nhiêu tuổi?" Ca Đốn nói: "Ta đã hỏi Bích Cơ, nàng thừa nhận Tác Phỉ Á và Địch Áo quen nhau từ rất nhỏ."

"Ai da? Ngươi còn dám đánh chủ ý lên người Bích Cơ? Chuyện tình khi nào?"

"Bớt nói nhảm cho ta, lúc ấy ta nói chuyện rất nghiêm túc." Ca Đốn quát ầm lên.

"Cho ta hỏi hai người một câu, các ngươi đang đùa giỡn ta chuyện gì đó?" Đột nhiên thanh âm Y Toa Bối Nhĩ từ phía sau truyền tới: "Ta từng yêu ai, từ lúc nào, từ thuở ấu thơ thì có liên quan gì tới các ngươi?"

Lôi Mông cười hì hì quay đầu lại: "Ta chỉ nói chuyện nghiêm túc." Tiếp theo hắn chỉ sang Ca Đốn: "Hắn mới là người đùa giỡn."

"Gan càng lúc càng lớn rồi." Y Toa Bối Nhĩ cười mị mị, lớn tiếng nói: "Nghị luận sau lưng ta còn không nói, còn dám liên lụy tới Tác Phỉ Á."

"Bọn họ nói ta chuyện gì?" Tác Phỉ Á nghe thấy Y Toa Bối Nhĩ nói liền thúc chiến mã chạy lên, tiến tới bên cạnh Y Toa Bối Nhĩ tò mò hỏi.

Sắc mặt Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời trắng toát, tính cách Tác Phỉ Á tương đối nội liễm, không có trong sáng hoạt bát như Y Toa Bối Nhĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là Tác Phỉ Á hiền lành. Vài ngày trước Địch Áo cả gan tự ý tỷ thí với Lộ Dịch Sĩ Bá tước đã làm cho Tác Phỉ Á cực kỳ tức giận. Bọn họ tận mắt nhìn thấy bộ dạng Địch Áo vất vả như thế nào đối với Tác Phỉ Á, nếu như nàng biết bọn họ lén tìm hiểu chuyện xưa của mình, kết quả của bọn họ tuyệt đối không tốt chút nào.

"Y Toa Bối Nhĩ tiểu thư, khụ khụ, chúng ta chỉ đùa giỡn mà thôi." Lôi Mông cố nặn ra nụ cười tự cho là ‘khả ái’ nhất, hai mắt hắn khẽ cong lại có vẻ rất ‘quyến rũ’.

Ca Đốn không có biện pháp vô sỉ giống như Lôi Mông nên sắc mặt của hắn có phần lúng túng, y như đứa trẻ làm chuyện sai bị người lớn phát hiện vậy.

"Đùa giỡn? Lấy Tác Phỉ Á ra đùa giỡn?" Y Toa Bối Nhĩ vẫn không chịu buông tha, những chuyện đưa đẩy tội lỗi này nàng rất lành nghề, nếu Lôi Mông và Ca Đốn dám không nghe lời nàng, nàng cũng không e ngại bán đứng Lôi Mông và Ca Đốn một lần.

"Chuyện gì đó?" Địch Áo từ phía sau chạy tới chậm rãi vò vò mấy đầu ngón tay. Lại có người cả gan mang Tác Phỉ Á ra đùa giỡn? Khi hắn vừa trở thành Cực Hạn võ sĩ dám tìm Lộ Dịch Sĩ Bá tước gây phiền toái, đến bây giờ Tác Phỉ Á vẫn chưa chịu tha thứ cho hắn, giờ phút này dĩ nhiên hắn phải ra mặt ‘cứu giúp’ Tác Phỉ Á rồi.

“Nguy rồi.”

Lôi Mông vội vã xoay chuyển tròng mắt tìm kế thoát thân, đúng lúc này ở phía chân trời đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng dã thú gầm rống, Lôi Mông lập tức nhảy dựng lên: "Có địch nhân… địch nhân đến !"

"Lên nào các huynh đệ, giết chết chúng nó.” Ở trên chòi canh, một người trung niên vừa khua tay múa chân vừa hét lớn: "Không cần phải sợ, võ giả chân chính phải dũng cảm đương đầu hết thảy nguy hiểm. Lên đi, thời điểm đế quốc khảo nghiệm các ngươi đã đến."

Mấy gã võ sĩ đứng ở hậu phương khẩn trương ngó chừng tiền tuyến, dùng ánh mắt dại ra nhìn vị quan trên đang lâm vào trạng thái điên cuồng.

"Đó, đó, đó, bọn nhỏ, hành trình của các ngươi chính là trời cao, là biển rộng.” Người trung niên tiếp tục gào thét, tựa hồ hắn cảm thấy tư thế của mình không thoải mái, dứt khoát ngồi chồm hổm xuống, bộ dáng giống y như tên ăn mày xin cơm nơi đầu đường vậy.

"Theo sát hành trình tổ tiên, chúng ta không sợ hãi, các huynh đệ, các ngươi đều là anh hùng, tiến tới đi!"

Đến mức này mấy gã võ sĩ cảm thấy cực kỳ buồn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng, ở phía dưới đột nhiên truyền đến một giọng khác: "Các ngươi là ai?"

Cái chòi canh này là thuộc về Thánh Đế Tư thành, nằm ở gần chiến trường, lúc bình thường chỉ có vài gã võ sĩ trông chừng, nhiệm vụ của bọn họ là giám thị hướng đi của địch nhân, thế nhưng lúc này chủ lực song phương đã ác chiến mấy ngày, làm gì còn tinh lực để giở trò. Không cần thiết tốn công lừa dối địch nhân chỉ để chiếm vài món lời nhỏ, làm vậy hoàn toàn không có ý nghĩa. Thủ hộ giả nhất tộc phải cố gắng tiêu diệt quân đội Nhã Duy Đạt trước khi Tây Cách Thụy Na trở về cứu viện. Còn Nhã Duy Đạt phải dốc toàn lực ngăn cản các bộ lạc võ sĩ tấn công nên không còn thời gian chú ý bên này. Trên đại lục, tất cả chiến dịch thắng bại phần lớn quyết định bởi thành phần chiến lực cao cấp, vị trí chủ soái thường thường sẽ do võ giả thực lực cường đại nhất đảm nhiệm. Vì thế chiến thuật thường quy mất đi giá trị vốn có, cái gì là mai phục, cái gì là bắt giặc phải bắt vua trước, cái gì là bao vây tấn công…vân …vân đều không có tác dụng.

Dĩ nhiên vì dự phòng ngừa vạn nhất, Nhã Duy Đạt vẫn cẩn thận hạ lệnh bố trí chòi canh để dò xét hướng đi của địch nhân, vì thế các võ sĩ mới vừa chạy tới đổi ca trực đột nhiên phát hiện chòi canh bị mấy người xa lạ chiếm lĩnh, trong lòng tự nhiên vừa sợ vừa giận.

"Các huynh đệ, xông lên, đi theo ta." Người trung niên hoàn toàn không thèm để ý tới các chiến sĩ Thánh Đế Tư thành, tựa hồ vẫn đắm chìm ở trong thế giới của mình.

"Vô liêm sỉ, nơi này là trọng địa quân sự, các ngươi lập tức rời đi !” Các võ sĩ Thánh Đế Tư thành nổi giận quát ầm lên, sau đó leo lên cầu thang gỗ, đối phương ăn mặc rất đàng hoàng, rõ ràng không phải người của bộ lạc võ sĩ, nếu không bọn họ đã sớm buông thả bí kỹ công kích rồi.

Gã võ sĩ cầm đầu nhảy lên trên chòi canh, đưa tay giữ lấy người trung niên, người kia bỗng nhiên quay đầu lại giơ cái mặt quỷ ra làm trò hề.

Đối với hắn đây chỉ là một trò đùa dai, còn đối với các võ sĩ Thánh Đế Tư thành lại giống như thấy được ma quỷ chân chính vậy, từ trong con ngươi của người kia chớp động hàn mang lạnh lẽo, da thịt trên mặt vặn vẹo dữ tợn, không khí theo đó điên cuồng chấn động, các võ sĩ Thánh Đế Tư thành bị dọa sợ hãi hồn phi phách tán, cả đám hú lên quái dị tay chân run rẩy rớt thẳng xuống đất.

Các võ sĩ Thánh Đế Tư thành ở dưới thấy thế liền vội vàng đỡ đồng bạn dậy, chuẩn bị tư thế phòng ngự, khẩn trương quan sát người kia.

"Mau cút đi!" Người trung niên phất phất tay, cười hì hì nói: "Đừng quấy rầy đại gia hăng hái, nếu không các ngươi sẽ biến thành thịt vụn."

Ánh mắt mấy gã võ sĩ đứng ở sau lưng người trung niên rất lạnh nhạt, trong đó ít nhiều cũng lộ ra một tia thương hại, bởi vì bọn họ biết bề trên nói được là làm được, đã nói muốn biến xác người thành thịt vụn, tuyệt đối không để cho bất kỳ khối thịt nào còn nguyên vẹn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.