Thái Cổ Thần Vương

Chương 794: Chương 794: Tâm cơ (2)




Lưu Vân thống khổ nói, khiến một số người của hoàng thất trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ sư huynh này của công chúa thật đúng là kỳ quái.

- Đúng rồi, thánh nữ đã là bạn gái của ngươi, như vậy Thanh Nhi sư muội hẳn là không có quan hệ gì với ngươi nhỉ?

Lưu Vân rốt cuộc biểu lộ mục đích của hắn, thế mà lại có ý đồ với Thanh Nhi, hắn giờ phút này đang nghĩ, Tần Vấn Thiên tên khốn kiếp này đã có một thánh nữ nghiêng nước nghiêng thành, chẳng lẽ còn muốn mang đóa băng sơn tuyết liên kia cũng làm của riêng hay sao? Vậy thì quá cầm thú nha.

- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Thanh Nhi nàng tu vi Thiên Cương cảnh tầng sáu đỉnh phong, không gian võ đạo ý chí đại viên mãn, sư huynh ngươi theo đuổi thử xem đi.

Tần Vấn Thiên cười nói, hắn suy nghĩ nếu như Lưu Vân dám có ý đồ với Thanh Nhi, sẽ có kết cục thê thảm như thế nào.

- Ặc...

Lưu Vân rùng mình, người khác của Trượng Kiếm tông ánh mắt cũng co lại, băng sơn nữ tử không thích nói chuyện kia, thực lực vậy mà mạnh như thế?

- Các vị, Đấu chiến trường bên kia đã chuẩn bị xong rồi, cùng nhau tới xem chút, như thế nào?

Lúc này, thanh âm Diệp Không Phàm vang lên, tuy trong lòng phi thường mất hứng, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, che giấu tâm tư rất tốt.

Mạc Khuynh Thành vẫn kéo tay Tần Vấn Thiên, ánh mắt của nàng nhìn Tần Vấn Thiên, lộ ra nét dò hỏi.

- Đi xem chút đi.

Tần Vấn Thiên cười nói, Mạc Khuynh Thành liền cũng gật gật đầu, mọi người đều bước chậm, bước chậm về phía Đấu chiến trường cổ quốc.

Hoàng Cực Thánh Vực cạnh tranh tàn khốc, bởi vậy các thế lực lớn tất cả đều thích võ, Diệp quốc cũng như thế, phong trào hướng võ cực kỳ mãnh liệt.

Đấu chiến trường Diệp quốc, chính là một trong những nơi quan trọng nhất của Diệp quốc, Đấu chiến trường mênh mông, người ta tấp nập, liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối.

Trong Đấu chiến trường, có mười hai tòa đấu chiến đài, mười hai tòa đấu chiến đài chưa bao giờ dừng chiến đấu, mỗi ngày đều có vô số người ở trên đấu chiến đài tranh phong, tranh thủ thắng liên tiếp, đạt được Diệp quốc trọng thưởng, thậm chí được Diệp quốc vời vào dưới trướng.

Không chỉ có Diệp quốc, trong phạm vi Diệp quốc có người của rất nhiều thế lực lớn đều sẽ tụ tập ở đây, bọn họ cũng sẽ hướng người biểu hiện kiệt xuất trong Đấu chiến trường tung cành oliu, mời chào vào môn phái thế lực mình, đương nhiên, ngẫu nhiên con em các thế lực lớn đó tranh phong, cũng sẽ giải quyết ở trên đấu chiến đài.

Chính giữa Đấu chiến trường mênh mông, có một hành lang hoàng tộc, có thể tới vị trí tốt nhất của khán đài Đấu chiến trường, có binh giáp gác hai bên, không phải người trong hoàng thất không thể vào ngồi.

Giờ phút này, trên hành lang hoàng tộc liền xuất hiện bóng một đám người, trong phút chốc, các bóng người Đấu chiến trường đều ngẩng đầu trông lại, thậm chí có vô số người đứng dậy, Đấu chiến trường to lớn ở lúc này thế mà lại trở nên yên tĩnh.

Bọn họ đã nghe được tin tức, hôm nay con trai Tề vương, thiên kiêu Tử Lôi tông Diệp Không Phàm sẽ mời thánh nữ Dược Hoàng cốc đến nơi đây, nhóm người này tất cả đều khí chất phi phàm, đặc biệt là nữ tử tuyệt đẹp như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, nghiêng nước nghiêng thành kia, nghĩ hẳn chính là thánh nữ Dược Hoàng cốc nhỉ, quả thực giống như lời đồn, có dung nhan khuynh thế.

Phía trước đám người Dược Hoàng cốc, có một đám thanh niên dẫn đường, một người ở giữa là tôn quý nhất, thân khoác vương bào, nghĩ hẳn chính là Tề vương thế tử Diệp Không Phàm.

Chỉ thấy binh sĩ áo giáp hai bên quỳ một gối xuống đất, cung kính hô:

- Bái kiến thế tử, cung nghênh đại giá thánh nữ Dược Hoàng cốc.

Thanh âm này chấn động thiên địa, giống như thiên lôi, khiến vô số người đều nhìn về phía Diệp Không Phàm cùng với thánh nữ Mạc Khuynh Thành, mơ hồ mang hai người đặt cùng một chỗ, hai người này quả nhiên là nhân vật tuyệt đại song kiêu, nếu có thể đi đến với nhau, chỉ sợ có thể trở thành một đoạn giai thoại.

- Đứng dậy, hôm nay ta mời thánh nữ đến xem xét thịnh cảnh Đấu chiến trường Diệp quốc ta, hy vọng tuấn kiệt Diệp quốc ta đều có thể triển lộ mũi nhọn, thể hiện Diệp quốc ta võ đạo cường thịnh.

Thanh âm Diệp Không Phàm truyền khắp diễn võ trường mênh mông, giờ khắc này, khiến đám người Nhân Hoàng nhất mạch bên cạnh Diệp Lăng Sương tất cả đều mắt lộ hàn quang, đầu lông mày Diệp Lăng Sương cũng nhíu chặt, tỏ ra cực kỳ mất hứng, quỳ lạy thế tử, lại không bái công chúa.

Tần Vấn Thiên đứng ở bên cạnh Mạc Khuynh Thành, hắn nhìn thoáng qua chỗ ngồi phía trước, có hai chủ tọa tôn quý nhất, tự nhiên là Diệp Không Phàm để lại cho mình cùng Mạc Khuynh Thành, sau đó mới là ghế phụ bên cạnh.

Tần Vấn Thiên cau mày, trong mắt hiện lên một mảng hàn quang sắc bén. Diệp Không Phàm này hao tổn tâm cơ tạo thế như vậy, giọng khách lấn át giọng chủ, thứ nhất là làm nổi bật địa vị hắn, mang Diệp Lăng Sương công chúa chân chính của Diệp quốc đặt ở nơi nào?

Mục đích thứ hai, là đang tạo thế cho hắn và Mạc Khuynh Thành, cho người ta cảm giác hai người bọn họ là song kiêu, mơ hồ tạo thành một loại ảo giác, làm người ta hiểu lầm, tâm cơ khó lường.

Đấu chiến trường, đám người mênh mông hiển nhiên cũng chú ý tới Tần Vấn Thiên bên cạnh Mạc Khuynh Thành, thánh nữ tuy được người ta bảo hộ, nhưng bên cạnh nàng thế mà có một vị nam tử thanh niên, có thể nào không làm người ta hồ nghi trong lòng, âm thầm đoán thân phận của hắn.

Mảng Đấu chiến trường này xuất hiện một màn phi thường vi diệu, mọi người đều đang nhìn bên này, mà đám người Diệp Không Phàm cũng ngừng lại, mọi người đều đang đợi, xem Diệp Không Phàm an bài chỗ ngồi như thế nào.

- Thánh nữ, mời?

Quả nhiên, chỉ thấy Diệp Không Phàm đưa tay dẫn, ý bảo Mạc Khuynh Thành ngồi một trong hai cái chủ vị trân quý nhất, nếu như Mạc Khuynh Thành ngồi xuống, chỉ sợ hắn sẽ ngồi ở bên cạnh Mạc Khuynh Thành.

Mạc Khuynh Thành khẽ nhíu mày, nàng tuy không có tâm cơ gì, nhưng tự nhiên cũng hiểu tâm tư Diệp Không Phàm, nếu như nàng ngồi xuống, Diệp Không Phàm ngồi bên cạnh nàng, như vậy đặt Tần Vấn Thiên chỗ nào, cái này hiển nhiên là điều nàng không thể tiếp nhận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.