Thần Điển

Chương 397: Chương 397: Băng Diễm Hổ






Từ tin tức Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ lấy được thì bắt giết Băng Diễm Hổ có độ khó rất cao, nhất là chúng nó có thể tiến hành công kích quy mô lớn khiến cho người ta cực kỳ đau đầu.

Đám người Địch Áo thương lượng hồi lâu cũng không thể nghĩ ra một phương pháp xử lí an toàn, vấn đề chủ yếu là bọn hắn còn chưa nhìn thấy Băng Diễm Hổ tận mắt, có một số việc không thể chỉ nhìn mặt chữ là biết được chi tiết. Thí dụ như Băng Diễm Hổ công kích rốt cuộc có uy lực như thế nào, dựa theo lẽ thường công kích phạm vi càng lớn thì lực công kích lại càng phân tán. Nhưng chung quy vẫn phải thử qua mới có thể biết được, trước khi nhìn thấy Băng Diễm Hổ hết thảy mọi suy đoán chỉ là lý luận suông mà thôi.

Điều này cũng không có gì, nếu không có phương pháp ổn thỏa, vậy thì chỉ có thể dựa theo lệ cũ đi làm. Trước tiên để Địch Áo đi dò xét thực lực Băng Diễm Hổ, sau đó sẽ tiếp tục suy nghĩ tìm phương thức an toàn hơn.

Sáng sớm hai ngày sau, đám người Địch Áo ăn xong điểm tâm đang chuẩn bị lên đường thì gặp thấy Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ ăn mặc chỉnh tề từ trong thạch động đi ra.

"Các ngươi đi đâu?" Địch Áo thở dài bất đắc dĩ: "Ngày hôm qua đã nói xong rồi mà?"

Tác Phỉ Á đặt hai tay sau lưng, cười khẽ: "Đúng là nói xong rồi, nhưng chúng ta không có nói sẽ tham gia chiến đấu mà? Chỉ đứng xa xa nhìn tới hẳn là không có vấn đề gì chứ?"

“Tình hình có thể phát sinh nguy hiểm, các ngươi không thể đàng hoàng một chút sao?"

“Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.” Tác Phỉ Á làm như không nghe thấy Địch Áo nói.

Địch Áo nhất thời câm lặng, rốt cuộc là ai đang làm chậm trễ thời gian đây?

"Quên đi, cùng nhau đi, nếu để cho các nàng ở lại sợ rằng các nàng sẽ lo lắng.” Tuyết Ny nói.

Địch Áo nhìn thoáng qua Tác Phỉ Á, Tác Phỉ Á đang mỉm cười nhưng ánh mắt rõ ràng lộ ra nét quật cường. Địch Áo biết là nếu không cho thì nàng cũng đi theo, đành phải thở dài nói: "Vậy thì các ngươi nhớ đứng xa một chút."

"Biết rồi, dài dòng quá đi.” Y Toa Bối Nhĩ làm mặt quỷ rồi cười cười chạy mất.

"Yên tâm đi, sẽ không làm cho chàng phiền toái đâu.” Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói với Địch Áo.

"Các ngươi đó..." Địch Áo lắc đầu bất đắc dĩ, quả thực không biết nên nói gì cho phải.

Đoàn người tiến về phía khu vực Băng Diễm Hổ hoạt động, Tác Phỉ Á nhìn Địch Áo đi ở phía trước âm thầm bĩu môi. Nếu như đám người Địch Áo có thể thuận lợi đánh chết Băng Diễm Hổ thì nàng dĩ nhiên sẽ đứng ở đàng xa quan sát. Chỉ khi nào phát sinh vấn đề, mặc dù Tác Phỉ Á không có cách nào tạo thành thương tổn hữu hiệu đối với cường đại yêu thú như Băng Diễm Hổ, nhưng ngăn cản một lúc vẫn có thể làm được. Về phần phải trả giá như thế nào, nàng căn bản không có lo lắng.

Buổi trưa, đám người Địch Áo ngừng lại ăn uống vài món đơn giản, sau đó lại tiếp tục đường. Bởi vì suy nghĩ đến chiến đấu sắp phát sinh nhất định rất kịch liệt nên mọi người đều cố gắng giữ vững thể lực, tốc độ tiến lên cũng không tính là nhanh. Đi hơn một giờ nữa mới tới khu vực được đánh dấu trên bản đồ.

Dọc theo đoạn đường này, Miêu Tử đều mang bộ dạng lười biếng đi theo phía sau Lao Lạp, nhưng đến gần phiến khu vực rừng rậm này, Miêu Tử bỗng nhiên ngừng lại, cẩn thận hít hà trên mặt đất, sau đó nằm phục xuống đất nhìn chằm chằm vào trong rừng sâu, từ cổ họng phát ra từng đợt gầm gừ trầm thấp.

Vẻ mặt Lao Lạp cũng ngưng trọng, cẩn thận cảm ứng một hồi rồi khoa tay múa chân nói với Địch Áo: "Có… lớn !"

Địch Áo gãi gãi đầu, tin tình báo này hoàn toàn không có tác dụng, yêu thú có thể chiếm một mảnh rừng rậm lớn như vậy, hình thể làm sao nhỏ được.

"Các ngươi chờ ở chỗ này, ta vào xem thực lực của nó ra sao, nếu có thể được thì ta sẽ dẫn tới đây. Dựa theo phương pháp xử lí lúc trước mà đánh, nếu như chúng ta không thể địch nổi, ta xông ra từ chỗ khác.” Địch Áo chuẩn bị sẵn sàng, tính mạng chỉ có một, bọn họ dĩ nhiên không thể vì một nhiệm vụ của Tử Vong Chi Ca để bị nguy hiểm đến tính mạng. Nói trắng ra bọn họ không giống với với đám tu luyện giả bình dân, các võ sĩ bình dân gia nhập Tử Vong Chi Ca chỉ có hai mục đích, một là kiếm học phần trao đổi mảnh vỡ tinh thần, thứ hai là bí kỹ cao cấp. Mà hai điểm này đám người Địch Áo không hề thiếu.

Cho nên nếu nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, Địch Áo sẽ buông tha không chút ngần ngại, chuyện này không liên quan gì đến sợ chết, mà là vấn đề có đáng giá hay không.

Một mình Địch Áo tiềm nhập vào trong rừng rậm, không có cố ý ẩn giấu hành tung, bởi vì sớm muộn gì cũng phải giáp mặt với đầu Băng Diễm Hổ kia.

Chim chóc trên cành cây bị Địch Áo làm khách không mời mà đến dọa cho kinh hãi bay lên nháo nhác, cùng lúc đó từ sâu trong rừng truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp. Địch Áo có thể cảm giác được cây cỏ bốn phía bị âm thanh chấn động run rẩy hàng loạt.

“À !”

Nhìn bộ dạng hẳn là rất lớn, hình như đang tức giận nữa chứ? Địch Áo mỉm cười nhàn nhạt, hi vọng con này không quá mức cường đại, như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Mặc dù đám người Địch Áo không có đồng cảm đối với phương pháp dạy của Tử Vong Chi Ca học viện, nhưng tự mình đi và bị đuổi đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cho nên dưới tình huống bình thường, Địch Áo sẽ tận lực hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Đầu Băng Diễm Hổ trong rừng sâu chỉ gầm thét một tiếng rồi im bặt. Địch Áo lại không dám xem thường, chó cắn người thường thường không sủa, nếu như đầu Băng Diễm Hổ này chỉ biết không ngừng gầm rống, Địch Áo ngược lại sẽ xem thường nó. Ít nhất cũng là thành viên trong hàng ngũ yêu thú cao cấp, bản lãnh không thể biểu hiện ra ngoài miệng được.

Địch Áo từ từ xâm nhập vào sâu hơn, trong rừng sâu mơ hồ truyền đến thanh âm cây cối gãy đổ, Địch Áo lập tức dừng bước, hiện tại đã không cần phải đi về phía trước rồi. Hiển nhiên đầu Băng Diễm Hổ đã cảm giác lãnh địa của mình bị xâm lấn, giờ phút này đang xông về phía này.

Chỉ chốc lát sau, mặc dù Địch Áo đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng vẫn bị con quái vật từ trong rừng lao ra dọa cho sợ hết hồn, con mãnh thú này còn cao to hơn Hỏa Hống Thú của Ca Đốn nửa cái đầu, toàn thân bao trùm một tầng da lông màu trắng bạc, ánh mặt trời xuyên qua khe hở cành lá chiếu lên người Băng Diễm Hổ phản xạ ra một luồng ngân quang ngọc bích. Chỗ kỳ lạ chính là vùng cổ đầu Băng Diễm Hổ này còn có một vòng lông dài dựng đứng, thoạt nhìn giống như là vầng hào quang màu bạc. Địch Áo không nhịn được lâm vào trầm tư, không phải giống như mấy con Thạch Kê kia chứ, thời điểm nguy hiểm sẽ bắn đám lông dài này ra ngoài?

Băng Diễm Hổ thấy Địch Áo đứng ở nơi đó không nhúc nhích, hình như không hề e ngại nó, lửa giận trong lòng lúc này cực thịnh. Ở cách Địch Áo hai mươi mấy thước mở cái miệng to như chậu máu ra, trong nháy mắt Địch Áo thấy rõ trong miệng Băng Diễm Hổ trước sau có hai hàng răng nanh lớn lóe hàn quang, sau đó trong miệng nó chợt có một đoàn bạch quang sáng rực lên.

Ngay khi đoàn bạch quang thoáng hiện, Địch Áo bắt đầu bay ngược về phía sau, đoàn bạch quang trong miệng Băng Diễm Hổ nhanh chóng mở rộng hóa thành vô số bông tuyết lao tới y như gió bão mưa rào. Chỉ có điều hai bên cách xa nhau hai mươi mấy thước, tốc độ Địch Áo lại nhanh tới cực điểm nên tất cả bông tuyết bay đến đều rơi vào khoảng không.

Hai mắt Địch Áo chợt lóe, phát hiện toàn bộ cây cối trong phạm vi Băng Phong Bạo bao phủ đều bị bông tuyết xuyên thủng, mà những cây đó phần lớn là đại thụ to lớn mấy người ôm không hết. Lấy góc độ Địch Áo không thể nhìn thấy cảnh tượng những cây đó bị hủy hoại, nhưng trong lòng đã có phán đoán bước đầu. Xem ra kỹ năng thiên phú của Băng Diễm Hổ có phạm vi khá lớn, uy lực cũng mạnh nhưng vẫn còn trong phạm vi Địch Áo có thể tiếp nhận. Dĩ nhiên đó là đối với Lôi Mông, công kích trình độ này Lôi Mông sẽ có thể kiên trì một đoạn thời gian ngắn. Trước khi Địch Áo lên cấp Võ Tôn, đừng nói là thiên phú kỹ năng của Băng Diễm Hổ, ngay cả Quang Mang võ sĩ thả ra Phong Nhận cũng có thể tạo thành thương tổn cho hắn.

Xem ra Tử Vong Chi Ca học viện quả thật tiến hành bình luận tương đối chính xác, thực lực Băng Diễm Hổ gần ngang bằng bọn họ. Nếu như là yêu thú tiến hóa hai lần như Hỏa Long Tích Dịch, Địch Áo sẽ dứt khoát ném Tử Vong Chi Ca vào danh sách địch nhân của mình, bởi vì làm vậy chẳng khác gì mưu sát.

Băng Diễm Hổ thấy một kích vô ích liền trở nên giận dữ hơn nữa, thân thể to lớn đột nhiên nhảy vọt tới trước tông gãy ngang một cây đại thụ ở trước mặt, rồi phóng thẳng tới chỗ Địch Áo.

Địch Áo vừa dẫn Băng Diễm Hổ chạy về hướng vị trí đám người Ca Đốn, vừa cẩn thận quan sát đối phương. Mặc dù hình thể Băng Diễm Hổ khổng lồ nhưng động tác vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, muốn công kích cận thân hiển nhiên là hơi khó, công kích từ xa không biết là có tác dụng hay không? Ngay cả kỹ năng thiên phú Băng Phong Bạo của nó cũng chưa biết rõ phạm vi bao phủ rộng tới mức nào, buông thả được mấy lần đây?

Trong quá trình Địch Áo thối lui vẫn duy trì khoảng cách hai ba mươi thước với Băng Diễm Hổ là vì có mục đích dụ dỗ đối phương thả ra Băng Phong Bạo. Đương nhiên là có nguy hiểm, nếu ngay cả hắn cũng không thể tránh thoát thì đám người Ca Đốn xem như vô dụng rồi. Địch Áo nhất định phải hiểu rõ uy lực Băng Phong Bạo trước rồi mới có thể yên tâm dẫn Băng Diễm Hổ dẫn chỗ những người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.