Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 7: Chương 7: Đêm thứ hai của sáu ngày bảy đêm (2)




Chương 7: Đêm thứ hai của sáu ngày bảy đêm (2)

Càng nghĩ, Lâm Hồi Âm càng cảm thấy kinh khủng, nhịn không được rung mình một cái, trong lòng lại càng tò mò. Tò mò người nam nhân bắt cóc rồi cướp đi trong sạch của mình, rốt cuộc là ai

Đôi mắt đen to sáng ngời của Lâm Hồi Âm, gắt gao dừng ở đồng hồ cát, cảm nhận thời gian từ từ trôi qua.

Hai canh giờ, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng đối với Lâm Hồi Âm, nó lại là sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Khi cát sắp rơi hết xuống đáy, Lâm Hồi Âm mới phát hiện sau lưng mình ra mồ hôi lạnh.

Lập tức đến giờ Tý.

Không biết đêm nay, nàng có thể tránh được nam nhân biến thái kia hay không?

Lâm Hồi Âm dùng sức nắm lấy tay, gắt gao mím môi, ánh mắt chậm rãi chuyển động, phòng bị nhìn chằm chằm gian phòng.

Nhưng lúc nầy đây, khi đồng hồ cát trong tay mình bị mất, nàng không nghe thấy một chút thanh âm nào, cả người giống như những lần trước, lại một lần nữa rơi vào bóng tối vô tận.

……….

Lúc tỉnh lại, cũng giống như lần trước, vẫn ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt cùng tối tăm.

Khác biệt duy nhất là, không biết có phải nàng tỉnh sớm hay không, lúc này thân thể nàng không xích lõa.

Nam nhân biến thái kia, đang cởi y phục của nàng.

Lâm Hồi Âm theo bản năng giơ tay lên nắm lấy vạt áo của mình, cả người lui về phía sau, muốn tránh né tay của nam nhân biến thái cởi y phục của nàng.

Động tác của nam nhân gặp phải trở ngại, có vẻ có chút tức giận. Giây tiếp theo, động tác mang theo một chút sát khí, dễ dàng nắm được bả vai của nàng, hơi dùng sức, khiến Lâm Hồi Âm đau không thể cử động.

Ngay sau đó, Lâm Hồi Âm nghe được thanh âm vải bị xé rách, tiếp theo ngực của nàng chợt lạnh.

Sau khí nam nhân biến thái lấy hết quần áo của Lâm Hồi Âm, hơi đứng dậy, cách Lâm Hồi Âm ra một khoảng cách.

Như vậy Lâm Hồi Âm mới cảm giác được hô hấp dễ dàng hơn nhiều. Ở trong bóng tối, nàng mơ hồ nghe thấy được âm thanh nam nhân cởi quần áo.

Con người khi không biết tình huống gì đang xảy ra, khi bị nhục nhã, sẽ có cảm giác sợ hãi.

Lâm Hồi Âm bất an rụt lui thân thể, nuốt nuốt nước miếng, mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn run run: “Ngươi, rốt cuộc là ai?”

Nam nhân biến thái kia không có ý tứ muốn trả lời câu hỏi của nàng. Sauk hi cởi quần áo của mình xong, liền đè lên người Lâm Hồi Âm.

Hắn ép lên quá nặng, Lâm Hồi Âm thận trọng cử động, lại không chịu để yên, tiếp tục mở miệng. Lời nói ra không tự nhiên, vô lực mười phần: “Ta không biết ngươi, vì sao ngươi phải làm như vậy?”

Đáp lại nàng lại là trầm mặc.

Tay của nam tử nóng bỏng, đã muốn chạm vào da thịt của nàng, chạm vào khắp nơi.

Lâm Hồi Âm nhịn không được cảm thấy bực mình. Nàng nhíu nhíu mày, ngữ khí tức giận nói: “Ta hỏi ngươi là ai? Ngươi không nghe thấy ta nói sao? Chẳng lẽ ngươi là kẻ điếc, hoặc là người câm điếc.

Lâm Hồi Âm nói xong, liền giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt nam nhân ở phía trước.

Tay nàng còn chưa chạm vào nam nhân. Tay của hắn nhanh hơn, bắt được cổ tay của nàng.

Lâm Hồi Âm biết không đánh lại được người nam nhân này. Lại nghĩ đến khi bị người nam nhân này khinh bạc, đáy lòng xuất hiện sự oán hận, ngữ điệu sắc bén rất nhiều: “Ngươi thật sự là một kẻ bất lực, có can đảm làm cường gian, lại không có can đảm cho người khác thấy mặt, sao được coi là nam nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.