Thần Điển

Chương 614: Chương 614: Cảnh cáo (1,2)




Địch Áo rất muốn hỏi Ngõa Tây Lý lúc trước Địch Uy dùng thời gian bao lâu để nắm giữ Phong Ngân, nhưng lời nói đi ra tới khóe miệng lại nuốt ngược trở vào. Hắn biết Ngõa Tây Lý vốn không thích nhắc tới người này.

Khi đoàn người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đi tới khe núi, Địch Áo rốt cuộc nắm giữ kỹ xảo buông thả Phong Ngân bước đầu tiên. Mặc dù vẫn không thể nhẹ nhàng thoải mái giống như Ngõa Tây Lý, nhưng uy lực thì không ai dám coi thường. So sánh với quang cầu thì Phong Ngân cần thời gian tụ lực lâu hơn, nhưng vì thế uy lực cũng mạnh hơn quang cầu gấp mấy lần, cả hai đều có ưu khuyết rõ ràng.

Liên quân tập trung tất cả lực lượng vào nơi này, những người có tư cách tiến vào soái trướng nghị sự chỉ là số ít mà thôi. Thần Vũ Giả thì không cần phải nói, còn Địch Áo là do thân phận đặc thù nên cũng chiếm được một vị trí. Ngõa Tây Lý vốn không có ý định tham gia nhưng Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đều cho thủ hạ đi gửi thiệp biểu hiện ý kiến nhất trí. Nội bộ Thiên Không thành còn chưa ổn định, đúng lúc mượn cơ hội này áp chế mấy tên lòng lang dạ sói xuống, bắt buộc phải ổn định toàn thể tướng sĩ thì mới có thể yên tâm xuất quân đánh trận được.

Sau hội nghị lần này, nếu có người muốn dùng chuyện Áo Nhĩ Sắt Nhã gây sóng gió trước tiên sẽ phải nghĩ đến Sư Tâm đế quốc và Thần Vực phản ứng. Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản dùng phương thức này biểu đạt thiện ý của mình với Ngõa Tây Lý.

Chỉ có điều ngăn trở trong dự tính lại không có xuất hiện, dù sao một vị Phong hệ Thần Vũ Giả cũng đủ để dọa lùi tuyệt đại đa số người. Hơn nữa Sư Tâm đế quốc và Thần Vực đã bày ra thái độ giống nhau, những tên có ý đồ với Phổ Lai Tư đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Chẳng qua là vẻ mặt Phổ Lai Tư lúc nhìn thấy Ngõa Tây Lý hơi mất tự nhiên, thật ra cũng khó trách hắn. Đột nhiên ngồi xuống bàn luận với kẻ thù không đội trời chung của Thiên Không thành, tâm lý chênh lệch quá xa làm cho tinh thần hắn không tránh khỏi lệch lạc. Ngõa Tây Lý cũng từ tốn hạ thấp tư thái nên song phương hoàn toàn không gặp vấn đề gì về thể diện.

Quân đoàn của Thi Lạc Tư nguyên vốn có đến mười vạn người, Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản lại mang đến thêm năm vạn tinh nhuệ, tổng cộng là mười lăm vạn đại quân. Trải qua thương nghị rất lâu cuối cùng liên quân vẫn để cho Thi Lạc Tư làm Thống soái, mặc dù lần đó ở khe núi đã tổn thất bốn vạn chiến sĩ nhưng chiến công của Thi Lạc Tư cũng không thể phủ nhận. Kể từ khi Nguyệt Ảnh đế quốc thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên có thế lực khác chính thức bước lên lãnh thổ Nguyệt Ảnh đế quốc.

Liên quân từng bước đẩy mạnh về phía đế đô Nguyệt Ảnh đế quốc, đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản bắt đầu thương thảo kế hoạch đối phó Tháp Sâm Đặc và Lai An. Nói là thương thảo thật ra phần lớn là phải nhìn vào Ngõa Tây Lý, nếu như trên thế giới này có một người phá vỡ được tổ hợp Diệt Tuyệt của Tháp Sâm Đặc và Lai An, vậy thì người đó chính là Ngõa Tây Lý. Về phần những Thần Vũ Giả hệ khác căn bản không thể nào gây ảnh hưởng đến quá trình buông thả Diệt Tuyệt.

Trong lòng Địch Áo không hi vọng Ngõa Tây Lý đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm này, Diệt Tuyệt uy lực cực lớn ai nấy cũng phải sợ hãi than thầm. Chẳng có lý do gì để cho một mình bản thân Ngõa Tây Lý đi mạo hiểm? Dĩ nhiên Địch Áo không thể nói ra khỏi miệng được, chỉ có thể trông vào Ngõa Tây Lý tự động cự tuyệt.

Có lẽ Ngõa Tây Lý không nhận ra ánh mắt lo lắng của Địch Áo, chỉ mỉm cười nhàn nhạt nói: "Thật ra ta biết Diệt Tuyệt nhiều hơn các ngươi."

Tinh thần những người khác nhất thời rung lên, nhìn Ngõa Tây Lý không chớp mắt.

"Về phần uy lực thì ta không nói làm gì, các ngươi hẳn là rõ ràng." Ngõa Tây Lý nói rất bình thản: "Siêu hạn kỹ thật ra là hai loại nguyên lực khác nhau tiến hành dung hợp ở một mức độ nào đó, chi tiết cụ thể ngay cả Quân Đồ Minh cũng không biết. Nhưng có thể xác định là bọn họ không có cách nào buông thả hai lần Diệt Tuyệt liên tục, thời gian cách nhau khoảng chừng một ngày. Thời gian tụ lực để buông thả Diệt Tuyệt ít nhất là năm giây.”

Tất cả mọi người trầm mặc lại, siêu hạn kỹ không thể buông thả liên tục thì ai nấy đã đoán trước rồi. Nhưng thời gian tụ lực năm giây thì nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, vấn đề là người nào sẽ tiếp cận Tháp Sâm Đặc và Lai An trong đoạn thời gian năm giây này? Hơn nữa còn phải quấy rầy bọn họ không cho đối phương buông thả hợp kích kỹ?

"Chỉ dựa vào lực lượng một người tuyệt đối làm không được." Ngõa Tây Lý nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng nói từ từ hạ thấp xuống: "Không sai, tốc độ của ta là nhanh nhất, có lẽ trong vòng năm giây ta có thể chạy tới trước mặt bọn họ, nhưng sau đó thì sao? Đối phương không chỉ có hai người Tháp Sâm Đặc và Lai An là Thần Vũ Giả."

"Chúng ta chịu trách nhiệm sáng tạo cơ hội cho ngươi tiếp cận." Lan Bác Tư Bản lập tức nói ra ý kiến, bây giờ không phải là lúc ích kỉ giữ mình. Ở trong nhận thức của Lan Bác Tư Bản, cho dù Quân Đồ Minh cường đại cỡ nào cũng không thể chống lại mấy Thần Vũ Giả vây công. Uy hiếp lớn nhất chính là Diệt Tuyệt của Tháp Sâm Đặc và Lai An, chỉ cần giải quyết một trong hai người đó thì cuộc chiến tranh này chẳng khác nào đã thắng lợi một nửa.

Hoắc Phu Mạn và Phổ Lai Tư cũng tỏ vẻ đồng ý, Ngõa Tây Lý chủ động gánh nhiệm vụ nguy hiểm nhất rồi. Nếu bọn họ không nguyện ý giao ra cái giá nhất định thì quá đuối lý và mất thể diện rất lớn.

"Các ngươi có quyết tâm này là tốt." Ngõa Tây Lý gật đầu nói: "Nhưng bên kia đã biết sự tồn tại của ta, điều này cũng có nghĩa rằng đối phương sẽ không cho chúng ta có cơ hội tiếp cận phạm vi có thể gây phiền toái trong quá trình buông thả Diệt Tuyệt. Chúng ta phải suy nghĩ sâu hơn nữa về vấn đề này."

Đại quân một đường đẩy mạnh liên tiếp gặp phải chống cự đủ các loại, nào là phục kích, nào là nghi binh, đánh lén …v…v nhưng đến ngày thứ mười đội ngũ võ sĩ phía trước chợt nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện hai người. Gã tiểu đội trưởng phát hiện hai người kia không có buông thả Phong Dực nên biết đối phương hẳn là Thánh giả. Hắn không dám chậm trễ lập tức phái người chạy ngược về báo cáo.

Lúc mới bắt đầu, đám cường giả nhóm không quá để ý chuyện này, chỉ phái mấy Phong hệ Thánh giả đi qua nhìn xem thế nào. Nhưng bọn họ truyền về một tin tức kinh người, hai người kia dĩ nhiên là Tháp Sâm Đặc và Lai An.

Đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản lập tức chạy ra phía trước đội ngũ. Nhưng bọn họ mới vừa động thân thì nơi xa đã bộc phát một trận nguyên lực dao động cực kỳ mãnh liệt. Sắc mặt mọi người lúc này vô cùng khó coi, chẳng lẽ Quân Đồ Minh đã bị dồn ép đến trình độ không chừa thủ đoạn gì nữa? Cố ý phái hai gã Thần Vũ Giả tới giết võ sĩ bình thường? Có lẽ hai chữ vô sỉ đã không đủ để hình dung cái loại hành vi này nữa rồi.

Ngay khi đám cường giả chạy tới lại phát hiện chiến sĩ liên quân không có bất kỳ tổn thương, chẳng qua là mặt đất phía trước đội ngũ xuất hiện một hố to gần trăm thước vuông. Hai người Tháp Sâm Đặc và Lai An đã biến mất không thấy gì nữa.

"Xảy ra chuyện gì?" Đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản kinh ngạc hồi lâu, nghi ngờ trăm mối nhưng không ai có lời giải thích nào hợp lý.

"Bọn họ nói một tháng sau sẽ quyết chiến với chúng ta ở Lôi Nặc Tư thành, trước đó không bên nào được phép khai chiến trước, lần này chỉ là một đòn cảnh cáo." Một gã Phong hệ Thánh giả sợ hãi trả lời. Tháp Sâm Đặc và Lai An chỉ mới hời hợt phất tay đã tạo thành một màn rung động như thế, nếu mục tiêu của đối phương là hắn sợ rằng ngay cả mảnh vụn thi thể cũng không còn tồn tại.

"Quyết chiến?" Hoắc Phu Mạn cau mặt lại hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?"

"Hình như không hợp với tính cách nhất quán của Quân Đồ Minh. Huống chi Nguyệt Ảnh đế quốc có đủ thực lực quyết chiến với chúng ta không?" Lan Bác Tư Bản nghi hoặc nói.

Ánh mắt của mọi người lại rơi vào trên người Ngõa Tây Lý, bàn về hiểu rõ Nguyệt Ảnh đế quốc và Quân Đồ Minh thì nơi này không người nào có thể so sánh với Ngõa Tây Lý.

Ngõa Tây Lý trầm tư một lát, rồi chỉ nói một câu: "Lôi Nặc Tư thành và đế đô không nằm chung hướng."

"Quân Đồ Minh không muốn chúng ta tới đế đô? Nhưng lực phòng ngự của Lôi Nặc Tư thành làm sao mạnh bằng đế đô?"

"Ngõa Tây Lý tiên sinh, ngài cảm thấy đây có phải là kế hoãn binh không?"

"Cũng khó nói, nhưng ta cảm giác rất kỳ quái, tại sao lúc mới bắt đầu Quân Đồ Minh để cho các ngươi tùy ý tiến vào biên cảnh, bây giờ lại phái người đi ra ngăn trở?"

"Điểm này cũng không khó lý giải." Thi Lạc Tư chợt nói chen vào: "Thả chúng ta tiến vào biên cảnh là vì trận phục kích ở trong khe nui. Thực tế là bọn họ đã thành công, nếu không phải vì Ngõa Tây Lý tiên sinh xuất hiện kịp thời thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."

Ngõa Tây Lý lắc đầu nói: "Các ngươi không hiểu Quân Đồ Minh, cho dù chỉ có năm thành phần thắng hắn cũng không cho phép thế lực đối địch bước lên lãnh thổ của mình. Sở dĩ xuất hiện cục diện này, ta nghĩ là chỉ có hai khả năng, một là Quân Đồ Minh cảm thấy lực lượng hiện tại không đủ để chiến thắng chúng ta, hai là hắn đang bảo tồn thực lực, lần bộc phát ở khe núi chỉ có thể coi là chuyện ngoài ý muốn."

"Khả năng nào lớn hơn?" Hoắc Phu Mạn quay đầu sang hỏi Ngõa Tây Lý.

Ngõa Tây Lý đáp: "Ta có khuynh hướng nghiêng về cái sau, căn cứ tình huống các ngươi từng nói thì sau khi tiến vào biên cảnh Quân Đồ Minh chỉ mới chết một mình Khải Mạn. Cộng thêm giết chết một vài Thánh giả, tổn thất trình độ này Quân Đồ Minh hoàn toàn có thể chịu đựng được."

Những người khác cùng liếc mắt nhìn nhau, không ai dám tin tưởng cách giải thích của Ngõa Tây Lý. Liên quân đã tiến tới gần trung tâm Nguyệt Ảnh đế quốc rồi, tại sao ngay lúc này Quân Đồ Minh còn muốn bảo tồn thực lực? Mấu chốt của vấn đề là bảo tồn thực lực có ý nghĩa gì không? Bất luận Quân Đồ Minh làm cách nào cũng không thể tránh khỏi một trận quyết chiến.

Ngõa Tây Lý biết mọi người đang hoài nghi trong lòng, nhưng chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Dĩ nhiên đây chỉ là bản thân ta phán đoán mà thôi, chưa chắc đã là đáp án chính xác."

Mặc dù Ngõa Tây Lý nói như vậy, nhưng ở đây hắn là người hiểu rõ Quân Đồ Minh nhất. Một khi đã nói ra thì không có ai dám bỏ qua ý kiến này.

"Vậy thì bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?" Lan Bác Tư Bản cũng cảm thấy Ngõa Tây Lý phán đoán có đạo lý. Quân Đồ Minh biểu hiện trong trận chiến này quá quỷ dị, hoàn toàn không có khí thế của một đời bá chủ, ngược lại còn có hành vi lén lén lút lút chơi trò âm mưu như mấy kẻ tiểu nhân.

"Đó là vấn đề của các ngươi." Ngõa Tây Lý nói: "Nếu như là ta, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đế đô. Ta từng nghe nói qua một câu thế này, ở trên chiến trường chuyện luôn luôn đúng đắn là làm việc ngược lại với ý muốn của địch nhân."

Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản lắc đầu cười khổ. Nói là như vậy, nhưng ai dám bỏ qua Tháp Sâm Đặc và Lai An cảnh cáo đây? Nếu như đổi thành những Thần Vũ Giả khác sẽ không cần phải lo lắng làm gì, nhưng tổ hợp hai người này quá mức kinh khủng. Cho dù bọn họ không suy nghĩ vì mình, chung quy cũng phải bận tâm đến các tướng sĩ cảm thụ.

Trên đại lục chưa từng có tiền lệ Thần Vũ Giả tru diệt võ sĩ bình thường, một bên là do địa vị không cho phép, một bên khác là không cần thiết làm như vậy. Ở trong chiến tranh thì Thần Vũ Giả luôn luôn xuất thủ với cường giả của đối phương.

Nhưng việc này cũng không thể đại biểu Tháp Sâm Đặc và Lai An sẽ tuân theo quy tắc này, ngay từ lúc bọn họ xuất hiện ra đòn cảnh cáo thì khả năng phát sinh chuyện này gia tăng lớn hơn rất nhiều.

Ở cục diện bày ra trước mắt, liên quân chỉ có thể lựa chọn một trong hai con đường, một là đi tới Lôi Nặc Tư thành, nếu Quân Đồ Minh muốn tiến hành quyết chiến ở đó thì cứ tới đó chiến đấu một trận. Dưới tình huống Nguyệt Ảnh đế quốc đã tổn thất ba vị Thần Vũ Giả, liên quân hiển nhiên nắm giữ ưu thế tuyệt đối, huống chi quyết chiến sớm muộn gì cũng phát sinh, vì thế đánh nhau ở đâu hoàn toàn không trọng yếu.

Một con đường khác là dựa theo lời Ngõa Tây Lý tiếp tục chạy tới đế đô, nhưng làm như vậy nghĩa là tương đương với đưa cho Thần Vũ Giả đối phương một cái cớ hợp lý tru diệt chiến sĩ trong quân đoàn. Mười lăm vạn đại quân xếp hàng đứng yên tại chỗ sẽ kéo dài vô bờ bến, dựa vào đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản không thể nào quản lý phạm vi rộng lỡn cỡ đó. Hơn nữa nếu quả thật có người đột kích, sau khi đánh lui thì đuổi theo truy sát hay không cũng là một vấn đề, đi ít người chưa chắc đánh chết nổi đối phương, đi nhiều người thì làm sao đề phòng Tháp Sâm Đặc và Lai An buông thả Diệt Tuyệt?

Nhưng đồng thời mọi người không thể không thừa nhận Ngõa Tây Lý phân tích rất có đạo lý. Tháp Sâm Đặc và Lai An nói ra lời cảnh cáo đã cho thấy rõ là không muốn để cho bọn họ tiếp tục hướng tới đế đô. Chỗ này nhất định là có vấn đề, Lan Bác Tư Bản kiên trì cho rằng Quân Đồ Minh không có khả năng rời khỏi đế đô, lý do là tòa tháp tinh thần của Thần Vực đã bị Quân Đồ Minh mang đi đặt tại cung điện ở dưới lòng đất đế đô.

Trải qua thời gian thương nghị thật lâu, mọi người cuối cùng quyết định không thay đổi phương hướng, vẫn dẫn dắt quân đoàn đẩy mạnh về phía đế đô. Nhưng trong quá trình này sẽ phái số lượng lớn thám báo chạy vòng quanh điều tra, một khi phát hiện có cường giả đến gần sẽ lập tức truyền tin trở lại. Chỉ có điều làm như thế thì tốc độ đại quân tiến lên sẽ chậm đi rất nhiều.

Trong Vương cung Nguyệt Ảnh đế quốc, Mai Thụy Địch Tư cung kính đứng ở trước bàn Quân Đồ Minh. Ngày đó Địch Uy bị Quân Đồ Minh dẫn đi chưa từng xuất hiện trở lại, Mai Thụy Địch Tư đã mơ hồ đoán được Địch Uy đi tới nơi nào, ngoài cảm giác hâm mộ ra thì trong lòng hắn khó tránh khỏi mất thăng bằng. Tại sao người được chọn không phải là mình? Bàn về mức độ trung thành thì Mai Thụy Địch Tư tự nhận tuyệt đối không thua gì Địch Uy.

Khi Mai Thụy Địch Tư đang suy nghĩ lung tung, phía ngoài bỗng nhiên có võ sĩ chạy vào báo cáo: "Bệ hạ, Tháp Sâm Đặc đại nhân và Lai An đại nhân trở về."

"Bảo bọn họ tới gặp ta." Quân Đồ Minh thả tình báo trong tay xuống, bình tĩnh chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, Tháp Sâm Đặc và Lai An đi vào đại điện, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống theo lệnh của Quân Đồ Minh.

"Sự việc thế nào rồi?" Quân Đồ Minh hỏi.

Tháp Sâm Đặc hồi đáp: "Chúng ta đã làm dựa theo lời bệ hạ, hình như là không có hiệu quả. Bên phía liên quân không có ý định thay đổi phương hướng tiến công."

"Bệ hạ, tại sao không cho chúng ta xuất thủ? Cấp cho bọn họ một ít giáo huấn cũng tốt mà." Lai An vẫn cảm thấy vô cùng buồn bực trong lòng.

Quân Đồ Minh cười nói: "Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, tại sao phải mạo hiểm xuất thủ? Đừng quên Ngõa Tây Lý có ở trong liên quân."

Tháp Sâm Đặc và Lai An đều không hiểu ra sao, liên quân rõ ràng đang tiếp tục đẩy mạnh về phía đế đô, nhưng Quân Đồ Minh lại nói nhiệm vụ đã hoàn thành?

"Các ngươi nhìn bản đồ là biết." Quân Đồ Minh đi tới chỗ bản đồ treo trên vách tường, chỉ tay vào một góc: "Liên quân lên đường quan ải nơi khe núi, khoảng mười ngày nữa sẽ chạy tới Khảm Phổ Tư bình nguyên, nhưng bây giờ thì sao? Tốc độ của bọn họ đã giảm xuống một phần tư, thật ra đây mới là mục đích của ta."

Quân Đồ Minh nói tới đây liền thở dài một hơi: "Thời gian quá cấp bách, cái tên Ngõa Tây Lý không biết từ đâu nhô ra nữa."

Trong đại điện lâm vào yên tĩnh, mặc dù Quân Đồ Minh nói khá mơ hồ nhưng mọi người đều hiểu rõ hàm nghĩa trong đó. Lần đó phục kích nếu không phải vì Ngõa Tây Lý đột nhiên xuất hiện, bọn họ đã có thể thay đổi hoàn toàn chiến cuộc. Nếu có thể khuếch trương chiến quả lớn hơn một chút, thậm chí sẽ có thể làm cho liên quân phân liệt năm bè bảy mảng. Nhưng điều này có thể trách ai đây? Là do Quân Đồ Minh tự tay đẩy Ngõa Tây Lý về phía đối lập, không có ai ngu ngốc đến mức phát biểu ý kiến việc này. Cho nên tất cả mọi người mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, tập trung tinh thần ngồi yên tại chỗ.

Quân Đồ Minh cũng biết thuộc hạ của mình không dám đàm luận về chuyện của Ngõa Tây Lý, mới vừa rồi chẳng qua là hắn vô ý than thở một câu mà thôi. Vì thế hắn chậm rãi thay đổi sang đề tài khác: "Mai Thụy Địch Tư, dựa theo tốc độ trước mắt của liên quân thì bao lâu nữa sẽ đến đế đô?"

Mai Thụy Địch Tư tính toán ở trong lòng rồi cho ra kết quả rất nhanh: "Nếu như trên đường không xuất hiện chướng ngại, lâu nhất là một tháng."

"Như vậy hả?" Quân Đồ Minh trầm ngâm một hồi, có vẻ suy tư vấn đề gì đó rồi nói: "Thời gian vẫn không đủ, Mai Thụy Địch Tư, an bài thủ hạ của ngươi vòng qua cắt đứt lương thảo của bọn họ."

“Hả?” Mai Thụy Địch Tư nghĩ là mình nghe lầm, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, giơ ra bộ mặt kinh ngạc đứng im tại chỗ. Đúng như Địch Uy suy đoán lúc trước, Mai Thụy Địch Tư nắm giữ hệ thống tình báo mới vừa thành lập gần đây hỗ trợ Quân Đồ Minh. Nhưng những người đó thường chịu trách nhiệm thu nhận và phân tích tình báo, mỗi người đều là tinh anh trải qua quá trình chọn lựa, sàng lọc cẩn thận. Bây giờ dùng để chém chém giết giết đúng là hành vi cực kỳ lãng phí.

"Thế nào? Có vấn đề?" Quân Đồ Minh quét mắt nhìn Mai Thụy Địch Tư chằm chằm.

"Đương… đương nhiên là không." Mai Thụy Địch Tư hồi đáp trái với lương tâm, trong lòng càng lúc càng buồn bực, vốn là hắn nắm giữ lực lượng không thể so sánh với Thần Phạt của Địch Uy, trải qua nhiệm vụ lần này sợ rằng trực tiếp hủy luôn hệ thống tình báo cho rồi.

Quân Đồ Minh dĩ nhiên biết Mai Thụy Địch Tư không nỡ giao cho thủ hạ đi làm nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, nhưng đây là biện pháp duy nhất. Địch Uy đang ở vào thời khắc trọng yếu không thể bị kinh động, chỉ có thể ủy khuất Mai Thụy Địch Tư mà thôi.

Liên quân một đường đẩy mạnh nhưng không có gặp tập kích như trong tưởng tượng, càng như thế trong lòng Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản lại càng nghi ngờ hơn. Quân Đồ Minh rốt cuộc đang làm gì vậy? Đầu tiên là phát ra cảnh cáo ngăn cản bọn họ chạy tới đế đô, nhưng khi bọn họ bỏ qua lời cảnh cáo thì Quân Đồ Minh ngược lại không có động tĩnh.

Nhiều lần thương nghị cũng không thể cho ra kết quả hữu ích, đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đành phải đặt nghi vấn này sang một bên. Dù sao khi bọn họ chạy tới đế đô thì Quân Đồ Minh cũng sẽ để lộ lá bài tẩy kia ra.

Tốc độ đại quân di chuyển rất chậm nhưng vô tình phù hợp với ý nguyện của Địch Áo. Hắn thừa dịp khoảng thời gian rảnh rỗi này tập luyện Phong Ngân nhiều hơn, thậm chí còn thử rót nguyên lực trong Đại Luân vào Phong Ngân. Kết quả là hoàn toàn thất bại không có một chút ngoại lệ, mỗi khi Địch Áo làm như vậy Phong Ngân sẽ lập tức mất ổn định rồi tản mất. Sau khi thử đi thử lại vô số lần, Địch Áo rốt cuộc bỏ qua ý định này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.