Thần Điển

Chương 462: Chương 462: Đánh trận đầu (1.2)




"Không có gì phải xin lỗi, đã là chuyện qua lâu rồi.” Địch Áo cười nói: "Cho nên ta mới kỳ quái, ngay cả ta cũng có thể khống chế tâm tình của mình, tại sao ngài làm không được?”

Vẻ mặt Cổ Lạp Gia Tư rất phức tạp, nhìn Địch Áo một lúc lâu mới cười khổ, lắc đầu uể oải: “Ngươi không hiểu.”

Địch Áo đúng là cực kỳ bất đắc dĩ, từ trước đến giờ an ủi người không phải là sở trường của hắn, lần này chỉ là miễn cưỡng đóng vai người tốt mà thôi.

"Lão sư lưu lại cho ngươi thứ kia, ngươi đã xem chưa?" Cổ Lạp Gia Tư chủ động dời sang đề tài khác.

Địch Áo gật đầu nói: "Bắt đầu xem rồi, nhưng vẫn chưa xem xong."

“Có cảm xúc gì không?"

“Cảm xúc? Nói thế nào đây?” Lần này đến phiên Địch Áo than thở: "Ta chỉ có thể nói là rất khó khăn."

"Ngươi không hiểu được nội dung trong đó?” Cổ Lạp Gia Tư kỳ quái hỏi: "Ngay cả Lôi Quang Phong Nhận ngươi cũng có thể buông thả, còn có thứ gì mà ngươi học không được ?"

“Ngài biết khi ngài giao cái túi đó cho ta, trong lòng của ta có cảm giác gì không?” Địch Áo không ngừng thở dài, hạ giọng nói: "Ta đón nhận nó thì không thể để cho nó mai một trong tay của ta. Đối với một Cực Hạn võ sĩ nho nhỏ như ta, áp lực này thật sự là quá lớn."

“Có áp lực mới có động lực chứ sao." Cổ Lạp Gia Tư cười nói: "Đây là vì lão sư tín nhiệm ngươi."

Thời gian hai người nói chuyện trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác đã qua mấy canh giờ. Địch Áo liếc nhìn sắc trời biết mình lưu lại đã lâu, liền cáo từ Cổ Lạp Gia Tư rồi liền rời khỏi trang viện.

Đảo mắt cái đã trôi qua một ngày, thân ảnh Tác Phỉ Á và Tuyết Ny từ trong cổ thôn đi ra. Địch Áo vội vàng chạy tới đón.

Nhìn qua khí sắc Tác Phỉ Á và Tuyết Ny rất tốt, trên vẻ mặt đã chứng minh các nàng đi chuyến này thu hoạch không nhỏ.

"Như thế nào? Nhìn thấy Địch Địch đạo sư mà Y Toa Bối Nhĩ nhắc tới chưa?"

"Thấy thì thấy..." Tác Phỉ Á cau lỗ mũi lại, nói nhỏ: "Nhưng Địch Địch đạo sư tựa hồ thích Tuyết Ny hơn một ít. Y Toa Bối Nhĩ nói không sai, tính cách Tuyết Ny đúng là tương tự với Địch Địch đạo sư."

“Điều này mà cũng ghen tỵ?” Tuyết Ny buồn cười đưa tay ngắt lỗ mũi Tác Phỉ Á: "Ta đây có phải là phải hâm mộ ngươi không? Có nhân tài đẹp trai tài giỏi như Địch Áo để lập gia đình?"

"Hâm mộ chết ngươi…" Tác Phỉ Á nhìn về phía Tuyết Ny làm mặt quỷ, sau đó chạy đến bên cạnh khoác tay Địch Áo: "Đi, về nhà."

Dọc theo đường đi, Địch Áo hỏi qua tình hình phụ đạo, Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cảm khái không nguôi. Các nàng thật sự nghĩ không ra, hạng người giống như Địch Địch làm sao có thể cam tâm tình nguyện ở chỗ nhỏ hẹp thế này chứ? Mặc dù nói tuổi tác Địch Địch đã cao, trên căn bản không có hi vọng tấn chức Thần Vũ Giả, nhưng dù vậy thực lực Địch Địch cũng không thể xem nhẹ được.

Đối với chuyện này, Địch Áo lại hiểu theo các hkhacs, nhiều cường giả như vậy tụ tập ở chung một chỗ đã chứng minh vấn đề rất rõ ràng. Địch Áo hầu như có thể khẳng định Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đại đế nhất định đang thi hành một kế hoạch nào đó, nhưng chuyện này hình như không có quan hệ gì tới Địch Áo. Mặc kệ Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn muốn làm gì, mục tiêu cuối cùng cũng không thể xung đột với Địch Áo, ít nhất là hiện tại Địch Áo suy nghĩ như vậy.

Địch Áo dẫn Tác Phỉ Á và Tuyết Ny trở lại khu vực thạch động, thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp cũng sắp bắt đầu. Thương Nam và Phổ Lai Tư đã chạy đến hỏi thăm tình hình Địch Áo. Bây giờ Thương Nam không có bất kỳ dị nghị đối với việc Địch Áo tham gia thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp nữa. Bởi vì Địch Áo đã chứng minh thực lực cụ thể rồi, bất kỳ người nào cũng biết là hắn có tư cách này.

"Năm nay có mấy gã sắp tiến vào bộ cực hạn giống ta tham gia thi đấu, bên trong có mấy người thực lực cao hơn ta một chút. Ngươi phải cẩn thận đó." Thương Nam nhắc nhở Địch Áo không được phép khinh thường lần tranh tài này.

"Yên tâm đi, ta sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.” Địch Áo đã giao thủ với cường giả Võ Tôn không chỉ một lần. Cho dù học viên bộ cao cấp có thực lực mạnh hơn nữa, ít nhất Địch Áo tự vệ hẳn là không có vấn đề.

Sau khi từ cổ thôn trở về, Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny ngày ngày đóng cửa không ra, tu luyện không ngừng một giây phút nào. Cho dù thỉnh thoảng nghỉ ngơi thì các nàng cũng sẽ thừa dịp nhàn hạ để trao đổi tâm đắc trong quá trình tu luyện. Nếu nói nghiêm khắc thì đám người Địch Địch không có truyền thụ cho các nàng bí kỹ cường đại, chỉ là hướng dẫn phương hướng đúng đắn cho các nàng đi mà thôi, nhưng nhiêu đó đã quá đủ rồi. Cho dù là Tác Phỉ Á hay Y Toa Bối Nhĩ đều có trụ cột vững chắc, thiếu sót chỉ mỗi điểm nho nhỏ này.

Mắt thấy mấy nữ tử mỗi ngày đều phát sinh biến hóa mới, Ca Đốn và Lôi Mông đứng ngồi không yên, vấn đề tu luyện nhiều khi phải nhìn vào không khí chung quanh như thế nào. Nếu người bên cạnh biếng nhác thì bọn họ rất khó lòng tích cực được.

Tử Vong Chi Ca học viện đúng là một địa phương tu luyện tốt, ngoại trừ nhiệm vụ mỗi tháng thì thời gian còn lại đều có thể dùng cho việc tu luyện, không giống như ở bên ngoài lúc nào cũng có một đống việc vặt cần phải xử lý.

Đảo mắt cái đã trôi qua mấy ngày, thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp rốt cuộc bắt đầu. Địch Áo rút trúng trận đầu tiên là một học viên tên là Tư Tát Nhĩ Đạt. Theo như Thương Nam nói, gã Tư Tát Nhĩ Đạt này là Địa hệ võ sĩ, thân cao vóc lớn, hình thể vô cùng cường tráng, ở trong bộ cao cấp xem như có chút danh khí.

“Địa hệ võ sĩ?” Địch Áo nhíu mày, chiến đấu với Địa hệ võ sĩ đúng là gian nan nhất. Mặc dù bọn họ có lực công kích yếu hơn cả Thủy hệ võ sĩ và Hỏa hệ võ sĩ , nhưng năng lực phòng ngự xuất sắc đã bù đắp phương diện này rồi. Còn Phong hệ võ sĩ muốn đối phó thủ đoạn phòng ngự như cái xác rùa đen này nhất định phải hao phí không ít thời gian.

Địch Áo không nghĩ tới việc sử dụng Lôi Quang Phong Nhận, hiện tại hắn có chiêu Lôi Quang Phong Nhận đã không thể tính là bí mật nữa. Thế nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua ý nghĩ này, đây là tranh tài trong học viện, không phải là chiến đấu sinh tử, không cần thiết phải dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy. Dĩ nhiên, nếu đối thủ muốn bố trí bẫy rập gì đó trong trận đấu, Địch Áo sẽ không ngần ngại cấp cho đối phương một lần giáo huấn cả đời khó quên.

Thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp vẫn là khu lôi đài giữ sân học bộ. Chỉ có điều nhóm đạo sư trên khán đài xuất hiện mấy khuôn mặt mới, tiếng khán giả ngồi chung quanh bàn luận ồn ào, học viên bộ sơ cấp tới rất nhiều. Mặc dù không thể tự mình ra sân nhưng ít ra vẫn học hỏi được một ít kiến thức từ những trận đấu đỉnh cao này, quá trình tranh tài cũng là một lần học hỏi, rút tỉa kinh nghiệm đáng quý.

Địch Áo đứng trên lôi đài nhìn Tư Tát Nhĩ Đạt ở đối diện. Mặc dù Thương Nam đã nói qua đối phương rất là cao lớn, nhưng khi hắn thấy tận mắt vẫn bị xung kích chấn động trong lòng.

“Trời đất ơi, đâu có phải là cường tráng bình thường? Rõ ràng là người khổng lồ mà.”

Tư Tát Nhĩ Đạt cao chừng hai thước, vai to chân thô như cột đình, đứng ở nơi đó giống y như một tòa núi nhỏ. Điểm duy nhất rất dễ xác định là hàm râu quai nón trên mặt hắn, nhìn qua thì giống một vị đại thúc trung niên hơn. Nhưng Địch Áo biết rõ ràng là Tư Tát Nhĩ Đạt không quá hai mươi lăm tuổi, tuổi tác và hình thể tương phản quá lớn đi?

Các học viên ở trên khán đài vô cùng hưng phấn, một bên là Địch Áo nổi dang gần đây trong bộ sơ cấp, bên kia là Tư Tát Nhĩ Đạt vốn được liệt vào mười người có lực phòng ngự mạnh nhất bộ cao cấp. Địch Áo đánh trận đầu tiên đã gặp được đối thủ mạnh như thế, không biết trận chiến này sẽ kịch liệt đến mức nào đây?

“Keng keng ~!” hai tiếng, một vị đạo sư rung cái chuông nhỏ trong tay báo hiệu tranh tài bắt đầu.

Tiếng chuông vang lên rồi nhưng Tư Tát Nhĩ Đạt không có làm ra động tác gì hết, chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn tới Địch Áo. Thời điểm đơn độc chiến đấu với Phong hệ võ sĩ, Địa hệ võ sĩ thông minh sẽ không vội vàng xông qua, bởi vì cho dù là Địa hệ võ sĩ cấp chín cũng đừng mong đuổi kịp Phong hệ võ sĩ cấp một.

Địch Áo lao thẳng về phía trước, khi còn cách Tư Tát Nhĩ Đạt chừng mười thước liền ngừng lại. Nếu tiếp tục đi tới chính là phạm vi Liệt Địa Kích công kích.

Tranh tài vừa bắt đầu nhưng thái độ song phương đã cực kỳ cẩn thận. Tư Tát Nhĩ Đạt không có vì cấp bậc cao hơn Địch Áo mà khinh địch liều lĩnh. Về phần Địch Áo cũng không cố gắng lợi dụng ưu thế tốc độ để lựa chọn phương pháp áp chế.

Trên thực tế, khi Phong hệ võ sĩ đối phó đối thủ như Tư Tát Nhĩ Đạt sẽ cảm giác vô cùng nhức đầu. Bởi vì bọn họ rất khó lòng đột phá hàng phòng ngự của Tư Tát Nhĩ Đạt, trừ phi bọn họ có thể khống chế Phong Nhận trong một điểm tinh chuẩn. Nếu không, cho dù hao hết nguyên lực cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Nhìn thấy Địch Áo và Tư Tát Nhĩ Đạt cùng nhau đứng bất động ở trên đài, mọi người đầu tiên là nghĩ rằng sẽ diễn biến thành một trận tiêu hao chiến, ai có thể kiên trì đến cuối cùng là người đó chiến thắng.

Địch Áo giơ tay lên bắn ra một đạo Phong Nhận, hắn không có điều động quá nhiều nguyên lực, chỉ là muốn thử dò xét Tư Tát Nhĩ Đạt phản ứng thế nào. Nhưng tên kia vẫn không hề nhúc nhích, khi Phong Nhận sắp chạm vào người thì một đạo quang mang màu hoàng kim hiện lên. Phong Nhận đánh lên trên màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ không có tạo thành nửa điểm chấn động.

Trên khán đài nhất thời vang lên một trận ồn ào, phải biết rằng lúc trước Địch Áo thi đấu vẫn duy trì tư thái cường công nhất quán, ai ngờ được lần đầu tiên tham gia tranh tài bộ cao cấp lại biến thành sợ trước sợ sau. Nếu vẫn tiếp tục như vậy, bọn họ đến xem tranh tài còn có ý nghĩa gì nữa?

Tư Tát Nhĩ Đạt vẫn bất động tiếp tục ngó chừng Địch Áo, mới vừa rồi Địch Áo thả ra Phong Nhận thậm chí còn không bằng trình độ Cực Hạn võ sĩ cấp một. Tư Tát Nhĩ Đạt đã đi quan sát Địch Áo tranh tài mấy lần, hắn không tin đây là thực lực chân chính của Địch Áo.

Lúc này Địch Áo bắn ra đạo Phong Nhận thứ hai, lần này tốc độ Phong Nhận tăng lên, uy lực cũng lớn hơn một chút. Tư Tát Nhĩ Đạt vẫn không né tránh, ngược lại đi tới một bước chờ đón Phong Nhận, “ầm” một tiếng, Phong Nhận vị chấn động nát bấy. Cùng lúc đó, màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ nổi lên một trận dao động rất nhỏ.

Trong mắt Địch Áo lộ ra thần sắc hài lòng, nhìn bộ dáng dùng Phong Nhận trình độ này là được rồi. Khi mới nghe đối thủ là một Địa hệ võ sĩ cao cấp, Địch Áo luôn suy nghĩ tìm cách đánh bại đối phương, chính xác là làm thế nào để đánh bại đối phương hợp tình hợp lý. Địch Áo dĩ nhiên có thể không ngừng buông thả Diễn Sinh bí kỹ, ở dưới cơn mưa Phong Nhận như cuồng phong bạo vũ, cho dù năng lực phòng ngự của Tư Tát Nhĩ Đạt xuất sắc đến mức nào cũng không chống đỡ được bao lâu. Nhưng làm như vậy sẽ khiến cho quá nhiều người chú ý.

Đạo Phong Nhận thứ ba xuất hiện ngay sau đó va chạm vào cùng một vị trí, lần này cũng y như lần trước. Nó chỉ có thể làm cho màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ hơi dao động một cái rồi tiêu tán.

Trên mặt Tư Tát Nhĩ Đạt rốt cuộc hiện lên vẻ giận dữ, chẳng lẽ mình không đáng giá người này xuất thủ toàn lực? Hay là Địch Áo nghĩ là chỉ cần dùng Phong Nhận trình độ này là có thể đánh bại mình?

Tư Tát Nhĩ Đạt từ từ tiến tới gần Địch Áo, nhưng hễ hắn tiến thêm một bước thì Địch Áo sẽ lùi một bước, vẫn giữ khoảng cách nằm ngoài phạm vi Liệt Địa Kích công kích. Nhưng Phong Nhận vẫn có thể đánh tới đối thủ.

Đây chính là chỗ không công bình khi Phong hệ võ sĩ và Địa hệ võ sĩ chiến đấu, nhưng Tư Tát Nhĩ Đạt cũng có ưu thế của hắn. Nếu nguyên lực hai bên tương đương với nhau, tiếp tục như vậy một lát thì nguyên lực hao hết trước khẳng định là đối phương. Bởi vì chỉ cần hắn vọt tới trước mấy bước, đối phương nhất định phải buông thả Phong Ưu Nhã để tránh né. Còn Tư Tát Nhĩ Đạt vẫn duy trì Bàn Thạch Thủ Hộ là được rồi.

Trên thực tế Tư Tát Nhĩ Đạt cũng có ý định làm như vậy, sở dĩ lúc bắt đầu không có lập tức chọn lựa thế công này là vì Địch Áo danh khí quá lớn. Nếu nói người nổi danh phải có chỗ khác thường, trong lòng Tư Tát Nhĩ Đạt vẫn tồn tại vài phần cố kỵ, nhưng mà Địch Áo hành động khinh thị khơi dậy hung tính trong lòng hắn. Chỉ là một Cực Hạn võ sĩ cấp ba mà thôi, nguyên lực có thể so sánh với mình sao?

Nguyên bản Tư Tát Nhĩ Đạt đang đi từng bước tới gần đột nhiên tăng nhanh tốc độ, cước bộ trầm trọng phát ra thanh âm ‘ù ù’ trên lôi đài. Tư thế Tư Tát Nhĩ Đạt chạy giống như một cỗ chiến xa hình người, khí thế dũng mãnh tuyệt luân xông thẳng về phía Địch Áo.

Địch Áo lập tức thả ra Phong Ưu Nhã nhưng tốc độ không tính là quá nhanh, đúng lúc duy trì ngang bằng với tốc độ Tư Tát Nhĩ Đạt. Kết quả là Địch Áo phóng ra Phong Nhận vẫn có thể đánh trúng Tư Tát Nhĩ Đạt chính xác, còn Tư Tát Nhĩ Đạt luôn kém một chút mới có thể buông thả Liệt Địa Kích công kích Địch Áo.

Nghe qua tựa hồ không khó lắm nhưng chuyện này liên quan đến khả năng khống chế rất lớn, người bình thường không thể nào làm được giống như Địch Áo, xoay Tư Tát Nhĩ Đạt chạy vòng vòng lôi đài hoàn toàn không có biện pháp xử lý.

Tư Tát Nhĩ Đạt đã ý thức được điểm này, chỉ có điều hắn vốn không có hy vọng xa vời sẽ công kích tới Địch Áo. Dù sao Phong hệ võ sĩ luôn lấy tôn chỉ bảo vệ chính mình cho tốt là được. Tư Tát Nhĩ Đạt có thể chống đỡ mấy chục đạo Phong Nhận như không có gì xảy ra. Nhưng Địch Áo chỉ cần trúng một lần Liệt Địa Kích là chiến cuộc thay đổi ngay lập tức.

Võ sĩ cùng giai chiến đấu thật ra là so sánh nguyên lực và kiên nhẫn, Tư Tát Nhĩ Đạt thân là Địa hệ võ sĩ có năng lực phòng ngự xếp hạng trước mười ở bộ cao cấp, đức tính kiên nhẫn đã rèn luyện tốt lắm rồi. Hắn nhìn thấy Địch Áo buông thả Phong Ưu Nhã hết lần này tới lần khác, trên khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh. Cho đến tận bây giờ, đối phương hẳn là đã tiêu hao hết một phần ba nguyên lực rồi? Còn bản thân mình hao phí nguyên lực chưa tới một phần tư, kết quả tranh tài có lẽ đã có thể đoán trước rồi.

Nếu như đám người Tác Phỉ Á ở trên khán đài biết Tư Tát Nhĩ Đạt đang nghĩ gì, sợ rằng bọn họ nhất định sẽ dở khóc dở cười. Chơi trò tiêu hao chiến với Địch Áo? Chỉ có hắn mới nghĩ ra được mà thôi.

Ở trong mắt người khác thì Địch Áo luôn né tránh bước vào phạm vi Tư Tát Nhĩ Đạt công kích là hành động rất bình thường, bởi vì đây là thức chiến đấu vốn có của Phong hệ võ sĩ phương. Nhưng Địch Áo thả ra Phong Nhận làm cho rất nhiều người bất mãn, loại Phong Nhận không có chút uy lực này có ích lợi gì? Chỉ cần Tư Tát Nhĩ Đạt đột nhiên tăng nhanh tốc độ, Địch Áo sẽ buông thả Phong Ưu Nhã kéo giãn khoảng cách, nhưng theo như cái đà này tiến hành xuống, sợ rằng phải hơn một giờ mới có khả năng phân ra thắng bại.

Đám đạo sư cũng đang nghị luận với nhau, bọn họ tự nhiên nhìn ra được Địch Áo buông thả Phong Nhận hoàn toàn không thích hợp với thực lực của hắn. Đây là thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp, hắn làm như vậy hình như là hơi quá đáng thì phải?

Một vị đạo sư tóc hoa râm mới xuất hiện trên khán đài bỗng nhiên nhìn xuống dưới chăm chú, không hề xem Địch Áo khống chế khoảng cách giữa hai người làm gì nữa. Ánh mắt hắn rơi vào màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ trên người Tư Tát Nhĩ Đạt. Thân là đạo sư bộ cực hạn, thực lực của hắn hiển nhiên cao hơn những đồng nghiệp khác. Vốn hắn chỉ cảm thấy có chỗ kỳ lạ mà thôi, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân, bây giờ rốt cuộc hắn nhận ra mưu đồ của Địch Áo. Hắn thấy rõ ràng tất cả những đạo Phong Nhận do Địch Áo thả ra đều đánh trên cùng một vị trí của Bàn Thạch Thủ Hộ, lần một lần hai có lẽ là trùng hợp, nhưng mấy chục đạo Phong Nhận đều là như thế. Hiển nhiên là Địch Áo cố ý rồi, vị đạo sư tóc hoa râm khẽ nhíu mày trầm tư, trên lý luận biện pháp này có thể dùng được, Bàn Thạch Thủ Hộ chắc chắn cỡ nòa cũng không thể chống được công kích cùng một vị trí quá nhiều lần. Một khi Bàn Thạch Thủ Hộ đột nhiên bị công phá thì Tư Tát Nhĩ Đạt sẽ không kịp ứng phó.

Dù sao Tư Tát Nhĩ Đạt cũng không phải là mục tiêu bất động chỉ biết đứng một chỗ bị đánh, cho dù Tư Tát Nhĩ Đạt là một đứa con nít cũng biết cách di chuyển làm cho Phong Nhận đánh sai vị trí, muốn tất cả Phong Nhận đánh trúng cùng một mục tiêu chính xác như nhau. Địch Áo không chỉ khống chế Phong Nhận cực kỳ tinh chuẩn, mà còn phải có ý thức dự đoán nhanh nhạy mới có thể làm được.

Thần sắc vị đạo sư tóc hoa râm rất phức tạp, đồng thời hắn cũng hiểu tại sao Địch Áo khống chế uy lực Phong Nhận ở trình độ này. Nếu mỗi một đạo Phong Nhận Địch Áo đều dùng toàn lực, như vậy có lẽ Địch Áo sẽ không thể phá tan Bàn Thạch Thủ Hộ của Tư Tát Nhĩ Đạt trước khi hao hết nguyên lực.

Đây chính là mục đích chiến thuật mà Địch Áo chọn lựa, làm như vậy sẽ không có người nào hoài nghi đến vấn đề nguyên lực của hắn.

Từ từ theo thời gian trôi qua, Tư Tát Nhĩ Đạt đã nhận ra có chỗ không đúng. Không biết tại sao màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ lại xuất hiện dấu hiệu không yên.

Căn cứ theo Tư Tát Nhĩ Đạt đoán, nguyên lực trong cơ thể Địch Áo hẳn là không còn thừa bao nhiêu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ lập tức phân ra thắng bại vào lúc này. Tư Tát Nhĩ Đạt âm thầm quyết định ở trong lòng, sau khi cảm thấy Địch Áo không còn đủ nguyên lực phá vỡ đạo phòng ngự của mình. Nhưng hắn vẫn cẩn thận giữ vững tốc độ tiến tới, càng đến gần thời khắc cuối cùng càng không thể buông lỏng. Chỉ cần Địch Áo xuất hiện tình trạng trì trệ không yên, hắn sẽ lập tức xông tới dùng Liệt Địa Kích dạy cho đối phương một bài học, từ trước tới giờ người nào dám xem thường mình sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Hai người vừa tiến vừa lui, vốn là Địch Áo di chuyển theo quỹ tích hình cung, nhưng bây giờ có thể là vì khinh thường vô tình bị Tư Tát Nhĩ Đạt dồn vào một góc lôi đài. Đám người ngồi trên khán đài nhìn thấy tình hình như thế hiển nhiên cho rằng Địch Áo đã lâm vào nguy hiểm. Bởi vì chỉ cần Tư Tát Nhĩ Đạt lại gần thêm chút nữa là Địch Áo chỉ còn nước nhảy xuống đầu hàng, hoặc phải lựa chọn phương pháp đột phá chính diện với Tư Tát Nhĩ Đạt. Nhưng điều đó cũng có ý nghĩa Địch Áo sẽ tiến vào phạm vi Liệt Địa Kích công kích.

Chốc lát sau, Tư Tát Nhĩ Đạt đột nhiên di động thân hình vọt tới chỗ Địch Áo. Mặc dù tốc độ Địa hệ võ sĩ độ không so được với Phong hệ võ sĩ, nhưng không có nghĩa là bọn họ chỉ có thể dùng phương thức chiến đấu chậm chập. Đến thời điểm cần nhanh chóng, bọn họ sẽ có thể tăng nhanh tốc độ ở một mức nhất định, Tư Tát Nhĩ Đạt vừa lên tới đã lập tức thả ra Liệt Địa Kích, kình khí mạnh mẽ bao phủ kín một góc lôi đài.

Thân hình Địch Áo bay lùi về phía sau, từ góc độ thẳng đứng thì hắn đã rời khỏi lôi đài. Đồng thời hắn chợt phất cánh tay phải bắn ra một đạo Phong Nhận, trong quá trình bay giữa không trung bỗng nhiên nổ tung hóa thành mười mấy đạo lưu quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.