Thần Cấp Tiên Giới Hệ Thống

Chương 14: Chương 14: Phó Khinh Huyên




Dịch: Thần Thiên

Biên tập: Ma Hầu Thánh Chủ

“Ngươi đã chém giết yêu thú?” Vương Diễm ngẩng đầu, lông mày kẻ đen hơi nhíu lại, trong đôi mắt lộ ra một vẻ hoài nghi.

Nàng không tin, Phương Viêm làm sao có thể mạnh như vậy, chỉ một chiêu đã chém giết yêu thú cấp ba Ban Văn Hổ lông dài tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bảy. Phải biết rằng, hiện tại Phương Viêm mới chỉ là Luyện Khí kỳ tầng sáu, ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bảy bình thường cũng không thể một kích chém giết một đầu yêu thú cấp ba được, chỉ có cao thủ Luyện Khí kỳ tầng tám may ra mới làm được.

Vương Diễm suy đoán Phương Viêm là Luyện Khí kỳ tầng sáu, nàng vẫn có chút đánh giá thấp thực lực của hắn, hiện tại hắn đã là Luyện Khí kỳ tầng sáu đỉnh phong, chỉ kém một bước nữa là có thể đi vào Luyện Khí kỳ tầng bảy rồi. Phối hợp với Thủy Ảnh Kiếm dần tiến vào cảnh giới tông sư, chém giết một đầu yêu thú Ban Văn Hổ lông dài phòng ngự bạc nhược yếu kém cũng không phải là khó khăn lắm.

Ánh mắt Phương Viêm sắc bén, thấy được vẻ hoài nghi trong mắt Vương Diễm, hắn cũng không có giải thích gì với nàng. Nữ nhân đúng là ngực to mà không có não, tóc dài kiến thức chả có gì. Hơn nữa, lần này hắn không chỉ có chém giết một con yêu thú Ban Văn Hổ lông dài này, tính cả con trước mắt, hắn lần này ra ngoài tổng cộng đã chém giết bảy con yêu thú Ban Văn Hổ.

Phương Viêm giống như cười mà không phải cười cởi bỏ dây thừng sau lưng Vương Diễm, dẫn theo Vương Diễm đi sâu vào trong rừng nhanh như một tia chớp lao đi. Đã rơi vào tay hắn, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.

Một đường trằn trọc nhiều lần, Vương Diễm tự biết không thể trốn thoát được, Phương Viêm thật sự là quá cảnh giác,không một chút nghỉ ngơi, tại mỗi lần nàng bị trói chặt vào gốc cây nàng đều dùng móng tay khắc lên thân cây những dấu hiệu độc môn của Vương gia. Nếu để cho Vương Diễm biết rõ, tất cả những việc này đều do hắn cố ý dung túng, nếu nàng biết được chắc phải thổ huyết ba lít.

Ngày thứ ba, Vương Diễm lưu lại dấu hiệu đã tạo nên tác dụng. Bị một đội đệ tử Vương gia ở gần đó phát hiện, dọc theo dấu hiệu một đường tìm tới.

Đội đệ tử Vương gia này thực lực kém vô cùng, đều là luyện khí tầng sáu tầng bảy, Luyện Khí kỳ tầng tám ngay cả một tên cũng không có. Không chút khoan nhượng, Phương Viêm giết tất cả mấy người kia, chuyện xảy ra Vương Diễm không hề hay biết gì.

Không ngừng có đệ tử Vương gia xuất hiện, Phương Viêm đã bước lên con đường báo thù.

Đáng vui mừng chính là, khi đánh chết đệ tử Vương gia, hắn thi triển Thủy Ảnh Kiếm độ thành thạo đã tăng cao, mỗi ngày đều tăng mấy trăm độ thành thạo. Điều này làm cho hắn có một loại ảo giác, hắn sống lại ở tu chân đại thế giới, không phải là tới để giết nguòi a.

Độ thành thạo tăng nhanh, đây tất nhiên là chuyện tốt, Phương Viêm bỏ quyền, sử dụng kiếm, mỗi lần đều cùng đối thủ tận lực dây dưa, tôi luyện bản thân mình, đây tự nhiên là chuyện tốt. Chỉ có dưới tình huống địch nhân tuyệt đối cường đại, hắn mới vận dụng Băng Sơn Quyền.

Thoáng một cái đã qua ba ngày, cao thủ Vương gia đã là bị hắn giết mười bảy người, trong đó còn có hai gã tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bảy của Cao gia, trải qua một tuần tu luyện, hắn đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, đã bước vào Luyện Khí kỳ hậu kỳ.

Về phần Thủy Ảnh Kiếm đã tiến dần từng bước đến tông sư chi cảnh, nhìn qua hệ thống, hắn biết rõ, kiếm kỹ Thủy Ảnh Kiếm này, còn thiếu mấy ngàn độ thành thạo mới tiến vào cảnh giới lô hỏa thuần thanh.

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cánh rừng, chiếu vào trong rừng sau u ám, nhộn nhạo lên từng đạo ánh sáng vàng chói mắt. Trong rừng cây phía xa đột nhiên vang lên từng đợt tiếng xé gió gió bén nhọn.

Phương Viêm bỗng ngừng thân hình, con ngươi đen nhánh nhắm lại, dừng ở biển rừng mênh mang phía xa.

Hai đạo thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt Phương Viêm, một nam một nữ, nam ước chừng hai mươi tuổi, một bộ quần áo màu xanh trường sam có dính vết máu, bước đi lảo đảo, hiển nhiên đã bị thương.

So với nam tử này, nữ tử bên cạnh kia đỡ hơn một tí.

Nữ tử mặc một bộ đồ trắng váy dài đơn giản, đem vòng eo mảnh khảnh bao trùm hết, có lồi có lõm, vóc dáng mê người bày ra một loại vô cùng tinh tế, chỉ là sắc mặt hơi có chút trắng bệch, trên mặt lộ ra một chút kinh hoảng, thỉnh thoảng hai mắt quay lại liếc về sau, mỗi nghiêng mắt nhìn một lần, vẻ kinh hoảng trên mặt lại nồng đậm thêm vài phần, giống như sau lưng có mãnh thú hồng hoang đuổi tới vậy.

“Cô gái này nhìn thật quen mắt, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi.” Nhìn xem đôi thanh niên nam nữ hơi có vẻ chật vật này, Phương Viêm lông mày không tự chủ được nhăn lại, hai người này không phải đệ tử Cao gia cũng không phải đệ tử Vương gia.

“Phó Khinh Huyên, là nàng, là con nuôi của phụ thân.” Phương Viêm không hề bận tâm con ngươi đột nhiên co rụt lại, nghẹn ngào thì thào lẩm bẩm.

Phó Khinh Huyên con nuôi của Phương Chấn, nói là con nuôi, còn không bằng nói là vị hôn thê của Phương Viêm, lớn hơn hắn một tuổi. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến khi đủ tuổi, Phương Viêm sẽ cùng Phó Khinh Huyên lập gia đình. Phó Khinh Huyên cùng Vương Yên Nhiên là một trong những thiên chi kiêu nữ của Duyệt Châu thành được phong thành song kiều. Bởi vì Phó Khinh Huyên này thiên tư rất cao, có thành tích tu luyện rất tốt Phương Viêm dù có thúc ngựa chạy thì cũng theo không kịp. Chuyện này khiến cho Phương Viêm đối nữ tử này vô cùng bài xích, dù cùng tồn tại dưới một mái hiên, nhưng rất ít khi lui tới, nơi nào có Phó Khinh Huyên tại thì nơi đó tuyệt đối không thấy thân ảnh Phương Viêm.

Thí luyện trong không gian kiếm mộ, thông qua lời nói của Phương Chấn, Phương Viêm biết rõ, Phó Khinh Huyên này không tiến vào nơi đây, mà giờ khắc vậy mà xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ là giống mình lén gạt phụ thân tiến vào đây, Phương Viêm thầm nghĩ như thế.

Kỳ thật Phương Viêm hắn không biết rằng, Phó Khinh Huyên này cũng không phải là giống như hắn lén đi vào, mà là nhận mệnh lệnh của Phương Chấn tiến vào tìm Phương Viêm. Mà giờ khắc này, nàng lại bị thiên tài kiệt xuất của hai nhà Cao Vương đuổi giết.

Phó Khinh Huyên là nguời Phương gia, việc này dù có nói cái gì cũng phải cứu. Phương Viêm vừa hạ quyết tâm, nhảy xuống ngọn cây, tiếp theo liền phi thường thô bạo giật xuống mép váy của Vương Diễm.

“Ngươi phế vật này, **, ngươi muốn làm gì.” Vương Diễm đột nhiên bị tập kích, tưởng thú tính của Phương Viêm bộc phát, muốn mưu đồ đối với nàng làm loạn, lập tức không khỏi hét lên.

Quần lụa mỏng trắng như tuyết bị xé xuống, Phương Viêm thấy được đường viền hoa của cái yếm. Phương Viêm cười lạnh một tiếng, căn bản là không để cho nàng cơ hội chửi ầm lên, đem mép váy giật xuống liền nhét vào trong miệng của nàng, căn bản là không để cho đối phương có khả năng giãy dụa, chỉ để lại cho đối phương một vẻ mặt hoảng sợ.

Phương Viêm không để ý đến ánh mắt giết người của đối phương, đứng dậy khẽ cười nói: “Đã nói rồi, ngực của ngươi không đủ lớn, cái mông không đủ vểnh lên, lão tử đối với người đàn bà dâm đãng ngươi không có hứng thú, hiện tại chỉ là muốn ngươi yên tĩnh một điểm, đợi lát nữa đừng tạo thành phiền phức cho lão tử.

Phương Viêm xử lý tốt chuyện tình của Vương Diễm, rồi nhảy lên ngọn cây, lập tức liền chứng kiến một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt, người này chính là thiên tài trẻ tuổi của Cao gia, hắn xuất hiện ở trước người Phó Khinh Huyên, ngăn cản đường đi của nàng. Tiếp theo, lại có vài đạo thân ảnh quen thuộc từ trong rừng cây đi ra, trong lúc này, Vương gia thiên chi kiều nữ Vương Yên Nhiên cũng xuất hiện tại đây.

Tự biết không thể trốn được nữa, Phó Khinh Huyên cùng Đào Huy cũng đình chỉ tiếp tục chạy trốn, ngưng thần đề phòng.

“Cao Tiến, Vương Yên Nhiên, hai nhà cao vương các ngươi thật là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?” Phó Khinh Huyên sắc mặt trắng bệch, sắc lệ nội liễm, nũng nịu quát lớn.

“Sự tình đã đến mức này, ngươi cho rằng chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Cao Tiến cười lạnh.

“Nói như vậy, Phương Viêm cũng là do các ngươi giết.” Phó Khinh Huyên lông mày kẻ đen hơi nhíu, nàng không nghĩ tới Cao Tiến cùng Vương Yên Nhiên vậy mà phát rồ đến mức này. Duyệt Châu thành tam đại gia tộc đối địch lẫn nhau, nhưng còn chưa mức liên thủ công giết gia tộc khác, tình trạng không chết không ngớt, không nghĩ tới bọn họ bởi vì phế vật Phương Viêm, lại muốn đánh vỡ cân đối mấy chục năm qua của ba gia tộc.

“Phương Viêm phế vật kia đã chết rồi, hiện tại đến phiên ngươi, ngươi có thể xuống dưới cùng hắn rồi, hai người một đôi đồng mệnh uyên ương, trên đường cũng không tịch mịch.” Vương Yên Nhiên sắc mặt thanh lãnh, đôi mắt đẹp lạnh lùng.

“Vương Yên Nhiên, ngươi con tiện nhân này, nếu không bởi vì ngươi, Phương Viêm hắn cũng không có khả năng đi vào trong không gian kiếm mộ này, cũng sẽ không chết, hôm nay ta có phải chết, cũng muốn kéo ngươi theo làm cái đệm lưng.” lúc Phó Khinh Huyên xác nhận cái chết của Phương Viêm, trong nội tâm lặng yên ca thán một tiếng, tiếp theo,đôi chân mạnh mẽ đạp một cái xuống mặt đất, phóng đi giống như tên rời cung đánh tới hướng Vương Yên Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.