Thần Chiến Triều Trần

Chương 11: Chương 11: Bạc Nương




- Là… là em sao? - Vi Mai ngạc nhiên kêu lên.

Duật quay mình lại theo hướng nhìn của Mai, phát hiện ra một thân hình mảnh khảnh đứng thập thò sau gốc cây.

- Mèo... mèo già chạy mất rồi! - Bạc Nương lắp bắp nói, ngôn ngữ nàng dùng là tiếng dưới xuôi chứ không phải tiếng của người Man.

Nhật Duật thấy cô gái nhỏ thì rất bất ngờ. Chàng liền gắng sức đứng dậy nhưng vì chân tay vẫn còn tê dại nên loạng choạng suýt ngã.

- C…ẩn thận. - Bạc Nương thấy vậy vội chạy lại đỡ.

- Ta không sao. - Nhật Duật bối rối gỡ tay Bạc Nương ra rồi cúi xuống đỡ Vi Mai vẫn đang nằm dưới đất.

- Mặc kệ tôi. - Đến lượt Mai gạt Duật ra. Nàng tuy bị thương khá nặng nhưng vẫn kiên quyết tự mình đứng lên.

Duật bị Mai đẩy ra thì thành lúng túng. Chàng đành quay sang hỏi Bạc Nương:

- Em không những không câm mà lại còn nói được cả tiếng dưới xuôi ư?

Bạc Nương nghe thế thì gật đầu. Duật lại hỏi tiếp:

- Vậy sao em cứ giả câm mãi thế?

- Ta… ta không muốn lừa… lừa các ngươi. Chỉ…ờ là từ khi mẹ… mẹ mất, bố luôn bắt ta phải giả câm. Chỉ đến tối bố… bố mới nói chuyện với ta. Khi nói chuyện bố cũng không dùng tiếng dân tộc, mà… mà toàn bắt ta học tiếng dưới xuôi. Lâu dần ta cũng không còn… nhớ tiếng dân tộc nữa. - Bạc Nương nói không thật sõi. Nàng vừa nói vừa nghĩ, nhiều chỗ lại còn ấp úng nhưng điệu bộ thì rất đáng yêu.

Nhật Duật gật gù, đưa tay xoa đầu nàng:

- Ta hiểu rồi. Bố em luôn lo sợ dân bản giết em để nhổ cỏ tận gốc nên mới bắt em giả câm, rồi lại còn dạy em tiếng dưới xuôi. Chắc ông dự định khi thuận lợi bỏ trốn xuống đồng bằng, sống lẫn với người Việt.

- Nhổ… cỏ tận gốc là gì, ta không biết. - Bạc Nương nói xong lè lưỡi ra trêu Nhật Duật. - Sao… sao ngươi lại xoa đầu ta? Ngươi có phải bố đâu?

Nhật Duật cười:

- Không cứ là bố mới có thể xoa đầu. Ta thấy em là cô gái ngoan nên mới xoa đầu thôi.

Vi Mai nghe thế thì phản đối:

- Cô ta mà ngoan cái gì?

Đoạn nàng quay sang Bạc Nương nói:

- Ta hỏi em đã tỉnh lại từ khi nào mà vẫn giả vờ mê man?

Bạc Nương nở nụ cười bẽn lẽn:

- Tại… tại vì ta nằm im, các ngươi… các ngươi rất tốt. Ta ít… ít được tốt như vậy. Nên thích. Ta cũng… cũng chỉ giả vờ mới đây thôi.

Nghe nàng ta nói vậy, Nhật Duật chợt cảm thấy xót xa. Bạc Nương dù sao vẫn chỉ là một cô bé, không những thiếu tình yêu của mẹ từ sớm mà còn phải sống trong sự thù địch của mọi người xung quanh. Nàng lại luôn phải giả vờ tật nguyền và ngay cả bố cũng không dám thể hiện tình yêu thương đối với nàng một cách trọn vẹn.

- Mà bố đâu? - Bạc Nương tròn mắt hỏi.

Nhật Duật nghe vậy thì đưa mắt nhìn Vi Mai khó xử. Lát sau, chàng mới trả lời:

- Bố vì bảo vệ cho em nên kiệt sức mà chết rồi.

Việc Bạc Luông bị hổ vồ, Nhật Duật nghĩ không nên nói cho cô gái biết. Bạc Nương nghe thế thì khóc òa lên:

- Bố… sao bố chết… ta… làm sao?

Nhật Duật vội vàng dỗ dành cô:

- Không sao đâu, bố em tuy đã mất nhưng từ giờ em có thể đi với ta. Ta sẽ nhận em làm em gái.

Bạc Nương nghe thế thì gục đầu vào ngực Nhật Duật, tiếp tục khóc lóc ầm ĩ. Một lúc sau, Bạc Nương thôi khóc, ngẩng đầu nhìn lên. Mặt nàng đọng lại các giọt nước mắt như sương sớm trên lá sen, mang một vẻ đẹp tinh khiết vô cùng.

- Em gái… em gái là gì?

- Em gái là người được ta luôn quan tâm chăm sóc.

Bạc Nương nghe thế liền ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu:

- Được… ta làm… em gái ngươi.

- Hay lắm, vậy ta sẽ đưa em về Đà Bắc sống chung.

- Không được. - Vi Mai bất ngờ chen ngang cuộc đối thoại của đôi anh em.

- Cô ta có thể là người cuối cùng của bản Phù Cọp, huyền lực cũng không tầm thường. Nhất định cô ta phải cùng tôi về phủ Cao Sơn. Mà những việc xảy ra vừa rồi có phải do em làm không? – Mai nói xong với Duật thì quay sang Bạc Nương hỏi.

- Ta thấy… các ngươi đi lâu... không về. Mới sốt ruột đi tìm. Ai ngờ các ngươi lại bị con mèo… mèo già đó bắt nạt. - Bạc Nương vừa nói vừa sụt sùi.

- Không phải bị bắt nạt, mà là suýt bị nó giết chết. Cả linh hồn cũng bị nó nuốt mất. - Nhắc lại chuyện vừa rồi, Mai rùng mình ớn lạnh. - Dù sao chúng ta cũng phải cám ơn em nhiều. Em có khả năng khống chế con mèo già đó đúng không? Nếu không nó đâu có dở điên dở khùng như vậy.

- Mèo già đó… tuy rất khôn nhưng cũng chỉ là… mèo thôi mà. Ta chỉ cố dạy nó chơi… ngoan thôi. - Bạc Nương nói xong thì nở nụ cười chúm chím. Nàng vừa khóc vừa cười, mặt trông đến là ngộ.

- Vậy Một Mắt cũng là do em dạy ư? - Giọng Vi Mai đột nhiên đanh lại.

- Một… Một Mắt là con nào. Ta… không hề biết.

- Chính là con mèo đã cứu em ý.

- Mèo… mèo chột đấy thuộc về Mây. Ta… không dậy nó được.

- Mây là ai? Em không định lừa bọn ta tiếp đấy chứ?

- Mây… Mây là bạn ta. Lúc nào cũng ở xung quanh chơi đùa với ta. Nhưng… nhưng mấy ngày nay Mây đi đâu mất rồi. - Bạc Nương đột nhiên lại òa khóc lớn.

- Ngoan nào, ngoan nào. - Nhật Duật thấy vậy liền vỗ về nàng an ủi. Bạc Nương gục đầu vào vai chàng khóc to hơn.

- Anh em các người tình cảm quá. - Vi Mai trông thấy thế thì nổi giận, đùng đùng bỏ đi.

- Mai! - Nhật Duật gọi với theo nhưng nàng đã đi mất dạng. Trong khi đó Bạc Nương vẫn gục đầu vào vai chàng khóc ác liệt khiến Nhật Duật không biết phải làm sao. Một lúc sau, cuối cùng Bạc Nương cũng nín.

- Ta… nhớ Mây quá. - Bạc Nương vẫn chưa thôi sụt sùi.

- Không sao, ta sẽ đi tìm Mây cho em. Thế Mây là trai hay gái, già hay trẻ?

Bạc Nương lắc đầu:

- Ta…không biết. Chỉ biết Mây trắng lắm, lại vừa…êm vừa mềm nữa. Lúc nào Mây… cũng ở bên ta mà.

Nhật Duật cau mày:

- Sao lại trắng, rồi lại còn êm với mềm nữa? Thế chắc Mây là con gái hả?

Bạc Nương lại lắc đầu:

- Ta… đã bảo không biết rồi mà. Ta quen Mây từ lâu… lâu lắm rồi. Từ khi ta còn bé tí kia. Mây lúc nào cũng trắng, cũng mềm…mềm lắm.

Nhật Duật chợt nghĩ đến một điều, chàng thấy trong lòng chấn động. Phải chăng Mây chính là oan hồn của Ban Nương?

- Có phải… em nhờ Mây gọi Một Mắt về bản không?

- Không, ta trước giờ có biết Một...Mắt là gì đâu?

- Ý ta là mèo chột í. Có phải em nhờ Mây gọi mèo chột về bản không?

Trong mắt Bạc Nương chợt ánh lên tia tinh quái:

- Ta chả nhờ gì Mây cả. Ta chỉ kể lại chuyện… chuyện bọn trai trong bản ức hiếp ta. Mọi việc còn lại là do Mây đấy chứ.

Nhật Duật nghe thế thì sa sầm nét mặt:

- Như vậy việc giết chóc trong bản, em cũng có liên quan không ít đâu.

Bạc Nương nghe thế thì tỏ ra tức giận đỏ hồng cả mặt. Ngay cả lúc tức giận trông cô cũng rất đáng yêu.

- Tại bọn trai đó rất… không tốt. Khoảng nửa năm trở lại đây chúng luôn… luôn có ánh mắt lạ với ta. Lại có lần chúng vây ta lại rồi giở trò… xấu nữa, may mà ta chạy thoát. Với cả ta có làm gì bọn chúng đâu. Ta… chỉ kể lại với Mây thôi mà.

- Mây có phải là một linh hồn không?

- Linh… linh hồn là gì ta không biết.

- Linh hồn là thứ tồn tại trong mỗi người, chi phối mọi suy nghĩ, hành động, cử chỉ của bọn họ. Vừa nãy thứ em dạy chính là linh hồn của mèo già.

Bạc Nương gật đầu:

- Đúng rồi, vậy Mây là… linh hồn. Chỉ có điều mọi người đều có một màu trắng nhỏ bên trong…thân thể, riêng Mây chỉ có mỗi màu trắng thôi mà không có thân thể. Còn con mèo già thì màu trắng của nó rất to. Có điều màu trắng đấy đơn giản, dễ dạy lắm.

- Em có thể dạy được cả Mây đúng không.

Bạc Nương lè lưỡi:

- Ta có dạy Mây đâu. Chỉ là ta bảo gì Mây đều làm ngay.

Nhật Duật tự nhiên thấy toàn thân nổi gai ốc. Theo lời Vi Mai nói thầy phục hổ chỉ có thể điều khiển linh hồn của hổ, nhưng dường như Bạc Nương còn có cả khả năng điều khiển linh hồn của người đã mất. Cô gái này ăn nói ngây ngô là do bị cấm trò chuyện với mọi người từ bé chứ thực ra tính tình nàng ta không hề đơn giản chút nào.

- Hay lắm, con nhãi kia. Hóa ra ngươi là kẻ dám vuốt râu hùm, đem ta ra làm trò đùa. - Trên không trung hiện ra một bóng đen thẫm, không ai khác chính là Hắc Hổ.

* * * * *

Hắc Hổ tính vốn rất gian xảo. Khi thấy không thể chống lại sự điều khiển bí ẩn, y liền giả vờ bỏ chạy. Sau khi chạy xa tới nơi an toàn, Hắc Hổ kiểm tra lại thân thể để thật chắc chắc không còn bị thuật điều khiển của đối phương khống chế. Sau đó y biến thành khói đen, vận lực dấu hết yêu khí, rón rén quay lại rình mò kẻ địch. Nếu luận về rình mồi thì trong các loài không loài nào vượt được hổ. Hắc Hổ lại là bậc thầy về rình rập của loài hổ. Quả thật nếu nói về tuyệt kỹ lén lút rình mò thì Hắc Hổ mà nhận làm thứ hai trong toàn loài hổ cũng chẳng có con nào dám tự xưng thứ nhất. Vì thế khi Hắc Hổ hóa khí quay trở lại, y nghe trọn cuộc trò chuyện giữa Nhật Duật và Bạc Nương mà hai người không hề hay biết.

- Các ngươi dám làm nhục ta. Tất cả đều phải chết! - Hắc Hổ gầm lớn đoạn bắn một chùm khí đen về phía hai người.

- Mèo già ngoan nào.

Bạc Nương tập trung tinh thần, cố gắng khống chế màu trắng trong người Hắc Hổ. Tuy thế Hắc Hổ lần này quay lại đã có chuẩn bị sẵn, y giấu sâu linh hồn dưới mấy tầng huyền lực. Bạc Nương tuy có năng lực kỳ diệu nhưng nàng làm sao có thể so sánh tài phép với con yêu tinh đã hóa Thần được. Lần trước nàng thành công là do Hắc Hổ đang tập trung nuốt linh hồn của Nhật Duật và Vi Mai nên không đề phòng.

- Cẩn thận! - Duật hét lớn rồi xô Bạc Nương sang một bên. Tiếng nổ lớn vang lên, đất cát bay tung tóe.

- Con nhãi ngươi chết với ta.

Hắc Hổ móng to vuốt nhọn chộp tới Bạc Nương. Bạc Nương nằm im dưới đất, không cách tự vệ, mắt ánh lên những tia hãi hùng. Đúng khi chiếc móng nhọn sắp xé xác người đẹp ra làm hai phần thì đột nhiên Hắc Hổ lại hóa vuốt thành tay, xách Bạc Nương bay bổng lên cao. Thì ra Hắc Hổ tuy cực kỳ căm phẫn Bạc Nương chỉ muốn phanh thây nàng ngay lập tức, nhưng đột nhiên y nghĩ ra một chuyện liền thay đổi quyết định. Hắc Hổ về bản chất là cực kỳ gian xảo chứ không hề lỗ mãng. Y đang định xé xác Bạc Nương thì nghĩ ra khả năng của nàng có thể giúp y khống chế một kẻ mà bản thân y luôn căm thù. Vì thế y mới chuyển sang bắt sống.

- Ha ha, lần này ta nổi lòng từ bi tha cho con nhóc. Có điều ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời. - Hắc Hổ vừa cắp Bạc Nương trên tay, vừa buông lời đầy xảo quyệt.

- Thằng nhóc nhà ngươi chết đi. - Hắc Hổ nói xong liền phất tay phóng ra luồng khí đen tanh tưởi thẳng về phía Nhật Duật. Còn bản thân y mượn lực luồng khí bay lên cao.

Ánh sáng vàng ấm áp hiện lên. Tống Thiết Phật Châu vốn lúc trước bị Hắc Hổ vô hiệu hóa giờ đã khôi phục thần lực trở lại liền bay tới che chắn cho Nhật Duật, phát ra ánh sáng hóa giải hết đòn tấn công của Hắc Hổ.

Hắc Hổ sức lực không còn nhiều, huống hồ trong tay y đã có được hai thứ quan trọng là chiếc hộp chữ Long và Bạc Nương. Vì vậy tuy đòn thế bị hóa giải, Hắc Hổ chả buồn tấn công tiếp mà chỉ vác Bạc Nương bay đi mất.

* * * * *

- Có chuyện gì vậy? - Vi Mai hớt hải chạy lại.

Ánh sáng màu vàng đã tắt, tràng hạt đen bay về rơi vào lòng Nhật Duật. Chàng liền cất nó vào trong ngực áo.

- Hắc Hổ quay trở lại bắt Bạc Nương đi rồi.

- Mau đuổi theo y. - Vi Mai nói giọng cương quyết.

- Đuổi theo bằng cách nào?

Vi Mai nở nụ cười bí hiểm:

- Lúc nãy khi Hắc Hổ bị Bạc Nương dọa cho bỏ chạy, tôi có ngầm cài Rắn Bạc theo y. Rắn Bạc do một ít huyền khí đặc biệt của tôi tạo ra, khi bị cài trên người thì dù có là ma hay thần cũng không thể phát hiện. Đối phương di chuyển đến đâu, Rắn Bạc sẽ để lại dấu vết đến đó.

- Thảo nào lúc nãy bị Hắc Hổ lấy mất hộp báu mà nàng vẫn bình thản, hóa ra là đã có cách truy tìm.

- Chúng ta mau lên đường thôi kẻo mất dấu.

- Nhưng Hắc Hổ tài phép cao siêu thế, nàng lại đang bị thương, đuổi theo hắn liệu có nguy hiểm quá không?

- Chúng ta sẽ không đối đầu với hắn, chỉ bám theo rồi nhân lúc hắn sơ hở sẽ ra tay đoạt lại vật báu. Hơn nữa còn phải cứu Bạc Nương chứ, dù sao chúng ta vẫn nợ nàng ta ơn cứu mạng.

- Nàng nói đúng lắm. À nhưng còn Vi Ban, ta cũng nên chôn cất nàng ấy cho cẩn thận.

Nghe nhắc tới Vi Ban, Mai lắc đầu buồn bã:

- Tôi vừa dùng phép thuật lập tạm ngôi mộ bên bờ suối cho chị Ban rồi. Chúng tôi đã quyết định theo đuổi con đường thầy phép thì luôn chấp nhận có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào. Mà cứu người là quan trọng, ta mau đi thôi.

Nhật Duật gật đầu đồng ý. Hai người không nói thêm lời thừa, vội vã trở lại chỗ khu trại lấy tay nải hành lý rồi lên đường đuổi theo Hắc Hổ và Bạc Nương.

* * * * *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.