Thái Cổ Thần Vương

Chương 77: Chương 77: Sở Thiên Kiêu






Sở Linh cùng với Mục Nhu cưỡi ngựa mà đi, mang đám người Tần Vấn Thiên tới một thảo nguyên rộng rãi, phía trước có một cửa vào, lại có quân sĩ thủ hộ.

- Trong này chính là lâm viên của Hoàng gia Thú Liệp Tràng a.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía lối vào, kiến trúc cao vút, ưu nhã rất khác biệt, hơn nữa vô cùng rộng rãi, đệ tử Hoàng thất thích ở nơi này, từ nơi này bước vào Hắc Ám Sâm Lâm tiến hành săn thú.

- Tam hoàng tử cùng với quý khách của Tuyết Vân Quốc đều chưa đến, xin chư vị chờ đợi ở đây một chút.

Chỉ thấy một binh sĩ đi lên phía trước, nhìn Sở Linh cùng Mộc Nhu nói, hai người lần lượt xuống ngựa, chờ ở bên ngoài.

Các nàng đều biết trang viên này có cửa vào khác.

- Thể diện của Tuyết Vân Quốc thật lớn.

Sở Linh có chút không vui nói.

- Dù sao người ta cũng là khách, kiên trì chờ đợi là được.

Mục Nhu lắc đầu cười nói, lúc này lục tục có vài người đến, nhao nhao chào hỏi Sở Linh cùng Mục Nhu, hiển nhiên đại đa số người đều biết, tuy không nhất định thân, nhưng bề ngoài ít nhất phải hoà hợp êm thấm.

- Sở Linh.

Thời khắc này, chỉ nghe một thanh âm truyền đến, ánh mắt Sở Linh chuyển qua, nhìn người nói chuyện, không khỏi mỉm cười nói:

- Diệp Triển, ngươi cũng tới.

- Ân, tới.

Diệp Triển gật đầu cười, ánh mắt của hắn lập tức nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở sau lưng Sở Linh, chỉ thấy ánh mắt đối phương lạnh lẽo, hình như có sát ý lập loè.

Rất hiển nhiên Tần Vấn Thiên nhận ra Diệp Triển, người lúc đầu cùng Âu Phong đuổi giết hắn.

Thần sắc của Diệp Triển chỉ sửng sốt một chút, liền khôi phục như cũ, như trước mang ý cười nhợt nhạt.

- Tần Vấn Thiên.

Diệp Triển nói, lập tức có không ít người nhìn về phía Tần Vấn Thiên, rất nhanh, bọn họ đều nghĩ tới cái tên này.

Tần phủ hậu đại, tân sinh của Đế Tinh Học Viện, giết chết Âu gia Âu Phong.

Thần sắc của Sở Linh cứng đờ, Diệp Triển này nhận thức Tần Vấn Thiên, hơn nữa nói ra tên Tần Vấn Thiên, nhất thời để cho nàng có chút làm khó, bất quá Diệp gia thế lớn, Tử Quận Vương Phủ nàng cũng không bằng.

Tần Vấn Thiên thấy Liễu Nghiên cùng Liễu Nhạc bên cạnh Diệp Triển, trong lòng có chút cảm giác không thoải mái, ngày trước ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, Diệp Triển và Âu Phong đuổi giết hắn cùng Phàm Nhạc, lúc đó bọn họ còn cứu Liễu Nghiên, vì để tránh cho Liễu Nghiên có phiền phức, hắn còn từng dặn dò Liễu Nghiên không nên nói biết hắn.

Tần Vấn Thiên hiển nhiên không có dự liệu được, Liễu Nghiên dĩ nhiên theo Diệp Triển tới, hơn nữa quan hệ tựa hồ còn có chút thân mật.

Diệp Triển tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hắn nở nụ cười, lập tức lôi kéo tay của Liễu Nghiên nói:

- Nghiên nhi, ngươi nên sớm quen biết hắn a?

Thần sắc của Liễu Nghiên hơi lúng túng, dù sao lúc trước Diệp Triển truy sát Tần Vấn Thiên, nàng là biết đến, mà Tần Vấn Thiên, cứu nàng và Liễu Nhạc, từ nội tâm mà nói, nàng đối với Tần Vấn Thiên cũng có chút hảo cảm.

- Ân.

Liễu Nghiên khẽ gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên nở nụ cười:

- Sự tình lần trước cám ơn ngươi.

- Không cần, coi như là ta trả ngươi.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên bình tĩnh, người có chí riêng, Liễu Nghiên có quyền lực lựa chọn của mình, chỉ là, Liễu Nghiên lựa chọn Diệp Triển muốn giết chết hắn, điều này làm cho hắn có chút khó chịu, hắn nên lấy dạng thái độ gì đối đãi Diệp Triển đây?

Đến nay, Tần Vấn Thiên vẫn coi Liễu Nghiên là người lúc trước cứu hắn.

- Ha ha.

Trong nụ cười của Diệp Triển như có một luồng lãnh quang, hắn nhìn Sở Linh, tiếp tục nói:

- Sở Linh, Tần Vấn Thiên là người Tần phủ, hơn nữa, hắn còn giết chết Diệp gia Diệp Mặc, Diệp Lang, điểm ấy, ngươi không phải không biết chứ?

- Người này…

Sở Linh thầm mắng một tiếng, tùy tiện nói:

- Ta cũng không biết hắn là Tần Vấn Thiên, hắn chỉ là hộ vệ của ta mà thôi.

- Hộ vệ, thì ra là thế.

Thần sắc của Diệp Triển bình tĩnh, xoay người nhìn Tần Vấn Thiên, nở nụ cười nói:

- Nguyên lai, ngươi cam nguyện làm nô bộc cho người khác, để Tần phủ tăng thể diện a.

- Vì Dao tỷ, ta tạm nhẫn nàng.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, không nghĩ tới nhân phẩm của Sở Linh lại như vậy.

Diệp Triển đoán được hôm nay Tần Vấn Thiên tới là vì Tần Dao, bất quá trong lòng hắn liên tục cười lạnh, hắn thân là đệ tử Diệp gia, biết một chút tin tức của yến hội hôm nay, Tần Vấn Thiên này lại đưa tới cửa, thật là buồn cười.

Dắt tay Liễu Nghiên, Diệp Triển cười nhạt bỏ đi, Sở Linh trong lúc nhất thời thành tiêu điểm của đám người.

- Tần Vấn Thiên, ngươi trở về đi, nơi này không thích hợp ngươi.

Sở Linh cảm thụ được ánh mắt của mọi người, không khỏi nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Sự tình này, ta sẽ giải thích với bằng hữu ta, chuyện này ta không muốn giúp nữa.

Thanh âm của Sở Linh không lớn, nhưng mọi người vẫn có thể nghe được, rất hiển nhiên Sở Linh là bị người nhờ vả mang Tần Vấn Thiên tới nơi này.

- Đệ tử của Đế Tinh Học Viện, nhưng ngay cả tư cách tiến nhập vòng tròn này cũng không có, đây là thân phận chênh lệch.

Liễu Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng cảm thán, từ khi bước vào Hoàng Thành, hắn đã khắc sâu cảm thụ được Hoàng Thành cùng sinh hoạt dĩ vãng bất đồng, nơi này có rất nhiều giai tầng quyền quý, đẳng cấp sâm nghiêm, nhược nhục cường thực, tất cả đều càng thêm xích lõa.

- Diệp gia, mới là dựa vào.

Trong lòng Liễu Nhạc thầm nghĩ, lập tức nhìn Liễu Nghiên ở bên cạnh thấp giọng nói:

- Liễu Nghiên, mặc dù Tần Vấn Thiên này có ý với ngươi, nhưng ngươi phải cùng hắn phủi sạch quan hệ.

- Ta biết phải làm sao.

Liễu Nghiên sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Mà Tần Vấn Thiên nghe được Sở Linh đột nhiên nói như vậy, đôi mắt không khỏi cứng đờ, nhìn Sở Linh, hắn đột nhiên cảm giác có chút buồn cười, đã đáp ứng trợ giúp, hơn nữa đã đến nơi này, hiện tại Sở Linh nói không mang theo hắn tiến vào?

- Thật là buồn cười, cáo từ.

Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, hắn cũng không phải không có tính tình, chỉ là vì gặp Tần Dao nên mới chịu đựng, lại không nghĩ rằng thời khắc này Sở Linh cho hắn một câu như vậy.

- Ngươi là thái độ gì.

Sở Linh quát lạnh một tiếng.

- Khi đó nếu ngươi không đáp ứng người khác thì thôi, đã đáp ứng, bây giờ lại trở mặt, lại còn coi ta là nô bộc của ngươi, ngươi tính là thứ gì.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc nhìn Sở Linh một cái, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, cước bộ bước ra, tốc độ cực nhanh, hơn nữa bộ pháp vô cùng tinh xảo, Sở Linh đã không giúp, hắn cũng không có khả năng cầu đối phương, không thể làm gì khác hơn là tự mình nghĩ biện pháp khác.

- Hả?

Đúng lúc này, Mục Nhu thấy bộ pháp của Tần Vấn Thiên, đôi mắt đẹp ngưng tụ, trong lòng hơi nhúc nhích, bộ pháp này, nàng rất quen thuộc.

Mục Nhu từng nhiều lần cùng Tần Vấn Thiên giao thủ ở trong mộng cảnh, nàng đối với bộ pháp này không thể quen thuộc hơn được, thời khắc này nhớ tới, dáng người của Tần Vấn Thiên, tựa hồ cũng có chút tương tự.

- Là hắn.

Nội tâm Mục Nhu run rẩy.

- Chờ đã.

Mục Nhu mở miệng nói, làm cho Tần Vấn Thiên ngừng lại, quay đầu nhìn nàng.

- Ngươi theo ta vào đi.

Mục Nhu nhìn Tần Vấn Thiên cười nói, để Tần Vấn Thiên có chút không giải thích được.

- Chúng ta là bằng hữu, không phải sao? Ta mang bằng hữu tham gia yến hội, khẳng định không có vấn đề.

Mục Nhu nở nụ cười xinh đẹp nói, mặc dù Tần Vấn Thiên nghi hoặc, nhưng hiểu đối phương là muốn giúp mình, liền không già mồm cãi láo, mở miệng nói:

- Đa tạ.

- Mục Nhu.

Thần sắc của Sở Linh có chút không vui nhìn Mục Nhu, đây không phải là cùng nàng đối nghịch sao.

- Sở Linh, ngươi làm như thế nào ta sẽ không can thiệp, hiện tại ta dẫn hắn đi vào, không phải là bởi vì ngươi, chỉ là bởi vì ta.

Mục Nhu nhìn Sở Linh, hi vọng nàng có thể lý giải sự tình này không phải nhằm vào nàng.

- Vậy sao, vì sao ta cảm giác ngươi là tận lực như vậy.

Sở Linh không vui:

- Mục Nhu, ta coi ngươi là bằng hữu, không nghĩ tới ngươi lại làm như thế, lộ vẻ ngươi rất đại lượng sao, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi.

Nói xong, Sở Linh xoay người rời đi.

- Sở Linh.

Mục Nhu còn muốn giải thích, chỉ thấy Sở Linh tiếp tục nói:

- Không cần nói nữa, sau này chúng ta mỗi người mỗi ngả, coi như ta không có bằng hữu như ngươi.

Thần sắc của Mục Nhu cứng đờ, xoay người, nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi tới lại lộ ra dáng tươi cười, bất quá có vẻ hơi đắng chát.

- Sở Linh chính là người như vậy, ngươi đừng trách nàng.

Mục Nhu nhìn Tần Vấn Thiên nói, lập tức thì thào nói nhỏ:

- Hai ngày nữa, nàng sẽ hết giận ngay thôi.

Tần Vấn Thiên thở dài, đối với người đáp ứng bằng hữu có thể lâm thời đổi ý, nhân phẩm có thể thấy được chút ít, Mục Nhu thật quá đề cao Sở Linh, bất quá cũng có thể thấy Mục Nhu tâm địa thiện lương.

Đối phương không nhận thức mình, trực tiếp lấy thân phận bằng hữu mang hắn vào, thoải mái, không có gì che giấu, không sợ đắc tội người, Sở Linh so với nàng, liền lộ vẻ dối trá hơn nhiều.

Lúc này, trong trang viên có người đến đây nghênh tiếp, đoàn người bước vào trong trang viên.

- Chúng ta đi thôi.

Mục Nhu nhìn Tần Vấn Thiên cười, cũng không vạch trần Tần Vấn Thiên, trong lòng nàng rất kinh ngạc, người có thể chống lại Yến Vũ Hàn, dĩ nhiên là tân sinh Tần Vấn Thiên của Đế Tinh Học Viện.

Tần Vấn Thiên đi theo Mục Nhu, bọn họ được dẫn đến một thảo nguyên xanh biếc, hai bên đều có suối chảy, trên thảo nguyên đã chuẩn bị xong yến hội, bất quá Tam hoàng tử còn chưa tới, không ai ngồi vào vị trí.

Xa xa, trong một ngôi lầu các, chỉ thấy một nhóm thân ảnh dạo bước mà ra.

Người cầm đầu là một thanh niên, y phục đơn giản sạch sẽ, dáng người cân xứng, tóc đen sõa vai, song mâu sáng ngời hữu thần, đúng là một mỹ nam tử.

Thanh niên tuấn tú này mỉm cười, như nội hàm thần quang, lộ vẻ chói lọi, khí chất phi phàm.

Ở bên cạnh hắn, còn đứng một thanh niên bạch y, người nọ Tần Vấn Thiên nhận được, bất ngờ chính là yêu nghiệt của Đế Tinh Học Viện Lạc Thiên Thu.

Hai người kia sóng vai mà đi, như chẳng phân biệt được tôn ti.

Hai người này đi ra lâu các liền dừng bước lại, thanh niên tuấn tú kia cười nhìn phía sau, tựa hồ đang hoan nghênh quý khách, lập tức liền thấy một nhóm thân ảnh dạo bước đi ra, người cầm đầu bất ngờ chính là Tần Dao.

- Tam hoàng tử điện hạ tới.

- Khí chất của Tam hoàng tử vẫn như trước, siêu phàm thoát tục, không hổ là thiên chi kiêu tử.

Mọi người mặt hàm mỉm cười, không nhịn được phát ra tán thưởng, Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu, chính là người có khả năng tiếp chưởng Hoàng vị Sở Quốc nhất, rất được bệ hạ coi trọng, hơn nữa thiên phú của hắn vô cùng ưu tú, ở trong kinh thành Thập Tú bài danh thứ hai.

Sở Thiên Kiêu, một đời thiên kiêu!

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.