Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Thân phận




“Tiểu thư.” Thanh Nhi đẩy cánh tay đang ngặn chặn của Tần mama ra.

Thượng Trang không khỏi đi vài bước về phía trước, giữ chặt ống tay áo Tần mama, nhỏ giọng nói: “Tần mama, nếu Mộ Dung tiểu thư nói là của nàng, vậy chúng ta coi những cái khác thôi.”

Tần mama thấy vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Liền nghe nha đầu Thanh Nhi kia cười khinh miệt, nói: “Ôi trời, cũng không chịu soi gương một chút, xem mình là cái thân phận gì!”

Nói xong, nha đầu trước mặt mới chịu xoay người rời đi, ngay tức khắc cơn giận dữ của Tần mama bộc phát, bước nhanh lại, bóp chặt cổ tay của nàng, tức giận nói: “Thân phận gì hả? Ngươi cũng chỉ là một con hầu nhỏ mà thôi, ta ở An Lăng phủ mấy thập niên, cũng không ai dám nói như thế với ta!”

Thượng Trang thật sự hoảng sợ, sĩ diện của Tần mama là cao nhất, lời của Thanh Nhi vừa rồi là chạm vào điểm mấu chốt của bà ta.

Nàng muốn tiến lên khuyên giải, lại thấy Thanh Nhi giằng co, lớn tiếng nói: “Buông!”

Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, trong lúc nhất thời Thanh Nhi cầm hộp gấm trong tay không được chặt lắm, “Ba ——” một tiếng toàn bộ đánh rơi trên mặt đất. Các loại hộp lăn đầy đất, tất cả son phấn đều rơi vãi ra ngoài.

“Nha!” Tần mama giật mình hô một tiếng, theo bản năng lui ra vài bước, dậm chân, chà những bột phấn dính ở đế giày ra.

“Tiểu thư. . . . . .” Thanh Nhi quay đầu lại nhìn nữ tử phía sau.

Sắc mặt Trần lão bản khẽ biến, bước lên phía trước, chỉ vào mảnh hỗn độn trên mặt đất và nói:

“Này. . . . . . Này. . . . . .”

Hắn không khỏi lúng túng nhìn mấy người trước mặt này, son phấn rơi vãi, tiền còn chưa có lấy nha!

Ai nha! Biết vậy hắn nên lấy tiền trước, giờ thì tốt rồi, kêu ai trã mới đúng đây?

Tần mama hừ một tiếng, xoay người nhìn Thượng Trang nói: “Tiểu thư đừng nhìn, ta vào bên trong coi một chút.”

Thượng Trang hơi ngẩn ra, thì bà ta cũng đã xoay người rời đi.

“Uy!” Thanh Nhi kêu bà ta, nói: “Những thứ này bị ngươi làm đổ, giờ ngươi lại muốn đi….”

“Thanh Nhi.” Nữ tử ở phía sau kêu nàng lại, nhíu mày nói: “Không cần cãi, thanh toán tiền, chúng ta đi.” Nói xong, liền lập tức xoay người.

Thượng Trang kinh ngạc nhìn nữ tử ngoài cửa, vẻ mặt Thanh Nhi không tình nguyện tí nào, giờ lại nghe tiểu thư nhà nàng nói như thế, cũng không tiện nói cái gì nữa. Cắn răng nói: “Trần lão bản, ngươi thật không biết buôn bán, ngày sau ngươi đừng có mơ là tiểu thư của chúng ta lại đến!” Nàng hừ một tiếng, dồn sức đem bạc nhét vào lòng bàn tay của hắn, xoay người đi ra ngoài.

Trần lão bản cuống quít đuổi theo, vừa gọi: “Ai za, Mộ Dung tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư. . . . . .”

Thanh Nhi ngoái đầu nhìn lại nói: “Đuổi theo làm chi? Còn không trở về tiếp đón khách quý của ngươi!” Nói xong, dìu tiểu thư nhà mình lên xe ngựa.

Màn xe bị một người nhấc lên, từ bên trong truyền ra một giọng nam: “Vân Khương, đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Dung Vân Khương hơi kinh hãi, vội vào bên trong, cầm tay hắn nói: “Sao huynh lại thức?”

Dường như Trần lão bản loáng thoáng nhìn thấy mặt nam tử bên trong xe, hơi lấy làm kinh hãi, cuối cùng không dám tiến lên, biết điều xoay người trở về.

Đứng trước xe ngựa, Thanh Nhi vẫn còn bất mãn, mở miệng nói: “Mọi chuyện đều tại tiểu thư An Lăng gia kia, dám cướp son phấn của tiểu thư! Nô tỳ thấy, may là An Lăng lão gia không còn là Kinh Triệu Doãn, nếu không thiếu gia nên trừng trị hắn, để cho bọn họ mở to mắt chó mà nhìn một chút!”

Mộ Dung Vân Khương trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu hướng nam tử trước mặt nói: “Ca, đừng nghe nàng nói bậy, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Đường trở về phủ còn một đoạn, huynh nghỉ ngơi một chút nữa đi.”

Giúp hắn dựa vào đệm mềm ở phía sau, nàng thở dài nói:

“Nghe nha đầu nói hôm nay huynh vào triều không thấy thoải mái lắm, mỗi ngày đều nghỉ ngơi trễ như thế, thân thể có làm bằng sắt cũng chịu không nổi nha! Vân Khương thật không hiểu, rốt cuộc Thánh Thượng cho huynh lợi ích gì, có thể khiến cho huynh liều mạng như vậy?”

Mộ Dung Vân Sở cười nhạt một tiếng, khép nhẹ hai mắt tựa vào trên đệm mềm.

Hắn không cần cho hắn lợi ích gì, hắn cũng sẽ liều mạng đi làm tốt mọi chuyện.

Nhưng, không biết vì sao, hắn lại nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của Thanh Nhi.

Tiểu thư An Lăng gia, chưa từng có người ngoài nào gặp qua. Nay, nàng lại chọn thời điểm này mà đi ra. Việc này, thật có chút kỳ quái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.