Thái Cổ Thần Vương

Chương 79: Chương 79: Mạc Khuynh Thành nhắc nhở






Người tới, chính là Mạc Khuynh Thành có mỹ danh Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ.

Mạc Khuynh Thành chậm rãi đi tới, ánh mắt của mọi người theo cước bộ của nàng di động, nhưng rất nhanh thần sắc của bọn họ bỗng nhiên ngưng tụ, Mạc Khuynh Thành tựa hồ đang đi về phía Mục Nhu.

- Mục Nhu cùng Mạc Khuynh Thành, tựa hồ không có quan hệ gì a?

Trong lòng mọi người thầm nói, không bao lâu, Mạc Khuynh Thành đứng ở trước mặt Mục Nhu, nhìn bóng lưng của nàng, mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng Tần Vấn Thiên lại phát hiện, ánh mắt của Mạc Khuynh Thành tựa hồ nhìn mình.

Liếc mắt nhìn hai phía, Tần Vấn Thiên phát hiện bên cạnh tựa hồ chỉ có mình.

- Tần Vấn Thiên.

Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, thanh âm của nàng hạ xuống, con ngươi của đám người đều hơi co rụt lại.

Tần Vấn Thiên? Mạc Khuynh Thành, nàng tới tìm Tần Vấn Thiên? Bọn họ hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

Nghe nói Tần Vấn Thiên lấy thân phận người hầu của Sở Linh tới dự yến hội, mới vừa rồi bọn họ còn đang bàn luận hắn.

- Có chuyện gì không.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy thân ảnh kia, trong lòng nhịn không được hơi có một tia rung động.

Dung nhan khuynh thành, thiếu nữ tuyệt mỹ ngượng ngùng mà đứng, tròng mắt như thu thuỷ, hình ảnh này thật đẹp.

Hắn đương nhiên nhận ra đối phương, nữ nhân giống như Mạc Khuynh Thành, vô luận là ai nhìn nàng một lần, có lẽ liền không thể quên.

- Ta tìm ngươi có chuyện, ngươi có thể đi theo ta một chuyến không.

Mạc Khuynh Thành nhẹ giọng nói, ánh mắt đoàn người hoàn toàn ngưng lại, bọn họ không có nghe lầm, Mạc Khuynh Thành dĩ nhiên mời Tần Vấn Thiên, cùng hắn đơn độc ở chung.

Ở trong trí nhớ của bọn họ, Sở Quốc Hoàng Thành, tựa hồ còn không có nam nhân nào, có qua đãi ngộ như vậy.

- Được.

Tần Vấn Thiên đáp ứng, hắn vốn cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này, liền đứng dậy rời chỗ, Mạc Khuynh Thành thì nhìn Sở Thiên Kiêu khẽ gật đầu, nhìn cũng không nhìn những người khác một cái, cùng Tần Vấn Thiên sóng vai rời đi.

Nhìn bóng lưng của hai người, không gian này nhất thời vô cùng an tĩnh, rất nhiều người nhìn Tần Vấn Thiên, lộ ra một tia lãnh quang.

- Tần Vấn Thiên.

Thần sắc của Liễu Nhạc lạnh lẽo, hiển nhiên, hắn ghen tỵ, Liễu Nghiên ở bên cạnh hắn, thần tình cực kỳ đặc sắc.

Bất quá, Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên hiển nhiên không biết ý nghĩ của bọn họ, hai người đi tới trên thảo nguyên xa xa, Mạc Khuynh Thành chậm rãi xoay người, nhìn Tần Vấn Thiên.

- Chuyện ngày đó, thật xin lỗi.

Mạc Khuynh Thành cúi đầu, có chút áy náy nói, thấy thần sắc của nàng, Tần Vấn Thiên lại rất khó sinh ra tâm trách cứ, trong lòng không khỏi cảm thán hồng nhan họa thủy, cũng may hắn tâm trí cứng cỏi, nếu là thiếu niên bình thường đối mặt loại cục diện này, có lẽ khó mà bảo trì tâm tình hờ hững.

- Chúng ta lại không quen biết, ngươi xin lỗi ta làm gì.

Tuy nội tâm của Tần Vấn Thiên có phập phồng, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, đáp lại nói.

- Nói như vậy ngươi chính là còn đang trách ta? Thế nhưng ngày đó ta không biết ngươi là Tần Vấn Thiên, cho nên thấy ngươi truy sát Âu Phong mới hiểu lầm.

Mạc Khuynh Thành như có chút ủy khuất nhìn Tần Vấn Thiên, loại ánh mắt này khiến tâm người ta như muốn hoà tan.

Thời khắc này Nặc Lan ở một bên đã hoàn toàn ngây người, trời ạ, lúc nào Mạc đại mỹ nữ cũng sẽ có biểu lộ của tiểu nữ nhân như vậy?

Dụi dụi con mắt, Nặc Lan cho là mình nhìn lầm rồi.

- Quên đi, vốn cũng không phải đại sự gì.

Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, ánh mắt thậm chí không dám đối diện Mạc Khuynh Thành, chịu không nổi loại ánh mắt kia a... Hắn vốn là người rộng rãi, cũng không tính toán chi li như vậy, lúc đầu hắn và Phàm Nhạc đích xác quá phẫn nộ, bất quá bây giờ nghĩ đến, lúc đầu Mạc Khuynh Thành hiểu lầm cũng bình thường, hơn nữa thời điểm Âu Thần muốn giết bọn hắn, Mạc Khuynh Thành còn nói để cho bọn họ đi.

Bất quá Mạc Khuynh Thành thời khắc này, cùng Mạc Khuynh Thành ngày đó chênh lệch quá lớn, cho người ta cảm giác không chân thật.

Tần Vấn Thiên cũng không nhận ra Mạc Khuynh Thành đối với mình vừa gặp đã yêu, cũng không biết là nguyên nhân gì.

- Vậy là tốt rồi.

Mạc Khuynh Thành cười nhu hòa.

- Ngươi cũng là tới tham gia yến hội của Tam hoàng tử sao?

Tần Vấn Thiên đột nhiên hỏi.

- Ân, hắn đích xác mời ta, bất quá ta không thích nơi đông người.

Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, vô luận nàng đi tới đâu, đều sẽ có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, hơn nữa những người đó, quả thực rất vô vị.

- Ta muốn hỏi ngươi một việc, Thái tử Tuyết Vân Quốc, là nhân vật thế nào?

Tần Vấn Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi, Mạc Khuynh Thành tất nhiên thân phận phi phàm, có lẽ biết một chút.

- Hoàng tử của Tuyết Vân Quốc còn nhiều hơn Sở Quốc, Tuyết Vân Quốc thế cục vững chắc, Hoàng quyền uy nghiêm, còn hơn Sở Quốc, hơn nữa Tuyết Vân Quốc Quân Vương thịnh niên, nhưng ở cục diện như vậy, Tuyết Vân Quốc lại sớm định ra Thái tử vị, từ đây có thể thấy được Thái tử Tuyết Vân Quốc ưu tú, viễn siêu những hoàng tử khác, hắn giống như Sở Thiên Kiêu, rất lợi hại.

Mạc Khuynh Thành chậm rãi nói, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng lại, nhân vật càng lợi hại như vậy, càng khó ước đoán, người như vậy, thực sẽ vì Tần Dao hưng sư động chúng, không để ý quan hệ tới Sở Quốc, giúp đỡ Tần Dao đến đây cứu người? Này tựa hồ càng để hắn bất an.

- Được rồi, còn có một việc ta muốn nói cho ngươi.

Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, tựa hồ nghiêm túc hơn vài phần.

- Chuyện gì?

Tần Vấn Thiên nói.

- Ta nghe nói, Thái tử Tuyết Vân Quốc, rất có khả năng sẽ thông gia cùng một vị công chúa nào đó của Sở Quốc.

Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, làm cho nội tâm Tần Vấn Thiên run một cái, sắc mặt trở nên khó coi.

- Tin tức này có thể tin được không?

- Ân, sẽ không sai.

Mạc Khuynh Thành gật đầu đáp lại.

- Cảm ơn.

Trong lòng Tần Vấn Thiên bỗng nhiên xuất hiện lo lắng cường liệt, Thái tử Tuyết Vân Quốc đã có thể cùng Công chúa Sở Quốc thông gia, như vậy còn vì Tần Dao hưng sư động chúng đắc tội Sở Quốc?

Còn nữa, tin tức Tần Dao đến Sở Quốc, ở Tuyết Vân Quốc có bao nhiêu động tĩnh? Có lẽ, không có người nào biết cũng có khả năng.

Tần Dao, chỉ là người được đề cử Thái tử phi trên danh nghĩa mà thôi, nàng ở Tuyết Vân Quốc không có thế lực khổng lồ chống đỡ, thậm chí không có người nào biết sự tồn tại của nàng.

Đây cũng chính là nói, rất khả năng, Tần Dao bị người lợi dụng.

Mạc Khuynh Thành thấy thần sắc của Tần Vấn Thiên, trong lòng thở dài, nàng còn biết một chút tin tức, lần này đưa Tần Dao tới Sở Quốc, căn bản không phải vì cứu Tần Hạo cùng Tần Xuyên.

Chuyện này, nàng vốn không muốn nói cho Tần Vấn Thiên, bởi vì nàng cho rằng bây giờ Tần Vấn Thiên căn bản không có cách thay đổi cái gì, còn không bằng ở Đế Tinh Học Viện an tĩnh tu hành.

Nhưng lần này gặp Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành mới đề điểm, nhưng đã đầy đủ để Tần Vấn Thiên nghe rõ.

- Này, các ngươi coi ta là không khí sao, lúc nào trò chuyện xong a.

Nặc Lan hai tay chống nạnh, rốt cục không nhịn được, trừng Tần Vấn Thiên một cái, người này cũng không biết đi cái vận gì, cơ hội cùng Mạc Khuynh Thành đơn độc chung đụng, là chưa từng có nam nhân nào hưởng thụ qua.

- Ân, ta cáo từ trước.

Tần Vấn Thiên gật đầu, này làm cho Nặc Lan ngẩn người, nháy mắt một cái, Tần Vấn Thiên chủ động nói muốn đi, thật đúng là... Để cho nàng không còn gì để nói.

- Ngươi về Đế Tinh Học Viện trước đi.

Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên nói, lo lắng hắn tranh vào vũng nước đục này, chuyện tình của Tần Dao, hắn căn bản không quản được.

Tần Vấn Thiên cũng không tỏ thái độ gì, nhìn Mạc Khuynh Thành thoáng gật đầu, sau đó liền rời đi, trong lòng có tâm sự, lông mày của hắn khóa chặt, hiển nhiên là đang lo lắng cho Tần Dao.

Cùng Mạc Khuynh Thành đối thoại, tâm hắn càng nặng nề, Tần Dao là một trong mấy người trọng yếu nhất của hắn, hắn làm sao có thể không lo lắng.

- Còn có một việc.

Sau lưng Mạc Khuynh Thành lại nói, Tần Vấn Thiên quay đầu, chỉ nghe Mạc Khuynh Thành nói:

- Liễu Nghiên kia, ngươi cũng không thiếu nàng cái gì.

- Hả?

Tần Vấn Thiên hơi nghi hoặc một chút, nhưng bởi vì có tâm sự, chỉ tùy ý gật đầu, không hỏi nhiều.

- Người này, có phải ngốc tử hay không?

Nặc Lan đi tới bên cạnh Mạc Khuynh Thành, nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên ngây người, rất ít người có thể ở trước mặt Mạc Khuynh Thành bình tĩnh như thế.

- Ngươi nói chuyện tại sao không nói minh bạch chút, hắn căn bản không biết ngươi có ý gì, ngươi nên nói cho hắn biết, ngày đó ngươi cõng hắn mới đúng.

Nặc Lan xinh đẹp cười nói, làm cho Mạc Khuynh Thành liếc nàng một cái.

Tần Vấn Thiên dạo bước ở trong Thú Liệp Tràng, tâm sự nặng nề, tin tức Thái tử Tuyết Vân Quốc sẽ cùng Công chúa Sở Quốc thông gia ở trong đầu lái đi không được.

- Có lẽ bây giờ chỉ có mang Dao tỷ đi.

Nội tâm Tần Vấn Thiên thầm nói, khó trách vừa nãy hắn và Tần Dao nói chuyện, có người đến đây tra xét, có lẽ kia căn bản không phải thủ hộ, mà là một loại giám thị.

Đúng lúc này, đại địa run rẩy, Tần Vấn Thiên đứng dậy, chỉ thấy ở phía xa, một đám chiến mã điên cuồng bôn tẩu, ở trong rừng tịch quyển mà qua, chính là những thân ảnh trên yến hội kia, tựa hồ là đi săn thú.

Hắn ở chỗ này dạo bước, ngây người không ít thời gian, chắc là yến hội kết thúc, những đệ tử quý tộc kia bắt đầu bước vào Hắc Ám Sâm Lâm săn thú.

Đưa tay vào ngực, Tần Vấn Thiên lấy ra mặt nạ Kỳ Lân che mặt, thân thể hắn lập tức theo tiếng vó ngựa điên cuồng bôn tẩu, cả người như một trận gió cuốn qua.

- Tản ra.

Thời điểm Tần Vấn Thiên chạy phát hiện những người kia lao vào trong Hắc Ám Sâm Lâm.

- Đội ngũ của Dao tỷ ở đó.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên thủy chung nhìn chằm chằm nhóm người Tần Dao, thân thể theo sát bọn họ, bất quá vẫn ẩn từ một nơi bí mật gần đó hành động, địa thế của Hắc Ám Sâm Lâm rất dễ che giấu vật.

- Yến Vũ Hàn?

Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên phát hiện Yến Vũ Hàn lại không có đi ngựa, mà đang ở một hướng khác theo sát đội ngũ của Tần Dao, điều này làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng đờ, Yến Vũ Hàn đây là ý gì?

Ý thức của Tần Vấn Thiên từ trước đến nay mẫn duệ, hắn phát hiện Yến Vũ Hàn, nhưng đối phương không thấy hắn, mà như liệp giả, đi sát đằng sau đám người Tần Dao.

- Xung quanh đều có người.

Tần Vấn Thiên đột nhiên cảm giác được mình bị người nhìn chằm chằm, chỉ thấy có từng bóng người phóng xạ qua, lại mơ hồ thành tư thế vây quanh.

- Bọn họ đây là ý gì, nếu như muốn xuống tay với Dao tỷ, vì sao cần dùng loại thủ đoạn này mà không phải trực tiếp động thủ?

Tần Vấn Thiên biết, nếu như người Tuyết Vân Quốc và Sở Quốc có thông đồng, như vậy bọn họ có quá nhiều biện pháp đối phó Tần Dao, hà tất còn muốn phiền toái như vậy?

Thời khắc này trong đầu Tần Vấn Thiên như dây cung hoàn toàn căng cứng, thân thể đi về phía khác, nhưng phát hiện có hai người theo hắn di động, hiển nhiên hắn bị người phát hiện.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.