Thái Cổ Thần Vương

Chương 788: Chương 788: Thế cục khẩn trương (2)




- Thì ra là Lăng Sương công chúa, thuộc hạ thất trách, vậy mà nhất thời chưa nhận ra, mong thứ tội.

Tướng quân này nói, sắc mặt lại nào có vẻ mặt nhận tội, ánh mắt hắn nhìn phía người khác, mở miệng nói:

- Nhưng đây chính là hoàng tộc trọng địa, công chúa mang một đám người xa lạ đến, thế này cũng không thỏa đáng lắm.

- Làm càn, bản cung mang bằng hữu đến làm khách, sao cho phép ngươi lắm miệng.

Diệp Lăng Sương lạnh lùng quát một tiếng, lạnh như băng nói:

- Dĩ hạ phạm thượng, bắt hắn cho ta.

Nàng chính là công chúa Diệp quốc, hôm nay một vị thủ vệ cũng dám làm càn như thế, quả thực to gan lớn mật, đây đã là khiêu khích quyền uy của nàng rất rõ ràng, nghĩ hẳn hôm nay tình huống phụ hoàng phi thường không ổn, nghĩ đến đây Diệp Lăng Sương càng thêm sốt ruột.

Nhưng mệnh lệnh của nàng hạ xuống, các tướng sĩ đều bất động, không có ai nghe lệnh.

Bàn tay Đoạn Hàn run lên, áo đen như gió, một kiếm quang hàn, trong tích tắc thần sắc đại biến, trường thương đánh giết ra, kim quang chói mắt.

- Phập...

Một thanh kiếm sắc bén màu đen cắm thẳng mi tâm hắn, nhất thời vẻ mặt đám thủ vệ đại biến, tất cả đều bùng nổ khí thế mạnh mẽ, một đám thủ vệ này, vậy mà đều là Thiên Cương cường giả.

Nhưng ánh mắt Đoạn Hàn đảo qua, đôi mắt thâm thúy kia giống như bắn ra từng thanh kiếm sắc bén.

Diệp Lăng Sương nhìn thấy thủ đoạn của Đoạn Hàn, tự nhiên hiểu ý tứ của hắn, lạnh lùng quát một tiếng:

- Người này dĩ hạ phạm thượng, tru, nếu còn có ai dám ngăn trở, giết không tha.

Vừa dứt lời, đoàn người bước chậm ra, lần này không ai còn dám cản lại nữa, các thủ vệ kia nhìn thi thể tướng lĩnh, vẻ mặt xanh mét, đây chính là một vị cường giả Thiên Cương tầng bảy, bị một kiếm giết chết.

- Người của Trượng Kiếm Tông, quả thực đều hoành hành không kiêng kỵ như thế sao?

Trong lòng đám thủ vệ này kinh hãi, lại không dám nói ra, không ngờ đối phương thủ đoạn thiết huyết tàn nhẫn như vậy, không nói một lời trực tiếp giết chết.

Nhóm người Trượng Kiếm Tông tiếp tục tiến lên, khu vực hoàng tộc này cực kỳ uy nghiêm hùng vĩ, có rất nhiều vương phủ, mỗi một tòa vương phủ đều diện tích mấy trăm dặm, thỉnh thoảng có nhân vật cường đại quét ánh mắt về phía nhóm người trên không, điều này làm Tần Vấn Thiên đối với sự cường đại của Diệp quốc cũng có nhận thức rõ ràng, chỉ sợ cường giả một tòa vương phủ, đã đủ để quét ngang hoàng triều Đại Hạ, càng không cần phải nói toàn bộ Diệp quốc.

Rốt cuộc, phía trước xuất hiện một tòa cổ hoàng cung to lớn nhất, lại có tường thành cao ngất màu vàng giống như hoàng kim đúc, chỉ thấy một đám bóng người từ trong đó bước chậm ra, mặt mỉm cười.

- Lăng Sương công chúa trở về sao không thông báo trước một tiếng.

Một vị cường giả cầm đầu mỉm cười nói, nhưng vẻ mặt Diệp Lăng Sương lại đặc biệt lạnh lùng. Đây là người của Hàn vương phủ, một vị tộc thúc của nàng, bọn họ thế mà xuất hiện ở hoàng cung, có thể nghĩ hôm nay tình thế hoàng cung ác liệt bao nhiêu, chỉ sợ cũng đã bị bọn họ khống chế, Hàn vương chính là đi lại cực thân cận với Tề vương.

- Ta muốn đi gặp phụ hoàng.

Diệp Lăng Sương thản nhiên nói, cường giả kia nhìn thoáng qua nhóm người Trượng Kiếm Tông bên cạnh Diệp Lăng Sương, cười nói:

- Các vị tuấn kiệt Trượng Kiếm Tông đến Diệp quốc ta, vẻ vang cho kẻ hèn này, mời vào hoàng cung nghỉ ngơi.

Mọi người đều không thèm để ý, bọn họ hùng hổ mà đến, không có bất cứ sự che giấu nào cả, lấy sự cường đại của Diệp quốc chỉ sợ sớm đã nhận được tin tức, hôm nay chẳng qua là ứng phó cho xong chuyện.

Đám người Trượng Kiếm Tông trực tiếp vượt qua, từ hư không bước vào trong hoàng cung, chỉ thấy hôm nay hoàng cung uy nghiêm mênh mông này, chung quanh đều là binh sĩ áo giáp, trận địa sẵn sàng đón địch, có thể thấy được thế cục khẩn trương bao nhiêu.

Diệp Lăng Sương lo cho phụ thân của nàng, đến thẳng phương hướng Nhân Hoàng cổ điện, giống như một trận gió.

Ngoài Nhân Hoàng cổ điện, giờ phút này lại đã tụ tập rất nhiều cường giả, giống hư các phương hào cường đều ở nơi này.

Ánh mắt Diệp Lăng Sương đảo qua, nhìn về một phương vị trong đó, ở nơi đó, có một vị thanh niên, vẻ mặt như điện, hắn khoác vương bào, uy nghiêm bất phàm, đôi mắt thâm thúy kia, giống như có thể xuyên thủng người ta.

Hơn nữa, ở quanh thân thanh niên này còn có không ít nhân vật cùng thế hệ, đều không tầm thường, lộ ra một sự khí phách, mỗi một người, đều là nhân vật thanh niên tuấn kiệt, vô cùng chói mắt.

Các thanh niên Trượng Kiếm Tông cùng bọn họ khoảnh khắc ánh mắt va chạm, giống như có nhuệ khí đáng sợ tràn ngập không trung.

- Cường giả Tử Lôi tông.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, không thể nghi ngờ, thanh niên vương bào kia nghĩ hẳn là vương tử trong miệng Lưu Vân, con trai Tề vương, thiên chi kiêu tử của Tử Lôi tông, một đời yêu nghiệt, người bên cạnh hắn, hẳn là cùng thế hệ ở Tử Lôi tông, theo hắn cùng nhau tới Diệp quốc hoàng cung này. Nếu nói Tử Lôi tông không ở sau lưng tham dự muốn để Tề vương khống chế Diệp quốc, chỉ sợ không ai tin tưởng.

Thân hình Diệp Lăng Sương lóe lên, bước đi về phía Nhân Hoàng cổ điện, lại thấy một đám bóng người chặn trước đường đi của nàng, mở miệng nói:

- Công chúa, Nhân Hoàng bệnh nặng, thánh nữ Dược Hoàng cốc đang cứu chữa cho Nhân Hoàng, công chúa muốn ở bên ngoài chờ thêm một lúc hay không.

- Phụ hoàng bệnh nặng, ta sao có thể không ở bên cạnh, không sao.

Diệp Lăng Sương mở miệng nói, người phía trước nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của nàng, tránh đường tiến lên, ngăn cản đám người Đoạn Hàn.

- Các ngươi ở chỗ này chờ ta.

Diệp Lăng Sương quay đầu lại nói với bọn Đoạn Hàn, đã đến hoàng cung, nghĩ hẳn cũng không có ai dám trước đám đông mưu hại Diệp Lăng Sương, bọn Đoạn Hàn liền ở đây chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.