Thà Làm Đãng Phụ

Chương 1: Chương 1: Mở đầu




Triệu Tinh Nhung rốt cục ngồi trên máy bay bay đi Canada.

Cho tới bây giờ nàng còn không dám tin tưởng,anh trai từ nhỏ cùng mình sống nương tựa lẫn nhau,cùng với chị dâu mới vừa kết hôn không đến ba năm,thế nhưng bởi vì một vụ tai nạn xe cộ mà song song qua đời.

Ba ngày trước khi nhận được tin tức này,nàng bị shock.Mà càng làm cho nàng khổ sở là,đứa cháu gái chưa đến ba tuổi nay trở thành cô nhi,may mắn có đồng nghiệp của anh trai tạm thời trông nôm nó.

Vừa nhận được tin dữ,nàng bằng tốc độ nhanh nhất làm thủ tục xuất ngoại,trừ bỏ tham gia tang lễ của anh trai,chị dâu,còn muốn đem cháu gái mang về Đài Loan chính mình nuôi nấng.

Ngồi ở vị trí cửa sổ,đang giữa mùa hạ,ngoài cửa sổ ánh nắng chói mắt chiếu rọi về phía hai má trắng như ngọc,lại không thể làm lòng nàng ấm áp được.

“Tiểu thư,tia tử ngoại rất mạnh nha,cô muốn hay không đem cửa sổ đóng lại? Miễn cho tổn thương da thịt.”

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói trẻ tuổi lại dễ nghe,Triệu Tinh Nhung theo tiếng nhìn lại,là một tiếp viên hàng không dáng người cao,xinh đẹp.

Đối phương lộ ra tươi cười ôn hòa vô hại,ngôn ngữ tràn đầy thân thiết hiền lành,làm cho người ta không khỏi ấm áp trong lòng,phảng phất nhiều ngày lo lắng,cũng bởi vì đối phương tươi cười ấm áp mà trở thành hư không.

Nàng thu hồi tâm tình uể oải,nở ra một cái mỉm cười,“Không sao,tôi da thô thịt dày,tổn thương không được.”

Một câu nói vui đùa,làm hai người nhìn nhau cười.

Máy bay tiếp tục lộ trình,qua bữa cơm trưa,rất nhiều hành khách nhân thời gian bay dài,mỏi mệt nhắm mắt chợp mắt.

Khoang hạng nhất của máy bay này đều đã bị chủ tịch tập đoàn đế quốc Đài Bắc bao trọn,bởi vì hắn kinh doanh mánh khóe tàn nhẫn vô tình,gây nhiều thù hằn,một hồi khủng bố hoạt động tại thời khắc nhìn như bình tĩnh lặng yên tiến hành.

Ngay khi Triệu Tinh Nhung nhắm mắt dần dần tiến vào giấc ngủ,chỉ cảm thấy cabin đột nhiên nhoáng lên một cái,giây tiếp theo,bên tai truyền đến tiếng nổ mạnh chói tai,toàn bộ cabin vang lên tiếng thét chói tai của hành khách cùng tiếng kêu khóc của trẻ nhỏ.

Hết thảy phát sinh quá mức đột nhiên,làm cho nàng không có thời gian hiểu rõ đến tột cùng phát sinh chuyện gì,xoay mình một đạo ánh sáng trắng chói mắt xuất hiện,tiếng thét chói tai vốn có cùng với khuôn mặt hoảng sợ của mọi người toàn bộ biến mất,tiếp theo bốn phía một mảnh sương mù lượn lờ.

Triệu Tinh Nhung không dám tin trừng mắt nhìn khung cảnh phảng phất nét tiên cảnh trước mắt,bỗng nhiên một lão nhân cười ha ha hướng nàng đi tới.

Đối phương vỗ về chòm râu trắng thật dài,già vẫn tráng kiện,ánh mắt gian tà toát ra vài phần bướng bỉnh.

“Tiểu cô nương,đột nhiên phát sinh loại sự tình này,có phải hay không cảm giác thực ngoài ý muốn?”

Nàng cảnh giác híp hai mắt,“Ông……Ông là ai?”

“Ta?” Lão nhân nhíu mày,ha ha cười nói:“Ở nhân gian,mọi người đều gọi ta là Nguyệt lão.”

Triệu Tinh Nhung trong lòng ngẩn ra.Nguyệt lão? Kia không phải thần tiên trong truyền thuyết chưởng quản hôn nhân trên trời sao?

Nàng rõ ràng đáp máy bay chạy tới Canada đón cháu gái,chẳng lẽ lúc cưỡi máy bay,có thể cùng thần tiên trên trời gặp nhau?

Ngay tại lúc nàng ngẩn người,không ngừng tự hỏi,Nguyệt lão chạy tới trước mặt nàng.

“Tuy rằng lấy phương thức này gặp mặt khẳng định sẽ làm ngươi cảm thấy bất khả tư nghị,nhưng ta còn là muốn nói cho ngươi một tin tức bất hạnh,chính là dương thọ của ngươi đã hết.”

“Cái gì,ông là nói tôi đã chết?”

Tin tức này tựa như sét đánh ngang tai,anh trai cùng chị dâu nàng mới ba ngày trước bị tai nạn xe cộ mà qua đời,nay ngay cả nàng cũng đã chết?

“Tiểu cô nương đừng kích động,cái gọi là sinh tử có mệnh,phú quý tại trời,sứ mệnh của ngươi đời này nay đã hoàn thành,liền chuẩn bị nghênh đón đời tiếp theo khiêu chiến đi! Ách…..Ở đời tiếp theo của ngươi,có một chút việc nhỏ muốn nhờ cậy ngươi,chính là trên bộ nhân duyên của ta đột nhiên xuất hiện một ít vấn đề nhỏ,cho nên làm cho…..”

Chợt nghe được tin tức chính mình đã chết đã làm cho Triệu Tinh Nhung khổ sở đến cực điểm,bên tai lại nghe đối phương bô lô ba la nói không yên,trong lòng lại nôn nóng không kiên nhẫn.

“Này,ông cái lão già này,rầy rà lôi thôi rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Nàng hiện tại thực uể oải rất khó chịu,cái gì mà một đời này,sứ mệnh ở đời tiếp theo,cái gì bộ nhân duyên có vấn đề,liên quan cái rắm gì đến nàng a!

“Kỳ thật cũng không có nhiều phức tạp,chính là muốn mượn dùng linh hồn của ngươi một chút,trở lại cổ đại,cùng Tể tướng Nam triều thành thân.”

“Cái gì trở lại cổ đại? Cùng người thành thân?”

Này cái gì cùng cái gì? Triệu Tinh Nhung phát hiện chính mình muốn hôn mê!

“Tiểu cô nương không cần xúc động như vậy,kỳ thật không muốn linh hồn của ngươi ở lại cổ đại quá lâu,đại khái…..Ách…..Mười tháng không hơn,dù sao ngươi tại đời này dương thọ cũng đã hết…..”

Nói tới đây,Nguyệt lão giả vờ ho nhẹ vài tiếng,“Như vậy đi,nghe nói ngươi ở nhân gian còn có một đứa cháu gái,nếu ngươi khẳng định trở lại cổ đại cùng người thành thân,ta đáp ứng ngươi an bài thích đáng cuộc sống tươi lai cho cháu gái ngươi,như thế nào?”

Triệu Tinh Nhung không khỏi trừng lớn hai mắt.Đúng ha,nếu ngay cả nàng cũng đã chết,kia đứa cháu gái đáng thương không nơi nương tựa của nàng làm sao bây giờ?

Lão già này vừa mới nói,cho dù linh hồn của nàng trở lại cổ đại cũng sẽ không dừng lại quá lâu,chỉ có mười tháng……

Tuy nói chuyện này quá mức ly kỳ cổ quái,nhưng nếu cháu gái nàng thật sự không có ai chiếu cố,anh trai chị dâu ở trên trời có linh thiêng,chỉ sợ cũng sẽ không an tâm.

Nàng có chút khó xử hỏi:“Bất quá….Ông nói muốn ta gả cái nam nhân kia,có phải hay không bộ dạng thực xấu không có ai muốn,nếu không như thế nào làm phiền lão nhân gia ngài dùng phương thức này giúp hắn tìm lão bà?”

Nguyệt lão nghe xong,cười ha ha không ngừng.Cẩn thận ngẫm lại,người nọ trừ bỏ tính tình kém một tí,toàn thân cao thấp thật đúng là không lôi ra được một khuyết điểm gì.

“Này,ông sao còn không trả lời vấn đề của tôi.Người nọ nếu vừa già lại vừa xấu,tật xấu lại nhiều,ông tốt nhất trước nói cho tôi biết,còn có,tôi làm sao mà biết,nam nhân phải gả là người nào?”

“Nếu có một ngày ngươi nhìn thấy nam nhân trên vành tai phải có bớt hoa mai,hắn chính là chân mệnh thiên tử ngươi phải gả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.