Thần Điển

Chương 197: Chương 197: Dò xét.






Thoạt nhìn mấy bộ lạc võ sĩ này biểu lộ ra địa vị rất rõ ràng, đồng thời phân ra thân phận, năng lực đơn giản và thuần túy y như nhân sinh của bọn hắn vậy.

Qua chừng nửa canh giờ, bầy sói và các võ sĩ bộ lạc đã đi qua rừng cây, Địch Áo vẫn không dám động. Hắn biết thị giác chim ưng vô cùng chính xác, một khi bị bộ lạc võ sĩ hiện thì mọi việc sẽ trở nên cực kỳ phiền toái. Mấu chốt là trên đầu hắn còn có vô số chim ưng bay lượn, bất kể hắn chạy trốn theo phương hướng nào cũng khó lòng tránh né bầy ưng truy tung.

Nhưng Địch Áo không biết tại một góc khác của khu vực quặng mỏ đang có nhiều bộ lạc võ sĩ tụ họp, mảnh vỡ tinh thần cực phẩm là vật phẩm trong mơ của tất cả cường giả. Thứ này không liên quan gì tới văn minh và trình độ tiến hóa, ngược lại sau khi biết được trên Khắc Lý Tư bình nguyên tồn tại khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, các bộ lạc võ sĩ phản ứng còn kiên quyết hơn cả Thánh Đế Tư thành.

Đám người Địch Áo và Tác Phỉ Á nhìn thấy mấy bộ lạc võ sĩ kia chỉ là một vài quân đội không chính quy mà thôi. Vì muốn bảo đảm lực chiến đấu cần thiết, các bộ lạc võ sĩ tinh nhuệ chân chính chia ra thành hai nhánh tiến vào Khắc Lý Tư bình nguyên. Mỗi một nhánh đều có một nhóm Lang tộc tùy thời phối hợp tác chiến, Ưng tộc phân tán ra xa trợ giúp trinh sát trong phạm vi lớn.

Trên thực tế, quân đội Tái Nhân Hầu tước đã bị người của Ưng tộc phát hiện vào ngày hôm qua rồi, chỉ là vì cần thêm một đoạn thời gian tụ họp mới trì hoãn cho tới hôm nay.

Điều kiện sinh sống của các bộ lạc tương đối đơn sơ, nhưng không có nghĩa là trí tuệ của bọn họ có vấn đề, quân đội tập trung quy mô lớn trong khu vực chắc chắn là có vấn đề nào đó. Nếu không phải là vì bảo vệ thứ gì đó thì có nghĩa phải có mục tiêu công kích, cho nên các đầu lĩnh bộ lạc cho ra kết luận khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần nằm ở chỗ này.

Bầy chim ưng quanh quẩn đen nghịt trên chiến trường, Tây Cách Thụy Na là người đầu tiên phát hiện tình huống dị thường. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời liền thấy vùng trời trong xanh đã bị một đám mây đen chi chít bao phủ.

Càng ngày càng có nhiều võ sĩ cảm giác được tình huống khác thường, tiết tấu chiến đấu trên chiến trường cũng từ từ chậm lại, trước một phút bọn họ còn đang liều mạng đánh giết với đối thủ, sau một phút bọn họ đã vội vã rời khỏi đối thủ, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Tái Nhân Hầu tước và hai tên Võ Tôn thuộc hạ cũng phải sợ ngây người, đây tuyệt đối không phải là chim ưng bình thường, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ trong lòng bọn họ lan dần lên não.

Phật Lang Duy đã phát hiện ra tình huống khác thường, nhưng chuyện này đối với hắn không phải là nguy hiểm, mà là cơ hội tốt trời ban cho. Hắn lập tức chỉ huy đám đạo tặc còn sót lại đẩy mạnh vào đội kỵ sĩ ở mặt bên.

Các võ sĩ Thánh Đế Tư thành và quân đội kỵ sĩ Tái Nhân Hầu tước không còn quan tâm ngăn trở nữa, trước đó hợp lực tiêu diệt Phật Lang Duy là dựa trên nguyên tắc song phương cùng có lợi. Sau đó sẽ thông qua đàm phán phân phối lợi ích từ khu vực quặng mỏ, đây là kế hoạch ban đầu của bọn hắn.

Thánh Đế Tư thành có nổi khổ tâm riêng, đó là khu vực quặng mỏ nằm trên Khắc Lý Tư bình nguyên, mà trên danh nghĩa Khắc Lý Tư bình nguyên lại thuộc về Tái Nhân Hầu tước. Nếu mạnh tay nhúng vào sẽ dẫn phát xích mích không cần thiết, còn nữa, mảnh vỡ tinh thần đào được không thể nào tiêu hóa nhanh chóng được. Bọn họ phải vận chuyển về Thánh Đế Tư thành, lỡ may trở mặt với Tái Nhân Hầu tước, mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết. Huống chi, nếu như gây chiến với Tái Nhân Hầu tước đến trình độ nước lửa không dung, một khi Tái Nhân Hầu tước cầu viện Đại công, đến lúc đó bất kỳ ai cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt.

Dù sao ta cũng không chiếm được, ngươi đừng có mơ tưởng sở hữu nó, Tái Nhân Hầu tước mà ôm ý nghĩ này chắc chắn là chuyện gì cũng làm được.

Dĩ nhiên Tái Nhân Hầu tước cũng có khổ tâm riêng, thực lực Thánh Đế Tư thành mạnh hơn hắn, ý nghĩ độc chiếm khẳng định là không thể rồi. Về phần viện quân từ Nam tước lĩnh và Bá tước lĩnh ở trước mặt chiến lực cấp bậc như Võ Tôn sẽ không có một chút tác dụng. Nhưng mà chuyện này lan truyền ra ngoài, những Hầu tước khác và Đại công khẳng định sẽ nhúng tay vào, hắn sẽ nhận được rất ít chỗ tốt, thay vì liều mạng ngươi chết ta sống với Thánh Đế Tư thành để cho người khác chiếm tiện nghi, không bằng nắm tay giảng hòa thì hai bên cùng có lợi, đó cũng là phương án ổn thỏa nhất.

Thế nhưng kế hoạch hiện tại của bọn họ đã bị thế lực thứ ba đột nhiên xuất hiện phá hư.

Trong khi chiến trường đột ngột yên tĩnh, Phật Lang Duy tranh thủ dẫn dắt mấy trăm đạo tặc mạnh mẽ giải khai vòng vây, thật ra là do địch nhân tự động nhường đường cho bọn hắn, nhờ thế bọn hắn dễ dàng chạy thoát ra ngoài rồi bỏ chạy về phía xa xăm, không hề dám quay đầu lại lần nào.

Hồi lâu sau Tái Nhân Hầu tước mới phục hồi tinh thần, nhìn tới bóng lưng đám đạo tặc ở phương xa. Từ khi đám người kia xuất hiện tiến về phía chiến trường, đối với bản thân hắn, Phật Lang Duy chỉ là một con chuột già khiến cho người ác tâm mà thôi. Bầy ưng đột nhiên xuất hiện và thế lực ẩn sau đó mới là đại họa tâm phúc của hắn.

Tây Cách Thụy Na cũng đi tới chỗ Tái Nhân Hầu tước, hai người lần đầu tiên đối diện trên chiến trường.

"Là bộ lạc võ sĩ." Tây Cách Thụy Na nhẹ giọng nói.

"Bọn họ? Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?" Tái Nhân Hầu tước nhíu mày hỏi.

"Thật sự cần ta giải thích sao?" Tây Cách Thụy Na nhàn nhạt hồi đáp.

"Ai…" Tái Nhân Hầu tước thở dài một hơi, còn có thể vì sao chứ? Đương nhiên là mảnh vỡ tinh thần rồi.

"Bây giờ chỉ mới xuất động Ưng tộc, mà Ưng tộc không phải là bộ lạc chủ chiến. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, lát nữa phía sau sẽ xuất hiện những bộ lạc cao cấp." Tây Cách Thụy Na còn chưa nói hết, từ nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng sói gào thét, sau đó là ngàn vạn con sói từ trong rừng cùng nhau phóng thẳng ra bình nguyên, thanh âm vang vọng như sấm rền, mặt đất chấn động khiến cho lòng người phải kinh hồn táng đảm.

"Nghe thấy chưa?" Tây Cách Thụy Na cười cười nói.

"Ừ." Tái Nhân Hầu tước nhíu mày nói: "Rất khó xử đây, ngươi nghĩ thế nào?"

Hai người nói chuyện với nhau rất đơn giản và cụ thể, tựa hồ bọn họ đều không thích nói nhảm, tiếng sói gầm kinh khủng kia tựa như không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với bọn họ. Hoặc có thể nói, bọn họ ẩn giấu cảm giác lo lắng, sợ hãi …v…v các loại tâm tình xấu dưới tận đáy lòng, tuyệt đối không để cho người khác nhận ra.

"Không qua bao lâu nữa, ngươi sẽ càng thêm khó xử." Tây Cách Thụy Na mỉm cười nói.

"Khủng bố như vậy sao?" Tái Nhân Hầu tước ngẩn ngơ: "Ta không biết bọn họ, hiện tại nên làm thế nào?"

"Ta có thể tín nhiệm ngươi không?" Tây Cách Thụy Na tập trung nhìn vào Tái Nhân Hầu tước.

"Ngươi có lựa chọn nào nữa không?" Tái Nhân Hầu tước chuyển tầm mắt lên không trung, hình như hắn không thích đối nhãn với Tây Cách Thụy Na: "Trừ phi ngươi nguyện ý bại trận dưới tay đám dã nhân kia."

"Ngươi bây giờ rời đi, vẫn tới kịp."

"Đi? Nếu vậy ta cần gì phải chạy đến nơi này?" Tái Nhân Hầu tước cười cười lắc đầu: "Tây Cách Thụy Na viện trưởng, chớ quên một điều, ta trước tiên là một gã võ sĩ, tiếp theo mới là Hầu tước."

Tây Cách Thụy Na không nói, có thể là bởi vì Tái Nhân Hầu tước phản ứng ra ngoài dự liệu của nàng, chốc lát sau nàng nhẹ giọng nói: "Vậy thì… chuẩn bị chiến đấu đi !"

"Không thành vấn đề !" Tái Nhân Hầu tước nói: "Bắt đầu từ bây giờ đại đội võ sĩ của ta, bao gồm cả ta ở bên trong sẽ nghe ngươi chỉ huy."

"Nếu như ngươi có thể bước chân ra khỏi bình nguyên." Tây Cách Thụy Na bỗng nhiên thả chậm cước bộ, nhàn nhạt nói: “Ngươi hẳn là một nhân vật được người người tôn kính." Đối mặt với nguy hiểm tới gần mà có thể quyết định nhanh như thế, lập tức giao ra quyền chỉ huy, không có một chút ướt át bẩn thỉu nào. Tây Cách Thụy Na phát hiện Tái Nhân Hầu tước tựa hồ không xấu đến mức như lời đồn đãi bên ngoài.

“Ra ngoài? Hẳn là…" Tái Nhân Hầu tước không biết mình nên biểu thị ra vẻ mặt gì cho hợp với câu bình luận này.

Tây Cách Thụy Na mỉm cười đi về phía nhóm võ sĩ Thánh Đế Tư thành, thần thái của nàng thoải mái hơn lúc nãy không ít. Bởi vì nàng biết, một chiến hữu không thể xác định năng lực hoặc là vô năng có đôi lúc còn đáng sợ hơn cả địch nhân, Tái Nhân Hầu tước tỏ thái độ làm cho nàng rất hài lòng.

Có thể thấy rõ tình thế trước mắt trong khoảng thời gian ngắn và cho ra quyết định chính xác, nói ra thì rất dễ nhưng chân chính làm được tuyệt đối không có bao nhiêu người.

Đột nhiên bầy ưng phảng phất như nhận được mệnh lệnh, bay quanh quẩn trên không trung vài vòng rồi cắm đầu lao xuống, bọn chúng tạo thành hình ảnh giống như một thác nước màu đen khổng lồ đổ ập xuống mặt đất trống trải.

Tây Cách Thụy Na chỉ huy các võ sĩ Thánh Đế Tư và Tái Nhân Hầu tước ra lệnh cho đại đội kỵ sĩ tụ tập lại cùng nhau, chuẩn bị nghênh đón đợt khiêu chiến đầu tiên.

Chim ưng vốn là một loại động vật cực kỳ khó bắt, chúng có tốc độ phi hành nhanh chóng, phản ứng nhạy cảm cùng với móng vuốt sắc bén, tất cả những cái đó đều có thể tạo thành nguy hiểm cho kẻ địch của chúng.

Hơn nữa số lượng bầy ưng quá mức khổng lồ, xem như đã đạt đến trình độ kinh khủng, làm cho người ta nhìn thấy là kinh hồn táng đởm. Áp lực trầm trọng này căn bản không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, khi bọn chúng từ tên không trung ập xuống, cả màn trời tựa như sụp xuống. May là Tây Cách Thụy Na và Tái Nhân Hầu tước dẫn dắt đoàn võ sĩ đều là tinh nhuệ thân kinh bách chiến, áp lực thế này còn chưa đủ để cho bọn họ mất đi khả năng khống chế tâm tình.

Không đợi bầy ưng vọt tới trước mặt, có một số võ sĩ vội vã thả ra bí kỹ vào không trung, nhưng Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận đối mặt với thác nước màu đen không bờ bến có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Thỉnh thoảng cũng có vài con chim ưng rơi bị đánh rơi xuống đất, nhưng không thể nào làm bầy ưng chậm lại được.

Tây Cách Thụy Na, Tái Nhân Hầu tước cùng với hai Võ Tôn Tái thủ hạ của Tái Nhân xếp thành một hàng đứng ở phía trước đội ngũ, bọn họ yên lặng nhìn lên bầy ưng đang tiến tới gần. Thật ra phần lớn loài ưng chỉ là trải qua thuần dưỡng mà thôi, lực chiến đấu thực tế cũng không mạnh. Không thể tạo thành uy hiếp đối với cường giả tầng thứ như Tây Cách Thụy Na, thế nhưng bên trong bầy ưng ẩn giấu một lượng sát thủ nhất định, đó là ưng thú biến dị. Các bộ lạc võ sĩ thông qua ưng thú biến dị khống chế toàn thể bầy ưng.

Khi thác nước màn đen cách chiến trận chừng mấy chục thuớc, đám người Tây Cách Thụy Na đồng thời động.

Một đạo quang mang màu lam quanh người Tây Cách Thụy Na sáng lên, sau đó từ từ ngưng tụ lại biến ảo thành một bộ chiến giáp lưu chuyển ánh sáng xanh thẳm bao phủ toàn thân Tây Cách Thụy Na.

Tây Cách Thụy Na vẫy tay một cái trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một cây Băng Trùy to lớn, sau đó Băng Trùy nổ tung mạnh mẽ hóa thành một mảnh Băng Tinh Phong Bạo nghênh đón bầy ưng lao xuống. Mỗi một bông tuyết thật nhỏ cũng hàm chứa uy lực to lớn liên tiếp xuyên thủng thân thể bốn năm đầu ưng mới hết lực. Chỉ trong thời gian nháy mắt đã có ít nhất mấy trăm đầu ưng bị bông tuyết đục thủng cơ thể vô lực rơi xuống đất.

Tây Cách Thụy Na theo sát phía sau Băng Tinh Phong Bạo, Băng Chi Khế Ước trong tay liên tục huy động phóng ra vô số luồng khí lạnh bắn về phía bầy ưng.

Bầy ưng căn bản không biết sợ hãi, cũng không có ý định tránh né, cứ tiếp tục nhào đầu tới trước, khi va chạm với luồng khí lạnh nhất thời cũng bị đông cứng và chấn động nát bấy, trên không trung lập tức xuất hiện một cảnh tượng khủng bố, máu thịt văng đầy trời, lông chim bay tứ tán.

Tái Nhân và hai tên Võ Tôn cũng giải phóng nguyên lực chiến giáp, luồng hỏa diễm thoáng ẩn thoáng hiện bên trong bầy ưng, kình khí lạnh thấu xương xuyên qua không trung gặt hái tính mạng không chút lưu tình.

Nhưng đối mặt với bầy ưng phô thiên cái địa, thân ảnh đám người Tây Cách Thụy Na vẫn lộ vẻ bé nhỏ không đáng kể. Trong chốc lát đã bị thác nước màu đen nuốt gọn vào trong, chỉ có thể nhìn thấy thi thể chim ưng từ trên không trung rơi xuống như mưa mới biết được bọn họ còn đang tàn sát ở trong đó.

Cơn thủy triều màu đen tiếp tục lan tràn tới trước, các võ sĩ tạo thành chiến trận nhanh chóng bị nuốt vào bên trong, lúc mới bắt đầu các võ sĩ vội vàng thả ra bí kỹ chống đỡ. Nhưng khi vô số hắc ưng lấp đầy khe hở bên trong đội hình thì bọn họ hoảng sợ phát hiện bí kỹ đã không thể bảo vệ bản thân được nữa, ngược lại một khi không cẩn thận sẽ làm ngộ thương đồng bạn. Vào lúc này phương thức phản kích hữu hiệu không phải là Liệt Diễm Trảm, cũng không phải là Phong Nhận, mà là quả đấm và thân thể của bọn hắn.

Toàn cảnh chiến đấu vô cùng máu tanh và tàn khốc, nhân ưng hỗn chiến chen lẫn vào nhau, tiếng rống giận dữ và thanh âm kêu thảm vang lên liên tiếp. Bầy ưng liều mạng công kích tất cả nhân loại hiện ra trong tầm mắt, hễ chết một nhóm lại có thêm một nhóm ưng chen chúc lao tới. Cứ thế tre già măng mọc, phảng phất như bão lũ vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. Các võ sĩ đã giết đến đỏ cả mắt rồi, bọn họ sử dụng tất cả thủ đoạn đánh giết sinh tử với bầy ưng.

Chiến đấu mới vừa bắt đầu đã trở nên cực kỳ gay cấn.

Người duy nhất có thể chiếm cứ ưu thế ở trong chiến trận chínhlà Địa hệ võ sĩ, trong khi liên tiếp va chạm với bầy ưng, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ trên người bọn họ cũng chấn động kịch liệt, mắt thấy chuẩn bị sụp đổ đến nơi rồi.

Bầy ưng hung mãnh tuyển chọn mục tiêu công kích là mắt của nhân loại, đây chính là vị trí yếu ớt nhất trên thân thể nhân loại, rất nhiều võ sĩ phải dùng một tay che trước mặt, một tay khác vung lên phản kích lung tung. Những người không dùng tay che liền máu tươi lâm ly tràn khắp cả mặt mày, mỗi một lần hắc ưng mổ xuống sẽ lưu lại trên cánh tay, trên người bọn hắn một lỗ thủng rất sâu.

Nghe thấy bên trong chiến trong không ngừng truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, đám người Tây Cách Thụy Na đã động chân hỏa (nổi giận), bộ tộc võ sĩ còn chưa hiện thân mà bọn họ đã bị lũ súc sinh này làm cho luống cuống tay chân, đây chính là một loại sỉ nhục không thể nhẫn nhịn nổi.

Theo một tiếng thét to giận dữ, Tây Cách Thụy Na xuyên qua bầy ưng lao ra ngoài, hai tay nắm chặt Băng Chi Khế Ước hít vào một hơi thật dài, trên thân kiếm trong suốt bỗng nhiên sáng lên quang mang xanh ngọc, sau đó màn ánh sáng nhanh chóng mở rộng bao phủ thân hình Tây Cách Thụy Na ở bên trong, nàng cứ thế lơ lửng ở giữa không trung tựa như thiên sứ giáng trần.

Trong chốc lát, vô số tia sáng bàng bạc từ trong màn sáng xanh ngọc kia bắn ra. Nếu như khoảng cách vừa đủ sẽ có thể nhận ra những tia sáng này chính là nguyên lực tạo thành Băng Ti (sợi tơ bằng băng), thoạt nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt chạm vào liền gãy. Thế nhưng Băng Ti lại có mức độ dẻo dai và lực xuyên thấu kinh người, nó có thể dễ dàng đâm thấu thân thể hắc ưng. Chỉ trong một cái nháy mắt, những nơi có tia sáng bàng bạc đi qua, hải dương màu đen do bầy ưng tạo thành nhất thời xuất hiện một mảng trống lớn, ít nhất gần ngàn con hắc ưng mất đi tính mạng ỏ trong một kích của Tây Cách Thụy Na.

Đám người Tái Nhân cũng thả ra bí kỹ có tính sát thương phạm vi lớn, hào quang Hỏa Diễm Chấn Động không ngừng lóe lên ở trong bầy ưng, một mảng rồi lại một mảng hắc ưng biến thành hỏa cầu rơi xuống mặt đất. Mặc dù Địa hệ Võ Tôn không thể bay lên không trung như Tây Cách Thụy Na, nhưng mỗi khi hắn dậm chân sẽ tạo ra mười mấy đạo kình khí sắc bén, phàm là hắc ưng bị kình khí chạm vào đều bị phân thành hai mảnh, thi thể hắc ưng ở trước mặt hắn không xa đã chồng chất thành một đống cao như gò đất.

Đột nhiên bầy ưng vỗ cánh bay thẳng lên trời cao, thoát khỏi phạm vi chiến đấu, sau đó quanh quẩn phía trên chiến trận.

Thật ra thời gian song phương giao chiến cũng không dài, nhưng ở trong đoạn thời gian ngắn ngủi đó đã có mười mấy võ sĩ biến thành thi thể, số người bị thương lên tới hơn trăm. Mặc dù bầy ưng thương vong vượt xa bọn hắn, nhưng không có một ai cảm thấy vinh quang vì điều đó.

Tây Cách Thụy Na từ từ hạ xuống, Tái Nhân Hầu tước lập tức chạy tới nghênh đón.

"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Tái Nhân Hầu tước nhướng mày hỏi, đám kỵ sĩ dưới tay hắn cũng giống như hắn, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với bầy thú tiến công quy mô lớn.

"Rút lui vào khu vực khai thác mỏ, lần này chỉ là một đợt công kích thử dò xét của bọn hắn." Tây Cách Thụy Na thản nhiên nói: "Bọn hắn bây giờ đã rõ ràng chúng ta có bao nhiêu cường giả đủ lực đánh một trận rồi."

Lời Tây Cách Thụy Na nói làm cho sắc mặt Tái Nhân Hầu tước càng thêm khó coi, đã chết nhiều người như vậy chỉ là đối phương công kích thử dò xét? Như vậy một khi bộ tộc võ sĩ toàn lực công kích sẽ là tình cảnh kinh khủng đến mức nào đây? Mặc dù Tái Nhân Hầu tước với thực lực Võ Tôn cũng không sợ đám dã thú bình thường kia, cho dù là ưng thú biến dị cùng nhau vây công hắn thì hắn cũng không sợ. Nhưng hắn phải suy nghĩ đến an nguy của đám kỵ sĩ thuộc hạ nữa.

Nhân mã hai phe vội vàng tụ tập thành đội ngũ di chuyển vào khu vực khai thác mỏ, bởi vì lo lắng bầy ưng trên bầu trời phát động công kích lần nữa. Cho nên đội ngũ không dám phân tán ra quá xa, cũng may hình như đối phương không nỡ lại để cho bầy ưng tập kích kiểu tự sát này nữa, mãi cho đến khi đám người Tây Cách Thụy Na an toàn rút lui vào trong khu vực khai thác mỏ cũng không có động tác nào khác thường. Bầy ưng chỉ tiếp tục bay vòng vòng trên đầu mọi người mà thôi.

Vừa đến khu vực khai thác mỏ, Tây Cách Thụy Na lập tức ra lệnh cho mọi người bắt tay vào thành lập hàng rào phòng ngự, mặc dù nguyên vật liệu chỉ có đá tảng và cây khô xây dựng thành công sự đơn giản, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giúp cho các võ sĩ có cảm giác an toàn hơn chút ít.

"Chúng ta ở chỗ này chờ đợi?" Tái Nhân Hầu tước nhìn sang Tây Cách Thụy Na, hắn không thích chiến đấu bị động kiểu này, hắn thích chủ động xuất kích, nắm giữ quyền quyết định ở trong tay mình.

"Không đợi còn có thể làm gì?" Tây Cách Thụy Na cười khổ nói: "Chúng ta dựa vào núi phòng thủ thì lực lượng sẽ có thể tập trung hơn. Trừ phi ngươi không cần quan tâm đến mạng của đám thủ hạ của ngươi. Hơn nữa, nếu thật sự chịu không nổi còn có thể tùy thời thối lui vào trong mỏ, mấy người chúng ta luân phiên bảo vệ cửa động mới có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian."

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.