Thần Điển

Chương 500: Chương 500: Giá trị của Địch Áo (1)






Ngả Đặc Lý Kỳ nói tới đây mặt mũi chuyển sang vô cùng ngưng trọng: "Đó chính là bất kỳ người nào cản trở Thần Vực quật khởi đều phải bị thanh trừ."

Lão nhân cười lạnh: "Cho dù đó là ngươi?"

Ngả Đặc Lý Kỳ bỗng nhiên cười lên ầm ầm: "Ngươi đúng là làm cho ta quá thất vọng, có phải ngươi nghĩ là ta rất quý trọng tính mạng của mình? Trong mắt ngươi, ta là người như vậy sao?"

Ngả Đặc Lý Kỳ lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn sang vị lão nhân kia: "Từ lúc Quân Đồ Minh công hãm Thần Vực, ta đã tùy thời chuẩn bị kính dâng tính mạng của mình rồi. Dĩ nhiên điều đó cần phải có một điều kiện tiên quyết, đó là cái chết của ta có thể chứng kiến Thần Vực quật khởi, như vậy ta sẽ không ngần ngại chút nào."

Lan Bác Tư Bản nhìn gương mặt già nua của Ngả Đặc Lý Kỳ, cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn vốn cho là Ngả Đặc Lý Kỳ đối nghịch với mình bấy lâu nay chỉ là vì nhớ nhung quyền thế, nhưng bây giờ nhìn lại thật ra điểm xuất phát của Ngả Đặc Lý Kỳ và hắn là giống nhau. Khác biệt duy nhất là Ngả Đặc Lý Kỳ lựa chọn một con đường khác mà thôi.

Ngả Đặc Lý Kỳ chú ý tới vẻ mặt Lan Bác Tư Bản, không khỏi cười nói: "Đã lâu không nói nhiều như vậy rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng có nghĩ rằng ta là người đại công vô tư. Người xưa thường nói người sắp chết chỉ nói điều thiện, ngươi có thể lý giải thành ta nghĩ lưu lại cho mọi người một ấn tượng tốt đẹp trước khi chết mà thôi. Lan Bác Tư Bản, Bất Hủ truyền thừa thức tỉnh là cơ hội duy nhất của Thần Vực, vứt sạch phần thiện lương trong lòng ngươi đi, không nên do dự nữa, bắt đầu từ ngày hôm nay, Thần Vực sẽ không còn thanh âm đối nghịch với ngươi tồn tại, ta tin tưởng ngươi có năng lực như thế."

"Ta không tin." Lão nhân kia bỗng nhiên gằn giọng, tức giận cực độ hoặc là sợ hãi đã khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo vô cùng dữ tợn: "Ngả Đặc Lý Kỳ, ngươi không thể nào đại biểu cho mọi người chúng ta, ngươi muốn chết đó là chuyện của ngươi. Nhưng chúng ta cũng không có làm sai, tại sao chuyện Dĩ Tát làm lại để chúng ta gánh chịu hậu quả?"

"Nói thật là đường hoàng." Ngả Đặc Lý Kỳ nhìn sang lão nhân tràn đầy khinh bỉ: "Các ngươi tự hỏi lại lương tâm của mình đi, ai dám cam đoan mình hoàn toàn vô tội ? Được rồi, cho dù các ngươi không có làm gì cả, nhưng ít ra cũng có tác dụng quạt gió thổi lửa, điểm này ta không có nói sai chứ? Định đẩy trách nhiệm lên trên người Dĩ Tát? Làm người có thể vô sỉ, nhưng không thể vô sỉ đến tình trạng này, ta khuyên ngươi một câu, không nên tiếp tục giải thích vô nghĩa nữa, lấy dũng khí ra đối mặt thực tế đi."

Lão nhân kia bị Ngả Đặc Lý Kỳ nói chọc cho tức giận đến mức cả người phát run, nếu như Lan Bác Tư Bản nói như vậy, hắn còn có thể nghĩ biện pháp phân biệt phải trái, nhưng những.điều này tất cả là từ trong miệng Ngả Đặc Lý Kỳ cùng một trận doanh với bọn họ. Mà chuyện này không thể nghi ngờ là một đả kích mang tính hủy diệt.

Phe phái bọn họ vốn là lấy Ngả Đặc Lý Kỳ và Dĩ Tát cầm đầu, hôm nay Dĩ Tát tung tích không rõ, lời nói có trọng lượng nhất trong nhóm chính là Ngả Đặc Lý Kỳ, nhưng ở thời khắc mấu chốt này Ngả Đặc Lý Kỳ lại lựa chọn phản chiến, kiên định đứng ở bên phía Lan Bác Tư Bản.

Qua một lúc sau lão nhân mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, nói: "Ngả Đặc Lý Kỳ, có thể nói cho ta biết, đến tột cùng tại sao ngươi phải làm như vậy?"

"Nguyên nhân rất đơn giản." Ngả Đặc Lý Kỳ thản nhiên nói: "Bởi vì ta chợt phát hiện đồng bạn của mình đều là một lũ ngu xuẩn tầm nhìn hạn hẹp, ngay cả dũng khí đối diện với thực tế cũng không có. Ta đây thật sự cao hứng khi biết rằng Thần Vực không có nằm ở trong tay các ngươi, nếu đúng là như vậy thì đó sẽ là một trận tai nạn to lớn."

Lão nhân xem như đã hiểu ý Ngả Đặc Lý Kỳ, hít vào một hơi thật sâu, nói: "Nếu như sau khi nhận được tin tức kia, chúng ta làm theo Dĩ Tát đề nghị thì sao?"

Ngả Đặc Lý Kỳ cười cười nói: "Vậy thì ít nhất cũng nói rõ các ngươi không ngu, nói rõ các ngươi còn có dũng khí đối mặt với thực tế. Nếu quả thật là như vậy, có lẽ ta sẽ tiếp tục ủng hộ các ngươi."

Lão nhân trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười cười quỷ dị: "Coi như là như vậy đi, vậy thì sao đây? Lan Bác Tư Bản đại nhân, ngài hẳn là rõ ràng lực lượng nằm trong tay của chúng ta, ta cảm thấy hiện tại Thần Vực đang là lúc cần người, hay là tránh khỏi cái chết vô ích thì tốt hơn."

Vẻ mặt Lan Bác Tư Bản hoàn toàn không dao động, tựa hồ đã sớm dự liệu được đối phương sẽ nói như vậy: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Không không không, Lan Bác Tư Bản đại nhân, hèn mọn như ta làm sao dám uy hiếp ngài?" Lão nhân nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Đây chỉ là một đề nghị mà thôi, dĩ nhiên là quyền chủ động vẫn nằm ở trong tay của ngài. Ta chỉ muốn nói là nếu ngài để cho chúng ta rời đi, như vậy ở trên chiến trường sẽ co thêm một cỗ lực lượng chống cự Nguyệt Ảnh đế quốc, mục tiêu của chúng ta và ngài là nhất trí, đúng không?"

"Nếu như ta nói không?"

Lão nhân không hề nhượng bộ, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lan Bác Tư Bản: "Lan Bác Tư Bản đại nhân, con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, huống chi là đám chúng ta. Nếu quả thật là như vậy, ta chỉ có thể là vô cùng đáng tiếc, Thần Vực rất có thể bởi vì ngài quyết định mất lý trí của ngày hôm nay, mà bỏ lỡ cơ hội quật khởi gần kề."

"Ngươi nói sai một điểm." Ánh mắt Lan Bác Tư Bản lạnh lùng như đao: "Huyết mạch Bất Hủ truyền thừa đã thức tỉnh, không có người nào có thể ngăn cản Thần Vực quật khởi. Xem ra cho tới bây giờ ngươi vẫn không thể nhìn thấy rõ thế cục chân chính, Ngả Đặc Lý Kỳ nói không sai, ngay cả dũng khí đối với thực tế các ngươi cũng không có."

Ngả Đặc Lý Kỳ cười váng lên: "Hiếm khi thấy ngươi cũng đồng ý quan điểm của ta, ta có nên cảm thấy vinh hạnh không đây?"

Lan Bác Tư Bản liếc mắt nhìn sang, hai người nhìn nhau cười một tiếng, trải qua hết thảy ân oán mấy chục năm, thế mà chỉ một nụ cười này đã tan thành mây khói.

Ngả Đặc Lý Kỳ chậm rãi đứng lên, thở dài một hơi: "Xem ra bọn người kia chắc là không biết hối cải rồi, thôi được, dù sao ta đã là một người chết. Coi như là làm chuyện tốt tích chút công đức vậy."

Trong mắt Lan Bác Tư Bản toát ra một tia cảm động: "Ngả Đặc Lý Kỳ, ngươi không cần miễn cưỡng mình."

"Miễn cưỡng? Làm sao thế?" Ngả Đặc Lý Kỳ cười nói: "Ta đây trước giờ đã làm chuyện lỗ vốn lần nào chưa? Nhưng người đã làm sai, tóm lại là phải trả giá cho nó. Ta chỉ hi vọng hành động ngày hôm nay của ta có thể bù đắp khuyết điểm ngày trước. Quan trọng nhất là ta không hi vọng đã chết rồi còn bị người ta mắng, mặc dù khi đó ta đã không nghe được nữa, nhưng ta không thích cái cảm giác này."

Giờ phút này những người trung thành với Lan Bác Tư Bản đã sớm điều chỉnh tốt vị trí, chỉ chờ Lan Bác Tư Bản lên tiếng, bọn họ sẽ phát động một trận thanh tẩy quy mô lớn nhất từ trước tới nay trong nội bộ Thần Vực.

"Lan Bác Tư Bản đại nhân, ngài thật sự phải làm như vậy?" Thanh âm lão nhân kia đột nhiên sắc bén hẳn lên.

"Ta đã chuẩn bị làm như vậy."

Lan Bác Tư Bản vừa dứt lời, bên trong phòng họp dâng lên một màn máu tanh khủng khiếp.

Trong tiểu lâu, vẻ mặt Mạc Lâm rất phức tạp đặt tờ giấy xuống bàn, ngẩng đầu nhìn đám người Á Nhĩ Duy Tư ngồi ở đối diện.

"Mạc Lâm trưởng lão, kết quả ra sao?" Mấy người Á Nhĩ Duy Tư cũng nóng vội, Lan Bác Tư Bản phát động thanh tẩy nội bộ tất nhiên sẽ trả giá trầm trọng, bây giờ bọn họ chỉ hi vọng tổn thất ở trong phạm vi có thể tiếp nhận.

"Tốt hơn dự tính nhiều." Mạc Lâm thở phào một hơi: "Không nghĩ tới vào phút cuối cùng Ngả Đặc Lý Kỳ lựa chọn đứng ở bên phía chúng ta. Nếu không, rất khó nói thế cục sẽ chuyển biến xấu tới trình độ nào."

Mấy người Á Nhĩ Duy Tư kinh ngạc nhìn nhau, kết quả này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của bọn họ, có thể nói kể từ khi Lan Bác Tư Bản truyền lệnh rút lui, Ngả Đặc Lý Kỳ đã bắt đầu đối chọi gay gắt với Lan Bác Tư Bản rồi. Ở trong mắt mọi người Ngả Đặc Lý Kỳ và Lan Bác Tư Bản giống y như nước và lửa vậy, vĩnh viễn không thể nào dung hòa được, một người ngoan cố như vậy tại sao có thể từ bỏ tín niệm mình kiên trì bấy lâu nay?

"Tại sao Ngả Đặc Lý Kỳ làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ là vì có thể sống sót." Á Nhĩ Duy Tư lắc đầu không có ý định tiếp tục nói hết, bởi vì lý do này chính hắn cũng không tự thuyết phục được. Ngả Đặc Lý Kỳ là cường giả từ thời đại trước đi tới, không thể nào không có một điểm tôn nghiêm.

"Không, Ngả Đặc Lý Kỳ đã chết." Thanh âm Mạc Lâm hạ xuống rất thấp: "Lan Bác Tư Bản đại nhân nói vốn là hắn không cần chết, nhưng mà Ngả Đặc Lý Kỳ không chịu tha thứ cho bản thân. Trước kia chúng ta đã hiểu lầm Ngả Đặc Lý Kỳ đại nhân, thật ra hắn có cùng mục tiêu với Lan Bác Tư Bản đại nhân, chỉ là bọn họ lựa chọn hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau mà thôi."

Đám người Á Nhĩ Duy Tư im lặng không nói, mặc dù không có đích thân tới hiện trường nhưng bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó thảm thiết tới cỡ nào. Dù sao không là tất cả mọi người đều có thể thản nhiên đi về phía tử vong như Ngả Đặc Lý Kỳ. Nhất định là có đại đa số người sẽ lựa chọn liều mạng chống lại. Với danh vọng của Ngả Đặc Lý Kỳ, lựa chọn của hắn không thể nghi ngờ là đã tạo ra một sự thay đổi cục diện rất lớn, Thần Vực nhờ đó giảm bớt tỷ lệ thương vong trong trận thanh tẩy này. Tác dụng của Ngả Đặc Lý Kỳ chắc chắn không thể bỏ qua được.

Hạng người giống như Ngả Đặc Lý Kỳ, mặc dù đã từng là đối thủ nhưng hoàn toàn đáng giá bọn họ tôn kính.

Sau lần đại thanh tẩy này, Lan Bác Tư Bản hoàn toàn nắm giữ quyền lãnh đạo Thần Vực, trên dưới Thần Vực sẽ đoàn kết nhất trí, không còn có thanh âm phản đối nào nữa. Về phần Dĩ Đạt đã biên mất tung tích, không có ai biết hắn đi nơi nào. Đoán chừng trước đó Dĩ Đạt tuyệt đối không nghĩ đến chỉ vì hắn lỗ mãng mới dẫn phát hậu quả nghiêm trọng như thế.

Vừa qua vài ngày nữa, Địch Áo rốt cuộc đã khỏi hẳn thương thế, trong lúc đó Cổ Lạp Gia Tư tới thăm Địch Áo mấy lần nhưng hắn không hề đề cập tới chuyện ngày đó, bởi vì Cổ Lạp Gia Tư biết rõ một khi tiết lộ bí mật trong cơ thể Địch Áo ra ngoài ẽ tạo thành oanh động to lớn cỡ nào.

Dĩ nhiên, nếu như đổi thành một người khác thì Cổ Lạp Gia Tư sẽ bẩm báo tin tức này cho Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn trước tiên. Nhưng mà Địch Áo lại không giống, chỉ từ phương diện quan hệ với lão sư thì Cổ Lạp Gia Tư đã không thể làm như vậy. Hơn nữa, lúc trước Địch Áo không có giấu diếm mình là Phong Ngân đệ tử, xem xét từ góc độ này trong lúc vô tình đã tạo thành sự tín nhiệm lẫn nhau.

Vì thế Cổ Lạp Gia Tư lựa chọn chôn giấu chuyện này ở trong lòng, chỉ cần Địch Áo không muốn nói, vậy thì hắn vĩnh viễn không nhắc lại.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương, Địch Áo có thể nói là vô cùng nhàn nhã, vốn là đám người Lôi Mông muốn chờ sau khi Địch Áo thương thế lành lặn sẽ cùng nhau tu luyện. Nhưng khi bọn họ biết được Địch Áo đã là Cực Hạn võ sĩ cấp tám, tất cả lập tức thay đổi ý định. Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị tâm tư với tốc độ lên cấp biến thái của Địch Áo, nhưng kết quả này vẫn vượt ra khỏi năng lực bọn họ có thể thừa nhận. Cho nên mọi người nhất trí quyết định, thừa dịp thời gian Địch Áo dưỡng thương phải cố gắng rút ngắn khoảng cách ở giữa bọn họ và Địch Áo. Nếu không, cứ để như vậy phát triển đi xuống, khoảng cách hai bên càng ngày càng xa đúng là quá mất mặc rồi.

Địch Áo lợi dụng đoạn thời gian nhàn hạ này cẩn thận xem xét bản thân mình, Địch Áo vui mừng chính là bây giờ hắn không cần làm gì dòng xoáy nguyên lực sẽ tự động rót nguyên lực vào trong Căn Luân. So sánh với trước khi hắn cẩn thận hấp thu từng giọt từng giọt lực lượng bên trong dòng xoáy nguyên lực thật sự là hai khái niệm khác hẳn. Toàn bộ quá trình này diễn ra cực kỳ vững vàng, giống như giữa dòng xoáy nguyên lực và Căn Luân của Địch Áo đã tạo thành một sợi dây liên kết nào đó. Dòng xoáy nguyên lực xuất ra năng lượng vừa đúng với khả năng Căn Luân có thể thừa nhận, mỗi một tia nguyên lực sẽ không hề lãng phí, cũng không tồn tại nguy hiểm bạo thể mà chết như trước.

Vấn đề phiền toái từ trước tới giờ vẫn làm Địch Áo đau đầu cứ thế đã được giải quyết, hiện tại Địch Áo còn không rõ ràng lắm hết thảy những điều đó là công lao của Cổ Lạp Gia Tư. Nếu không có Cổ Lạp Gia Tư xuất thủ dẫn dắt nguồn năng lượng bạo phát kia, cho dù Địch Áo có thể sống sót trong tay ba gã Võ Tôn cũng sẽ bị nguyên lực mất khống chế chết toi từ lâu rồi.

Sợ rằng Ngõa Tây Lý cũng không thể nào nghĩ tới dòng xoáy nguyên lực bên trong cơ thể Địch Áo lại biến thành tình huống như thế, đạt tới trình độ như Ngõa Tây Lý chỉ có thể chủ động hấp thu lực lượng từ dòng xoáy nguyên lực từng ly từng tý mà thôi. Thế mà Địch Áo tự động tạo thành một vòng tuần hoàn đầy đủ, từ nay về sau Địch Áo không cần sử dụng mảnh vỡ tinh thần thì tốc độ tu luyện cũng sẽ vượt xa những người khác.

Biết được tin tức Địch Áo hồi phục, Mạc Lâm dẫn đám người Á Nhĩ Duy Tư đi thẳng tới nhà Lôi Mông, dù sao không bao lâu nữa thân phận Địch Áo sẽ được công bố. Mạc Lâm cũng không cần phải cố kỵ làm gì, huống chi bất kể nhìn từ phương diện nào, nhà Lôi Mông an toàn hơn tiểu lâu của Mạc Lâm nhiều lắm.

Nhìn thấy Mạc Lâm dẫn người đi tới, mấy người Lôi Mông chỉ chào hỏi cho qua chuyện rồi chạy đi tu luyện. Trên thực tế, bây giờ Lôi Mông đã biết Mạc Lâm là người của Thần Vực, dĩ nhiên không phải là Lôi Mông cố ý đi điều tra, mà nhận được tin tức từ trong miệng Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn. Nhưng Lôi Mông không quan tâm Mạc Lâm thuộc về thế lực nào, Thiên Không thành cũng tốt, Thần Vực cũng được, chỉ cần không có ác ý đối với Địch Áo thì Lôi Mông sẽ không quản chi cho mệt.

"Chuẩn bị bắt đầu?"

Trong lòng Địch Áo rất là mong đợi, dõi mắt khắp đại lục sợ rằng chỉ có Thần Vực mới có bí pháp hỗ trợ gia tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn. Đồng thời cũng chứng minh một việc, mặc dù Thần Vực bây giờ bị đẩy ra tận vùng hoang dã quạnh hiu, nhưng nội tình phong phú vẫn hơn xa những thế lực khác. Cho dù là Nguyệt Ảnh đế quốc cũng không thể nào so sánh với Thần Vực nổi.

Mạc Lâm mỉm cười gật đầu: "Tốc độ ngươi lên cấp đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người rồi, thật ra ta tin tưởng không cần trợ giúp của chúng ta, không qua bao lâu nữa ngươi cũng sẽ tấn thăng lên đến Võ Tôn. Nhưng thế cục bây giờ quá hỗn loạn, chiến tranh thăng cấp chỉ là chuyện sớm hay muộn, gia tăng một phần thực lực cũng nhiều thêm một phần bảo đảm."

"Cần ta làm gì?"

“Quá trình không phức tạp lắm, chỉ cần tìm một gian phòng trống trải, lấy nơi bình thường hay tu luyện là tốt rồi.”

Địch Áo dẫn đám người Mạc Lâm đi tới gian phòng trống, Mạc Lâm quét mắt một vòng rồi nói: "Nơi này là được rồi, Á Nhĩ Duy Tư, bắt đầu đi.”

Bốn người Á Nhĩ Duy Tư chia ra chiếm cứ bốn góc phòng, chậm rãi ngồi xuống đất, mỗi người móc ra từ trong lòng ngực một món đồ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Địch Áo mở to hai mắt ra nhìn, thì ra mấy người Á Nhĩ Duy Tư nắm trong tay không phải là mảnh vỡ tinh thần bình thường, mà là tinh thần kết tinh. Từ đáy lòng dâng lên cảm giác kinh ngạc, khó trách khi đó Mạc Lâm nói phương pháp này đủ cho mười mấy người dựa theo phương thức tu luyện bình thường lên tới cấp bậc Võ Tôn. Mặc dù đám người Địch Áo gần đây bắt đầu sử dụng tinh thần kết tinh, nhưng chỉ có bọn họ mới có thể xa xỉ như thế mà thôi, những người khác căn bản không thể nào có được tài nguyên phong phú cỡ này.

Giờ phút này, Địch Áo cảm nhận được bất an tràn vào trong lòng, từ trước tới nay Địch Áo cho rằng mình và Thần Vực chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi. Nhưng Địch Áo không nghĩ rằng mình giao ra có thể so sánh với giá trị của bốn khối tinh thần kết tinh. Trên thực tế, đến tận bây giờ Địch Áo còn chưa có làm gì cho Thần Vực.

"Chuyện này… hình như không thích hợp lắm thì phải?” Địch Áo cười khổ nói: "Nhất là ngay lúc này, nếu ngài cho rằng ta tấn thăng đến Võ Tôn sẽ không có bất cứ vấn đề gì, ta cảm thấy những thứ này nên giữ lại cho những người đang cần mới đúng.” Mạc Lâm nở nụ cười vui vẻ, nếu Địch Áo thản nhiên tiếp nhận thì hắn cũng không biểu lộ ra nửa điểm bất mãn, nhưng từ đáy lòng khó tránh khỏi hơi thất vọng. Bây giờ Địch Áo biểu hiện thái độ vừa vặn chứng minh hắn không có nhìn lầm người.

"Không có ai cần thứ này hơn ngươi đâu. Địch Áo, hình như ngươi vẫn đánh giá thấp địa vị của mình, nói thật ra, nếu dốc hết tất cả tài nguyên của Thần Vực mà có tác dụng, chúng ta sẽ biến ngươi thành cường giả Thánh cấp ngay lập tức. Nhưng đây là chuyện không thể, chúng ta có thể làm nhiêu đây thôi, đoạn đường kế tiếp ngươi phải tự đi rồi.”

Địch Áo há miệng kinh hãi, trợn mắt nhìn sang Mạc Lâm, dốc hết tất cả tài nguyên của Thần Vực? Chẳng lẽ Bất Hủ truyền thừa có tác dụng đối với Thần Vực lớn đến trình độ khủng bố như vậy?

Mạc Lâm hiển nhiên có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Địch Áo nhưng không có giải thích quá nhiều, chỉ cười cười nói: "Được rồi, sau này từ từ ngươi sẽ tiếp xúc đến những phương diện đó. Bây giờ trước tiên tăng cường thực lực ủa ngươi đã.”

Thấy Mạc Lâm không muốn nói, Địch Áo cũng không có hỏi nhiều, dựa theo Mạc Lâm chỉ thị ngồi ở giữa phòng.

Mạc Lâm gật đầu ra hiệu cho mấy người Á Nhĩ Duy Tư, sau đó xoay người đi ra ngoài khép cửa phòng lại.

Chốc lát sau, trong tay mấy người Á Nhĩ Duy Tư đồng thời sáng lên quang mang chói mắt, cả gian phòng chìm trong luồng ánh sáng trắng bạc, theo đó là nguồn nguyên lực dao động vô cùng mãnh liệt.

Mạc Lâm nói không sai, Địch Áo đúng là không cần làm gì cả, chỉ cần dụng tâm hấp thu nguyên lực chung quanh thân thể là được rồi. Khác biệt duy nhất là mấy người Á Nhĩ Duy Tư kích phát ra nguyên lực tinh khiết hơn bên ngoài rất nhiều, vì thế Địch Áo hấp thụ cực kỳ đơn giản.

Lúc mới bắt đầu Địch Áo cố gắng khống chế bản thân, bởi vì dòng xoáy nguyên lực vẫn tiếp tục rót nguyên lực vào trong Căn Luân, Địch Áo lo lắng hai bên nảy sinh xung đột. Nhưng khi Địch Áo từng bước gia tăng số lượng nguyên lực hấp thu thì phát hiện hoàn toàn không có chuyện gì khác thường, đến lúc đó hắn mới yên lòng tận lực hấp thú nguyên lực dày đặc ở chung quanh.

Đúng lúc này, mấy người Á Nhĩ Duy Tư liếc nhìn nhau hội ý, bọn họ thấy được trong mắt đối phương sự kinh ngạc, bởi vì tốc độ Địch Áo hấp thu nguyên lực đã vượt ra khỏi bọn họ dự tính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.