Thần Đạo Đan Tôn

Chương 76: Chương 76: Số một!




Thích Vĩnh Dạ ngơ ngác, hắn nguyên bản cảm thấy, lần này mình có thể ngạo thị hết thảy thiên kiêu của Đại Nguyên thành, cho dù không toàn lực ứng phó cũng có thể đoạt được đệ nhất. Mà sự tình phát triển vẫn như hắn nghĩ, mãi đến khi gặp phải Lăng Hàn.

Quá mạnh mẽ rồi!

Lần này, hắn thật đã toàn lực ứng phó, lại không thể chiếm được thượng phong, hắn há có thể không kinh?

Lăng Hàn mới Tụ Nguyên tầng bốn a, hiện tại đã mạnh như vậy, chờ hắn đạt đến tầng bảy, nhảy vào Tụ Nguyên hậu kỳ, sẽ mạnh đến mức độ nào?

Này không phải thiên tài, mà là yêu nghiệt!

Lúc trước Phong Viêm cũng không có mạnh như vậy a?

Thích Vĩnh Dạ thầm nghĩ.

Ở trong thế hệ trẻ tuổi của Đại Nguyên thành này, thiên phú của Thích Vĩnh Dạ không phải cường đại nhất, mà là Phong Viêm! Ba năm trước Phong Viêm là Tụ Nguyên tầng chín, lấy ưu thế tuyệt đối thu được đệ nhất.

Mà ở Đại Nguyên luận võ khóa trước nữa, Phong Viêm lợi dụng thực lực Tụ Nguyên tầng bốn đánh bại vài Tụ Nguyên tầng chín, đạt được danh hiệu quán quân.

Cho dù tiến vào Hổ Dương học viện, thiên tài tập hợp, nhưng ánh sáng của Phong Viêm vẫn không giảm chút nào. Năm trước hắn đột phá Dũng Tuyền cảnh, liệt vào danh sách mười đại cao thủ của học viện, thành tựu như vậy để Thích Vĩnh Dạ chỉ có thể ngước nhìn.

Hiện tại, Thích Vĩnh Dạ rốt cục nhìn thấy một yêu nghiệt có thể sánh vai với Phong Viêm, thậm chí còn hơn một bậc!

Bởi vì lúc trước, thời điểm Phong Viêm còn ở Tụ Nguyên tầng bốn, mấy đối thủ Tụ Nguyên tầng chín của hắn, là còn lâu mới mạnh như Thích Vĩnh Dạ.

Thích Vĩnh Dạ vừa chiến đấu, vừa thầm nghĩ, nếu Lăng Hàn yêu nghiệt như thế, sao mình không tác thành hắn, để hắn mang theo vầng sáng không kém Phong Viêm tiến vào Hổ Dương học viện.

Đến thời điểm đó, Phong Viêm nhất định sẽ cảm thấy áp lực nha?

Được, vậy hắn cũng bán Lăng Hàn một nhân tình!

Đương nhiên, nếu không phải Lăng Hàn đủ mạnh, Thích Vĩnh Dạ chắc chắn sẽ không bán mặt mũi. Nhưng hiện tại, nếu Lăng Hàn thể hiện ra thực lực đủ để đối kháng hắn, vậy hắn cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền.

Dù sao ngày sau, không biết tên yêu nghiệt này sẽ đạt tới độ cao cỡ nào. Hơn nữa còn có Đan sư hậu thuẫn, thực lực sánh ngang Phong Viêm tuyệt không phải xa vời.

Đây là một đối tượng đáng giá hắn đầu tư.

- Ha ha, Lăng huynh quả nhiên ghê gớm, trận chiến này ta chịu thua!

Thích Vĩnh Dạ chủ động ngưng chiến.

Lăng Hàn cười nói:

- Trận này, chỉ có thể nói hoà nhau.

Ưu thế của hắn ở chỗ Khô Mộc Chi Thể, phòng ngự, sức khôi phục kinh người, mà khuyết điểm ở chỗ Ngũ hành nguyên hạch tiêu hao quá lớn.

Bởi vậy, hắn xác thực không nắm chắc thắng được Thích Vĩnh Dạ, hoà nhau có thể nói là rất công bằng.

Thích Vĩnh Dạ lắc đầu nói:

- Ngươi mới Tụ Nguyên tầng bốn, liền có thể cùng ta bất phân thắng bại, ta còn nói ngang tay, vậy da mặt của ta cũng quá dày rồi!

Nói xong, hắn chủ động nhảy đến võ đài thứ hai.

Lăng Hàn đăng đỉnh!

Ồ, dưới đài kinh ngạc hô ra tiếng.

Tuy kết quả này cũng không tính quá bất ngờ, nhưng khi nghe Tứ vương tử chịu thua, vẫn để cho không ít người cảm thấy khó tin nổi.

Sáu năm trước, thiên tài số một của Đại Nguyên thành lúc đó, chính là lấy tu vi Tụ Nguyên tầng bốn, một đường quá quan trảm tướng, đoạt quán quân. Sáu năm sau, lại xuất hiện một con Đại Hắc mã lần nữa!

Võ đạo Đại Nguyên thành hưng thịnh rồi sao?

Lăng Hàn cũng không khách khí, hắn xác thực cần khen thưởng của quán quân, bởi vậy hắn chỉ chắp tay với Thích Vĩnh Dạ, nhân tình này hắn nhớ kỹ, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

Lúc này, cách mặt trời lặn chỉ hơn nửa canh giờ, chỉ còn dư lại một võ đài đang ác chiến. Nếu đài chủ thắng, như vậy lần Đại Nguyên luận võ này liền hạ màn kết thúc, ngược lại, thì phải chờ thêm một hồi.

Bất quá, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nửa giờ sau, top 10 ra lò.

Người thứ nhất, Lăng Hàn!

- Thật được số một! Thật được số một!

Lăng Đông Hành lẩm bẩm nói, trên mặt vừa có hưng phấn, vừa tràn đầy không thể tin được.

Con trai của hắn, đã từng được công nhận phế vật, lại có một ngày thành quán quân của Đại Nguyên luận võ!

Hắn rốt cục cất tiếng cười to, tràn ngập vui sướng.

Thập cường đi xuống lôi đài, sau đó vương phủ sẽ mở tiệc tối, khánh công cho năm mươi thiên tài đứng đầu.

- Chúc mừng Lăng huynh!

- Chúc mừng!

Nhóm người Thích Vĩnh Dạ dồn dập xông tới, chúc mừng Lăng Hàn.

- Đa tạ! Đa tạ!

Lăng Hàn chắp tay đáp lễ.

- Ha ha, chờ sau đó nhất định không say không về!

- Đó là tự nhiên!

- Được.

Tiệc tối chỉ có năm mươi người đứng đầu tham gia, gia thuộc là không thể đi theo. Bởi vậy bất kể là Lăng Đông Hành hay Lưu Vũ Đồng, đều không thể bồi tiếp Lăng Hàn.

Rất nhanh, nhóm người Lăng Hàn liền tới Đại Nguyên vương phủ. Đây là một phủ đệ rất lớn, chí ít gấp mười lần phủ đệ của Tứ vương tử, các loại trang sức trong vương phủ cực kỳ xa hoa, để một số thiếu niên từ trấn nhỏ tới há hốc mồm, thật giống như nhà quê tiến vào hoàng cung.

Tiệc tối này, do Đại Nguyên vương tự mình chủ trì, chờ sau đó còn sẽ trực tiếp phát khen thưởng cho mười người đứng đầu.

Bất quá Đại Nguyên vương cũng không ở bao lâu. Hắn là cường giả Linh Hải cảnh, căn bản không cần làm bộ làm tịch cái gì, chỉ cần ngồi xuống, liền tự nhiên tỏa ra khí thế đáng sợ, làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngột ngạt.

Sau khi hắn rời đi, bầu không khí mới trở nên náo nhiệt, mọi người đều là người trẻ tuổi, rất nhanh ngươi tới ta đi. Không lâu sau, mọi người đều sẽ đi Hổ Dương học viện, tự nhiên hi vọng kết giao nhiều bằng hữu, ngày sau có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Nhưng Lăng Hàn có chút ngồi không yên, hắn chờ đợi cây Ám Nguyệt thảo kia a. Đây chính là bảo vật ngay cả cường giả Thiên Nhân cảnh cũng đỏ mắt, chưa thu vào trong túi của mình một khắc, hắn liền không thể an tâm một khắc.

Ngẫm lại cũng buồn cười, lấy tâm tính của hắn, lại còn gấp gáp như vậy.

Hai giờ sau, tiệc tối mới kết thúc, vật khen thưởng cho mười người đứng đầu, đều chứa ở trong một cái hộp nhỏ. Lăng Hàn mở ra xem, bên trong có một cây thảo dược cao chừng thước, hình dạng mỗi một lá như trăng lưỡi liềm, màu sắc như mặt trăng ám trầm.

Quả nhiên là Ám Nguyệt thảo!

Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm, thật muốn lập tức rời đi, nhưng bọn người Thích Vĩnh Dạ lại đây hàn huyên với hắn, để hắn không thoát thân được. Mãi đến lúc nửa đêm, mọi người mới dồn dập tản đi, Lăng Hàn rốt cục trở lại Thiên Dược các.

Hắn vừa về liền bắt đầu luyện đan.

Mặc dù Không Gian đan ngay cả cường giả Thiên Nhân cảnh cũng đỏ mắt, nhưng Tụ Nguyên cảnh cũng có thể dùng. Bởi vậy nghiêm chỉnh mà nói, đây chỉ là đan dược Hoàng cấp trung phẩm, Lăng Hàn đương nhiên có thể luyện chế.

Những tài liệu khác hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ thiếu Ám Nguyệt thảo, nếu vạn sự đều xong, hắn liền lập tức luyện đan.

Hiện tại hắn là Tụ Nguyên cảnh, luyện chế đan dược Hoàng cấp trung phẩm tự nhiên là việc nhỏ như con thỏ, chỉ sau nửa giờ, hắn liền luyện chế ra Không Gian đan.

Đáng tiếc, chỉ có một viên.

Hắn không chút do dự nuốt vào, ngồi xuống, đợi dược lực phát huy.

Oanh, rất nhanh, trong cơ thể hắn phát sinh biến hóa long trời lở đất, đan điền giống như biến thành hải dương, nhấc lên sóng to gió lớn, mà sau mỗi lần xung kích, không gian đan điền sẽ mở rộng một phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.