Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4003: Chương 4003: Bắt Đầu Phản Kích




Nửa giờ qua đi, có tu luyện thêm cũng không có hiệu quả.

Lăng Hàn đứng dậy, hắn không muốn lãng phí thời gian tu luyện quý giá, cho nên mới sử dụng sắc trư ngăn cản, ngẫu nhiên mới đánh trả một quyền.

- Ngươi muốn giết ta?

Lăng Hàn từ tốn nói:

- Còn muốn bảo vật trên người ta?

- Giao ra, nếu không chết!

Người kia quát.

Lăng Hàn cười nói:

- Có phải đầu ngươi bị lừa đá hay không? Vừa rồi ta ngồi xuống đất mặc ngươi công kích, ngươi vẫn không thể gây tổn thương cho ta mảy may, còn mộng tưởng giết ta đoạt bảo?

Người kia giật mình, trong đầu hắn lúc trước đều là bảo vật, cho nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút mới cảm thấy khủng bố.

Hắn vội vàng lui về phía sau, thân thể hắn lạnh buốt.

Trước kia, nếu nói hắn sợ một tên Minh Văn cảnh, có đánh chết hắn cũng không tin, trực tiếp quát kẻ đó nói hươu nói vượn, nhưng bây giờ, hắn sợ rồi, hắn đã gặp phải quái vật.

- Vừa rồi không chạy, bây giờ còn cơ hội hay sao?

Lăng Hàn cười nói.

Đương nhiên, cho dù người này chạy, Lăng Hàn cũng truy kích, bởi vì đối phương không chạy cho nên hắn không muốn lãng phí thời gian tu luyện.

Người kia nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hắn gào lên, một mình hắn tuyệt đối không giải quyết được Lăng Hàn, cho nên dù phân đi một phần bảo vật, hắn nhất định phải kêu gọi giúp đỡ.

Lăng Hàn cảm thấy không quan trọng, tới một hắn giết một, đến hai hắn giết một đôi.

Bây giờ có thể tạo thành uy hiếp với hắn, cũng chỉ còn một ít thiên tài nhị tinh và Hồng Thiên Bộ.

Hắn phát ra tiếng gào, nơi xa có bốn tiếng gào đáp lại, cũng ở các hướng khác nhau.

Người kia hoàn toàn yên tâm, nói:

- Đồng bạn của ta sắp đến, ngươi giao một nửa bảo vật còn kịp.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Ngươi đánh chủ ý thật hay, nếu bốn người tới đây, ngươi chỉ có thể phân năm phần một, bây giờ lấy được một nửa. Ta thật để mắt tới ngươi.

- Ít nói lời vô ích, giao hay không giao?

Người kia quát, thời gian có hạn.

- Làm người phải chân thật, không nên làm chuyện giả dối mờ mịt.

Lăng Hàn cười nói.

- Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!

Người kia cắn răng nói, hắn thật hận, bởi vì như vậy hai bên cùng có lợi.

Lăng Hàn xuất thủ, hắn lao về phía người kia:

- Trước tiễn ngươi lên đường.

- Nằm mơ!

Người kia vung đao phản kích, đao quang sáng rực.

Lăng Hàn dẫn động năng lượng tầng thứ cao quấn quanh hai tay, hai nắm đấm biến thành màu vàng ròng, đinh đinh đinh, hắn chọi cứng lưỡi đao.

Năng lượng tầng thứ cao bị chém gián đoạn, nó lại khôi phục như cũ, niệm lực của Lăng Hàn hiện tại vô cùng cường đại.

Người kia hoảng sợ, chỉ có quái vật mới dám dùng nhục quyền ngăn cản bảo khí của Tầm Bí cảnh.

Niệm lực của Lăng Hàn mạnh tới mức nào, lại có thể dẫn động nhiều năng lượng tầng thứ cao như vậy?

Lăng Hàn tấn công cường thế, hắn oanh kích nhiều quyền, đánh người kia miễn cưỡng chống cự.

Người kia kinh hãi muốn chết, tại sao lại có Minh Văn cảnh cường đại như thế?

Hiện tại nên ra tay thế nào?

Tiếp tục như vậy, hắn nhiều lắm chỉ chống đỡ thêm một hai phút là xong đời..

Huyết khí của hắn sôi trào, cũng không quan tâm địa vị bất lợi, không kháng trụ công kích hung ác của Lăng Hàn hiện tại, hắn không thể chờ động bạn tới cứu viện.

Sau khi huyết khí sôi trào, lực lượng của người kia tăng vọt gấp ba lần, cũng đột nhiên tăng mạnh, về mặt sức mạnh hoàn toàn áp chế Lăng Hàn, cũng vãn hồi thế cục trong nháy mắt.

Lăng Hàn không quan tâm, hắn chỉ dùng người này bồi luyện, thỏa thích thí nghiệm chiến lực của mình.

Hắn vận chuyển Yêu Hầu quyền, trong một quyền ẩn chứa khí thế của yêu viên, cũng mang theo lệ khí đáng sợ, căn bản không cần sát khí xung kích cũng làm đối thủ hơi dừng lại, tâm thần sinh ra e ngại.

Người kia vội vàng áp chế chiến ý, bởi vì kịch chiến với Lăng Hàn, ý chí hắn bị đè ép, chiến lực cũng giảm xuống rất nhiều, cho dù huyết khí sôi trào cũng không có tác dụng quá lớn.

Cũng may chính là, có thêm người xuất hiện.

Xèo, một bóng người lao lên tấn công, trong tay cầm một thanh loan đao chém về phía Lăng Hàn.

Trong Tiên đồ, đa số pháp khí của mọi người đều là đao, kiếm và thương, bọn họ cũng chỉ phát huy được một phần mười uy lực, không có biện pháp, cấp độ quyết định tất cả.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn vung quyền ngăn cản.

Ầm!

Nắm đấm va chạm với lưỡi đao, đốm lửa bắn tứ tung, năng lượng tầng thứ cao chấn động, đao của hắn bị hóa giải.

- Cái gì?

Người vừa chạy tới kinh hãi, đây không phải đang nằm mơ chứ, một Minh Văn cảnh có thể mạnh như vậy?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Không nghĩ tới sao?

Đâu chỉ không nghĩ tới, hắn còn sợ hãi không nhỏ.

- Nhanh, sôi trào huyết khí, chỉ cần cuốn lấy hắn, chờ người tới đông đủ sẽ bắt lấy hắn.

Tên nam tử đầu tiên lên tiếng.

- Tốt!

Người thứ hai không dám khinh thường, vội vàng sôi trào huyết khí, cũng bộc phát công kích ác liệt nhắm vào Lăng Hàn.

Rất nhanh, lại có người thứ ba, sau đó người thứ tư và người thứ năm xuất hiện, bốn người đã xuất hiện đông đủ.

Cũng may bọn họ tới kịp, bằng không thời gian huyết khí sôi trào của người thứ nhất và thứ hai sắp hết.

- Hừ, Lăng Hàn, tại sao ngươi còn không chạy?

Người thứ năm xuất hiện lên tiếng, hắn vẫn không rõ tình huống.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, trực tiếp lao lên phía trước:

- Tại sao ta phải chạy?

Miệng hơi mở, hắn phun ra một thanh kim kiếm.

Đây là canh kim kiếm do khí quan trong người tạo thành, nó tỏa ra sát khí vô tận và bắn vê fnguowif này.

Một kiếm của hắn, thế không thể đỡ!

Lăng Hàn hiện tại đã có thể nghiền ép chín thành chín Tầm Bí cảnh, canh kim kiếm là năng lực do thất văn tạo thành, uy lực lớn không thể tưởng tượng nổi.

Người kia ngăn cản nhưng không thể ngăn nổi, thậm chí hoàn toàn hắn không ngờ Lăng Hàn lại có thể dùng miệng phun kiếm, phốc, ngực hắn bị xuyên thủng, máu tươi bắn ra như suối.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, trên mặt lộ ra dáng dấp không thể tưởng tương nổi, hoàn toàn không thể tiếp nhận việc mình bị miểu sát.

Cho dù hắn không tin thì thế nào, hai chân hắn mềm nhũn, đã nằm trên mặt đất.

Chết.

Tê, bốn người còn lại hít thở dồn dập, thực lực của bọn họ không kém gì nhau, việc này có ý nghĩa, Lăng Hàn muốn giết chính mình cũng chỉ cần một kích là đủ.

Trời ạ, gia hỏa này cố ý, hắn giả vờ như song phương có thể đánh với nhau một hồi, sau khi bọn họ tề tựu đông đủ liền ra tay hạ sát thủ.

- Các ngươi truy sát ta rất sung sướng đúng không?

Lăng Hàn xoay người lại, sát khí sôi trào, hắn nói:

- Hiện tại ta rất khó chịu, cũng tức sôi ruột, lúc này là thời điểm các ngươi trả nợ.

Hắn giết tới, thân thể va chạm, ầm, lại một người bị đánh bay, đối phương đâm vào gốc cây phía sau mới dừng lại, nhưng lưng hắn bị độc ăn mòn, hắn ngứa ngáy khó chịu và kêu gào thảm thiết.

- Các vị, liều mạng với hắn!

Sắc mặt nam tử đầu tiên xanh mét, hắn vỗ vào ngực và phun ra một ngụm máu tươi, mái tóc tróc ra, cái đầu trọc xuất hiện, trên đỉnh đầu có ba đạo hoa văn đang phát sáng.

Khí tức của hắn tăng vọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.