Thân Ái, Anh Sai Rồi

Chương 4: Chương 4: Tề Minh Triết




Tiêu Mạn thông minh cả đời lại ngu ngốc nhất thời, cô vậy mà lại trúng mỹ nhân kế, à không nam nhân kế nhà người ta. Mất mặt, quá mất mặt đi.

Tiêu Mạn nghĩ phải đi tìm Tề Nguyệt Nguyệt an ủi, bao nhiêu năm nay cô vẫn tự hào bản thân là cáo già lăn lộn trong cuộc sống khắc nghiệt này, nhưng lại không ngờ lại bị một con cáo thành tinh lừa mất, nhân sinh bi thảm a.

Lấy điện thoại ra gọi cho Tề Nguyệt Nguyệt, cô ấy bên kia mới ngủ dậy.

“Tiểu Mạn à, ngươi hôm nay có chuyện gì mà gọi sớm thế”

Tiêu Mạn bên này nhìn đồng hồ đã 11h30, lấy dao gọt táo vừa nghiêng đầu vừa giữ điện thoại “Người ta sắp đi ăn trưa rồi đấy nương nương, ta có chuyện hỏi ngươi, ngươi có biết Tề Minh Triết không? Học trưởng đại học ấy”

Tề Nguyệt Nguyệt bên này ậm ờ, khuôn mặt đầy vẻ ngủ không đủ “ Ukm...uh...Tề Minh Triết à ta không...Cái gì... ngươi nói Tề Minh Triết?”

“Đúng vậy”

Tiêu Mạn cảm giác lỗ tai mình thủng đến nơi rồi, Tề Nguyệt Nguyệt bên kia vẫn trong trạng thái kích động hò hét, Tiêu Mạn day day lỗ tai đáng thương của mình, cầm điện thoại xuống, cô thề sau này không bao giờ nghe điện thoại kiểu này nữa, đặc biệt là khi gọi cho Tề Nguyệt Nguyệt.

Tề Nguyệt Nguyệt bên kia vẫn không ngừng kích động, tuôn liền một mạch “Tề Minh Triết là anh họ ta a, là một nhân vật phong vân ở trường đại học đấy, anh ấy ba năm liên tục là người có điểm cao nhất khoa, là một trong những sinh viên xuất sắc của trường đại học thành phố A. Ngươi không biết, anh ấy có vẻ ngoài soái khí lại thuộc trường phái thực lực, sinh viên nữ trường mình không biết bao nhiêu người đổ, nếu không phải là Tề Minh Triết là anh họ ta, ta cũng xách váy đi theo anh ấy nguyện làm trâu làm ngựa...”

Tiêu Mạn lắc đầu, tình yêu mù quáng, Tề Nguyệt Nguyệt ngươi đang từ từ sa vào kiếp nữ phụ si tình rồi đấy.

Hai người vậy mà lại là họ hàng, cũng đúng đều họ Tề, làm bạn với Tề Nguyệt Nguyệt bao nhiêu năm nay, bây giờ Tiêu Mạn mới biết thì ra anh trai bạn mình là đại thần, không biết bản thân nên khóc hay nên cười đây.

Tề Nguyệt Nguyệt bên này dần dần tỉnh lại “Nhưng tại sao ngươi lại hỏi anh ấy?”

Tiêu Mạn làm ra vẻ không có gì “Ta chỉ cảm thấy lạ, một nhân vật phong vân như vậy tại sao ta lại không có ấn tượng gì”

Tề Nguyệt Nguyệt lẩm bẩm, hận rèn sắt không thành thép “Ngươi biết ta mới thấy là lạ, ngươi hỏi tên thôi ta đã cảm thấy quá đặc sắc rồi, con người ngươi suốt ngày quây quanh mấy cái mô hình với mấy cái bản vẽ, người ta đi chơi thì người nằm trên thư viện, không hiểu một ngày của ngươi trôi qua kiểu gì, làm người thật quá sức nhàm chán”

Mặc kệ Tề Nguyệt Nguyệt bên kia cằn nhằn, Tiêu Mạn thầm mặc niệm trong lòng. Vốn dĩ tên ta cũng không biết nếu không phải người ta nói ta cũng không hỏi ngươi, làm sao ta biết được có một nhân vật như vậy xuất hiện ở trường mình, mà vị đại thần ấy lại là đối tượng xem mắt cơ chứ.

Lảng tránh sang vấn đề khác, Tiêu Mạn cũng không định nói cho Tề Nguyệt Nguyệt biết được mình mới gặp Tề Minh Triết, nếu như nói ra, cô không chắc Tề Nguyệt Nguyệt có hay không chạy tới bóp cổ cô mà phẫn nộ, tai cô còn đang ê ẩm lắm.

Nói chuyện một lúc với Tề Nguyệt Nguyệt, sau đó Tiêu Mạn đi vô bếp nhà mình tìm bữa trưa.

Mở tủ lạnh ra nhìn trước nhìn sau, Tiêu Mạn thở dài. Sữa hết, táo cũng hết, chỉ còn lại một ít thịt bò, nhìn tủ lạnh nhà mình cô có một cảm giác sạch sẽ không nói lên lời.

Đẩy xe trong siêu thị nhìn tới nhìn lui, không tồi mới có vài loại sữa mới, nhưng giá cả đắt hơn trước một chút, Tiêu Mạn chọn một loại, sau đó đi mua một ít táo cùng với rau xanh rồi ra về.

Về đến nhà mở bình sữa ra uống lại gọt mấy miếng táo, cô đem ra sopha phòng khách vừa ăn vừa coi ti vi. Phim ảnh dạo này chả có gì đặc sắc, chủ yếu là mấy bộ thanh xuân vườn trường do mấy cô cậu trẻ tuổi đóng, lại trở qua kênh tin tức, thấy người ta đưa tin, siêu thị X mới nhập lậu một lô táo không rõ nguồn gốc, giả danh là một giống táo Vân Nam, hiện các cơ quan chức năng đang vào cuộc điều tra...

Tiêu Mạn phun ra miếng táo trong miệng, nếu cô không nhầm khi nãy cô đi vào chính là siêu thị X, vậy thì...

Hôm nay chắc chắn Tiêu Mạn gặp phải sao chiếu mạng, sáng ra đường thì bị người ta lừa, trưa thì mua phải táo lậu, tối mẹ Tiêu lại gọi điện tới hỏi thăm xem Tiêu Mạn xem mắt như thế nào, còn thúc đẩy cô rơi vào bẫy của người ta, mẹ Tiêu làm hẳn một list bao nhiêu đức tính tốt của Tề Minh Triết,...Tiêu Mạn đang hoài nghi bản thân bước ra khỏi nhà có nhầm giờ hay không mà chọc phải ông công bà địa nào đó...

Sang ngày hôm sau, trời thật đẹp, không có nổi một gợn mây, đẹp đến mức Tiêu Mạn chỉ muốn nằm trong ổ nhà mình, không muốn đi ra ngoài.

Đang ngồi lên mạng xem một vài tin bát quái trên diễn đàn, thì điện thoại đổ chuông. Nhìn vào là số lạ, Tiêu Mạn do dự một lúc rồi nhấn nghe “Alo, xin hỏi ai vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.