Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Ngọc bội




Lão gia không nhìn nàng, chỉ nói: “Nói.”

Thượng Trang quỳ thẳng người, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Lần vào cung này, cũng chính là ngày không thể đặt chân ra ngoài một lần nào nữa. Nô tỳ cầu xin lão gia giúp nô tỳ tìm muội muội, nếu tìm được muội muội nô tỳ, cũng cầu xin lão gia có thể cho nàng một nơi để ở.” Nàng dừng lại, từ trong cổ lấy ra một miếng ngọc bội, lại nói:

“Muội muội tên gọi là Diệc Trang, trên người nàng cũng có một miếng ngọc bội, nó vốn là một đôi với ngọc bội của nô tỳ.”

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Lão gia không có một chút do dự, mở miệng liền đáp ứng, lại nói:

“Nếu có thể tìm được muội muội của ngươi, ta nhất định sẽ đối đãi nàng như con gái.”

Thượng Trang đem ngọc bội trình lên, mở miệng nói: “Vâng! Lão gia có thể nhìn một chút, để nhớ kỹ hình dạng của nó. Chỉ vì, đây là vật duy nhất mà cha mẹ để lại, cho nên nô tỳ không thể lưu nó lại được.”

Ngọc bội trong tay nàng, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể nhìn thấy điêu khắc kia vô cùng tinh xảo.

An Lăng lão gia không khỏi nheo ánh mắt lại, cúi người tiến lên, khối ánh sáng màu xanh ngọc nằm lẳng lặng ở trên lòng bàn tay của Thượng Trang. Hoa văn, thật giống như Long án.

Lão gia lấy làm kinh hãi, đưa tay cầm lấy, lại cẩn thận nhìn kỹ, hoa văn này đồng thời giống lại không giống hình rồng. Đột nhiên hắn xuất hiện động tác đó làm cho Thượng Trang hoảng sợ, bật thốt lên, gọi hắn:

“Lão gia. . . . . .”

Ngước mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nữ tử, mở miệng hỏi: “Ngọc bội này, là như thế nào mà có?”

Thượng Trang bình tĩnh lại, cúi thấp đầu, mở miệng nói: “Nô tỳ từ nhỏ đã mang ở trên người, muội muội cũng có một khối, cha mẹ chưa kịp đề cập. Có lẽ là đồ gia truyền, cũng có thể là lúc cha buôn bán, người ta đem đến cầm.”

“Nga?” Lão gia nhíu mày:

“Nhà ngươi trước kia là hiệu cầm đồ?”

Nàng gật đầu: “Vâng!”

Vì thế lão gia không có nói gì nữa, lại cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay một chút, hoa văn này, hắn càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái. Càng cảm giác không giống rồng, lắc đầu một cái, có lẽ là thợ thủ công nào đó muốn phát triển ý hoa văn mới thôi.

Trừ bỏ người trong hoàng thất, ai dám đeo Long tộc Đồ Đằng a?

Đưa tay, đem ngọc bội trả lại cho nàng, hắn mở miệng: “Được, điều kiện của ngươi, ta đáp ứng. Nhưng mà, ta cũng có một điều kiện.”

Hơi siết chặt ngọc bội trong tay, ngước mắt nhìn người trước mặt, nghe hắn nói: “Sau khi vào cung, ta không hy vọng ngươi nổi bật. Ngươi vĩnh viễn phải nhớ, ngươi không phải là tiểu thư An Lăng chân chính. Không thể đem đến tai họa cho An Lăng phủ.”

Thượng Trang nhìn hắn có chút ngạc nhiên, mới vừa rồi lời của Tần mama còn vang vẳng ở bên tai. Bà ta muốn nàng nắm lấy cơ hội vào cung lần này, có lẽ còn có thể có cơ hội trở mình.

Mà giờ phút này, lão gia lại muốn nàng không tranh.

Đây cũng là lời mà nàng định cầu xin tiếp theo, chính là bảo toàn thân phận của mình.

Đây không phải là ý nàng muốn sao?

Một mực đáp ứng: “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”

Người phía trên vòng qua mấy văn kiện đi tới trước mặt nàng, đưa tay giúp nàng đứng lên, mở miệng nói: “Đứng lên đi, từ giờ trở đi, ngươi chính là tiểu thư của An Lăng phủ ta.”

Tiểu thư An Lăng phủ, An Lăng Vu.

Cả ngày hôm nay, Thượng Trang cũng không có trở lại phòng ở của bọn nha hoàn. Tần mama mang nàng đến khuê phòng của tiểu thư, nàng mới phát hiện, thì ra tiểu thư sớm đã không còn ở trong phủ. Đi nơi nào? Nàng không hỏi, cũng biết, hỏi, cũng là hỏi vô ích.

Hôm sau, đột nhiên phát hiện, toàn bộ hạ nhân trong An Lăng phủ, đều được thay đổi, có rất nhiều khuôn mặt lạ hoắc. Những nha hoàn gia đinh vốn thích bàn tán chuyện thị phi, từng người từng người một cũng không thấy đâu.

Mọi người thấy nàng, đều cung kính kêu “Tiểu thư” .

Thượng Trang mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Những người kia đi đi nơi nào? Đầu ngón tay khẽ run, có lẽ, nàng đã biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.