Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Chương 7: Q.2 - Chương 7: Nói ra






Edit: Eirlys

“Ta..” cô nương áo tím mở miệng, hơi ngập ngừng. Sau cùng, nàng dứt khoát vẫy vẫy tay áo, tức giận nói : “Thôi, không nói!”

“Tại sao lại không nói? Tỷ không nên cắt ngang hứng thú của người ta mà!” cô nương áo lam không chịu bỏ qua.

“Không nên cắt ngang…hứng thú” cô bé học theo.

Cô nương áo tím mím môi, vẻ mặt ngượng nghịu.

“Nói đi, nói đi mà! Chẳng lẽ giữa chúng ta còn có bí mật gì không thể nói được ư?”

“Nói ! Nói!” cô bé ồn ào chen vào.

Cô nương áo tím không biết làm sao, đành thở dài một hơi.

“Tóm lại có chuyện gì, tỷ mau nói đi!” cô nương áo lam có chút không kiên nhẫn, giục hỏi.

“Nói mau! Nói mau!” cô bé đảm nhận việc phụ họa.

Lúc này, không nói cũng không được

Nhắm mắt lại, hít sâu một cái, cô nương áo tím lấy hết dũng khí, nói một hơi: “Đêm động phòng hoa chúc, tân lang chảy máu quá nhiều, ngất xỉu!”

“Hả? Chảy máu quá nhiều?” Cô nương áo lam lần nữa kinh hãi kêu lên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô nương áo tím, dò xét “Có phải muội nghe lầm? Trong ấn tượng của muội, đêm tân hôn, người chảy máu phải là tân nương mới đúng. Với lại, tình hình như thế nào, mà có thể làm cho một đại nam nhân mất máu quá nhiều thậm chí ngất xỉu? Có phải hắn bị bốn người tân nương hợp lại đánh hội đồng không?”

“Đánh hội đồng! Đánh hội đồng!” cô bé lớn tiếng kêu lên, trong lời nói pha một chút phấn khích.

“Chát!” một cú đánh giáng lên đầu cô bé.

“Ư.. ư…mẹ..” cô bé mếu máo, hai tay nhỏ bé ôm đầu, vẻ mặt tội nghiệp ngước lên nhìn mẫu thân.

Cô nương áo lam lờ đi ánh mắt như con chó nhỏ của cô bé, duỗi tay bỏ nàng xuống đất, lớn tiếng la lên “Đi chỗ khác, còn dám ở đây bắt chước lão nương nói chuyện coi chừng lão nương đánh vỡ mông ngươi!”

“Oa —-” mẫu thân, ngươi thật tàn nhẫn! cô bé dám nghĩ không dám nói, cẩn thận dò xét ánh mắt của mẫu thân, sau đó thảm thương ôm đầu, láu lỉnh lui vào góc phòng nghe lén.

Dẹp xong phiền toái, cô nương áo lam hứng thú hỏi tiếp: “Tỷ vẫn chưa trả lời ta ! Hòn đá nhỏ nhà ngươi thật sự bị bốn người vợ đánh hội đồng sao?”

“Bọn họ có gan làm vậy sao?” cô nương áo tím tức giận trợn mắt nhìn nàng, buồn bực giải thích “Hắn chính là bị chảy máu mũi “

“Mũi…máu mũi?” cô nương áo lam sững sờ một hồi, sau đó lập tức ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Tỷ…tỷ đừng nói với ta, hắn bởi vì …bởi vì nhìn thấy bốn mỹ nhân trước mắt… lại cởi hết xiêm y…ngọc thể ngang dọc…xinh đẹp quyến rũ, nhất thời…nhất thời kiềm chế không được…khí huyết dâng lên…cho nên…cho nên dẫn đến máu mũi phun ra như suối, ngất xỉu…hôn mê !” dựa vào sức tưởng tượng, cô nương áo lam cười đến nghiêng ngả, không kịp hít thở, nói liên tục, thiếu chút nữa vì thiếu không khí mà chết ngạt.

“Nếu quả thật như vậy, ta nhất định còn có thể đánh rắm ” cô nương áo tím bực dọc cắt ngang phán đoán của nàng.

“Không phải như vậy sao?” Cô nương áo lam ngừng cười, tỉ mỉ dò xét vẻ mặt của nàng, hiếu kì hỏi ” Vậy thì thế nào ? Một đại nam nhân, trừ ra …thấy mỹ nhân hưng phấn quá mức, còn có chuyện gì có thể làm máu mũi chảy giàn giụa được nữa?”

“Có, là khi thuốc có tác dụng, khí huyết dâng lên” cô nương áo tím lạnh lùng trả lời.

“Thuốc có tác dụng?” cô nương áo lam không hiểu”Thuốc? Trong lúc động phòng, thuốc ở đâu ra? Muội nhớ là hắn mỗi ngày dùng thuốc cũng không có loại nào làm tăng khí huyết đâu?”

“Ta, bỏ vào, không được sao?” Cô nương áo tím cắn răng, nặn ra từng tiếng.

“Tỷ ư?” cô nương áo lam ngơ ngác nhìn nàng.

“Đúng, chính là ta” Đã nói đến nước này, cô nương áo tím cũng đành thản nhiên thừa nhận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.