Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 162: Q.1 - Chương 162: Thái tử




Thái tử!

Thượng Trang cả kinh, căng lớn hai mắt, nâng bước đi về phía trước.

“Vu Nhi!” Nguyên Duật Diệp gọi nàng, bước lên phía trước, nhưng đúng lúc này, mấy đứa bé tay cầm đèn lồng chạy ra, hắn không giữ nàng được.

“Vu Nhi!” Hắn lại gọi lớn, nhưng xung quanh náo nhiệt, Thượng Trang căn bản không nghe thấy, mà suy nghĩ của nàng sớm đã hướng về thân ảnh đang đứng trên cầu. Nguyên Duật Diệp quay đầu, phân phó Dương Thành Phong, “Mang nàng ấy về đây!”

Dương Thành Phong chần chờ, nhịn không được mà nói: “Thuộc hạ phải ở lại bảo vệ công tử, bên phía phu nhân đã có ám vệ...”

“Dương Thành Phong, mang nàng về đây!” Hắn lặp lại.

Dương Thành Phong bất đắc dĩ, lúc đưa mắt ngước nhìn, thân ảnh của nữ tử đã bị ngăn trở.

Thượng Trang đi tới cây cổ thụ, thời điểm bước chân lên cầu, nam tử vốn đứng trên đó nay đã không còn thấy đâu. Nàng kinh hãi, lại đưa mắt nhìn kỹ, người người đi tới đi lui, có người lại dựa vào lan can, nhưng chưa từng có ai chú ý tới nữ tử đứng trên cầu.

Thượng Trang đứng ngây ra, qua một lúc lâu mới bật cười.

Nàng biết rõ người đó không phải Thái tử, bởi vì Thái tử vốn đã chết.

Có lẽ, đó chỉ là một người có tướng mạo giống hắn. Có lẽ, đó căn bản là ảo giác của chính nàng.

Nơi này, từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện một nam tử mặc trường bạo.

Nàng muốn trở về, nhưng không biết sau lưng đang có người đi theo, bản thân chỉ lẳng lặng đi về phía trước. Lại có rất nhiều người đi ngang, Thượng Trang chen chúc ở giữa, tới lui không được, chỉ đành thuận theo dòng người mà đi.

“Hoàng...” Quay đầu, vừa định mở miệng, Thượng Trang mới nhớ bọn họ hiện đang ở bên ngoài, nàng sao có thể gọi “Hoàng Thượng”? Nàng cắn môi, hiện tại đưa mắt nhìn, nam tử sau lưng đâu?

Thượng Trang càng nghĩ càng hoảng sợ, vội vàng kiễng cao mũi chân nhưng chỉ thấy những gương mặt xa lạ. Nàng bắt buộc phải đi về phía trước.

“Vu Nhi!”

Mơ hồ nghe thanh âm nam tử truyền tới, nhưng nàng thật sự không rõ hắn đang ở đâu.

Dương Thành Phong không ngờ ở đây lại nhiều người như vậy, hắn cho dù một thân võ nghệ cũng không thể sử dụng. Người không tìm được, thời điểm hắn quay đầu cũng không thấy Nguyên Duật Diệp.

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, không ổn rồi!

Lúc này nào còn tâm trạng quản nữ tử phía trước, hắn chỉ có thể quay lại tìm Hoàng đế, nhưng người thật sự quá nhiều, hắn căn bản không thể đi nhanh được.

Thượng Trang băng qua cầu, thời điểm quay đầu nhìn, trước mắt bỗng nhiên hiện lên thân ảnh của Nguyên Chính Hoàn.

Nàng cả kinh, vội cắn môi, hiện tại bản thân nên làm sao mới tốt đây?

Tại sao hôm nay nàng lại bắt gặp nhiều ảo giác như vậy? Nàng hít một hơi thật sâu, duỗi tay xin đường, lùi mạng chen ra. Không biết tại sao, nàng có loại dự cảm không tốt, nàng cảm thấy có người đang nhìn mình, hoặc nói đúng hơn là chằm chằm vào nàng.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không phát hiện bất cứ ai khả nghi.

Nguyên Duật Diệp gọi vài tiếng “Vu Nhi” nhưng không nhận được hồi đáp, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước. Những người này qua cầu, có lẽ nàng đã qua cầu rồi. Không lẽ... Nàng thật sự muốn rời đi sao?

Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên khẩn trương, chỉ trách hắn vừa nói, tối nay nàng có thể trốn khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn sẽ không bắt nàng về.

Chết tiệt!

Cắn răng mắng chửi, hắn không nên buông tay!

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, An Lăng Vu, chờ hắn tìm được nàng, hắn nhất định sẽ trừng trị nàng một phen!

“Ưm.” Thân thể bị ai đó đụng trúng, hắn ôm tay trái ngước mắt tìm kiếm. Lúc này, không biết từ nơi nào, một tia phản quang chiếu tới khiến hắn bất giác đưa mắt nhìn.

Tối nay đèn lồng vô số, trên cây cổ thụ cũng treo rất nhiều đèn lồng, trên sông cũng có đèn cầu nguyện, còn cả đèn mọi người cầm trong tay, xà treo các nhà...

Chỉ là, tia phản quang kia rốt cuộc xuất phát từ đâu?

Binh khí.

Thời điểm trong đầu hiện lên hai chữ này, lòng Nguyên Duật Diệp rét run.

Nơi này toàn dân chúng, trên người không thể mang theo mang theo binh khí. Dương Thành Phong không mang theo kiếm, mà ám vệ không có khả năng xuất hiện...

Hai tay siết chặt thành đấm, hắn tự biết không ổn liền đâm đầu vào trong đám người.

Thượng Trang không tìm được Nguyên Duật Diệp và Dương Thành Phong, chỉ biết theo dòng người đi qua bên kia. Qua cầu, dòng người chen chúc cũng tiêu tan đi, Thượng Trang thở dài một tiếng. Nàng định quay đầu tìm người, kết quả dưới chân tựa hồ đạp phải thứ gì đó, cả người té xuống.

Đúng lúc này, một người nào đó duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, dùng lực giữ chặt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.