Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 11: Chương 11




Không ngờ Vương Xuyến Hoa lại đi làm tại công ty bất động sản, ông cảm thấy khó chịu cả người khi phải gặp lại ả lần nữa. Vặn âm loa đến mức tận cùng, phóng xe vua đến vận tốc nhanh nhất, bắt lấy tia lý trí cuối cùng, ông không chọn con đường dẫn về thành phố ồn ào mà cho xe rẽ vào con đường nhỏ vắng vẻ.

Đầu óc ông lúc này rối tung như mớ bòng bong. Mọi thứ quay trở lại thời điểm ông kết hôn cùng Vương Xuyến Hoa, ả vận áo cưới trắng ngần đứng bên cạnh ông, ông còn thấy cả bạn bè đứng xung quanh chúc phúc cho cả hai vào lúc ấy. Tất cả mọi người đều ghen tị với ông vì đã cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, vì thế Lão Ngũ và Hoàng Đằng Đạt ghen ăn tức ở đến mức chuốc ông quá chén. Ông chỉ cảm thấy lựa chọn của mình thật đúng, từ nay về sau sẽ sống và chăm lo cho gia đình mình thật hạnh phúc.

Nào ngờ hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, ánh mắt Vương Xuyến Hoa thường xuyên dừng lại trên những đồ trang sức hàng hiệu lấp lánh. Bạn bè của ả đều lấy chồng nhà giàu khiến ả ghen tị với cuộc sống xa hoa của bọn họ, để rồi ả lại nhìn ông với ánh mắt tủi hờn đâm vào lòng tự tôn của một thằng đàn ông. Ông không muốn ả phải chịu đựng cuộc sống như vậy, cảm thấy thật có lỗi với ả. Khi ấy Tiểu Mễ còn mang bệnh tim, mà ông còn phải dành dụm tiền cho đứa em trai du học… Biết làm sao, ông chỉ có thể dốc sức kiếm tiền mà thôi.

Vì thế ông không cách nào tưởng tượng nổi khi phát hiện ả đàn bà kia thừa dịp ông không ở nhà liền đuổi Tiểu Mễ và A Triết ra khỏi nhà. Lửa giận bùng lên ngùn ngụt… Sao cô có thể tàn nhẫn với chúng nó như vậy cơ chứ? Người thân của tôi chẳng lẽ không phải người thân của cô? Cô lấy tôi vì yêu, nếu đã yêu tôi thì yêu cả người nhà của tôi. Tôi bôn ba bên ngoài nửa năm, vậy mà cô lại đối xứ với người nhà của tôi như thế!

Thì ra hôn nhân chỉ có tình yêu chèo chống sẽ rất mong manh. Trong kịch và phim truyền hình, tất cả mọi người đều yêu đến chết đi sống lại, nhưng trong hiện thực lại có mấy ai có thể làm được, những thứ kia bất quá chỉ là mớ bọt biển tô điểm trên màn ảnh thôi. Phong ca thường nói, vợ chồng nghèo đói trăm sự buồn bã. Ông không tin vợ chồng nghèo không sống với nhau được, nhưng sự thật này đã dạy cho ông một bài học nhớ đời.

Nhớ khi ông rước Tiểu Mễ và A Triết từ chỗ Hồng Đào về nhà, Vương Xuyến Hoa xụ mặt cãi nhau với ông một trận, vừa khóc vừa nháo đòi ông phải coi trọng ả, để Tiểu Mễ cho A Triết nuôi nấng rồi cho bọn nó ra ngoài thuê phòng ở.

Ông đã hứa với chị, phải nuôi Tiểu Mễ trưởng thành, phải nuôi A Triết lên đại học, phải sống thật tốt… Đàn bà… Vì cớ gì chỉ vì một ả đàn bà lại bắt ông phải vi phạm đến ba lời hứa của mình cơ chứ?

“Anh định sống cùng với lời hứa của mình cả đời sao? Hôm nay có bọn nó thì không có tôi, có tôi thì không có bọn nó!” Vương Xuyến Hoa như một ả điên tóc tai bù xù đứng kêu gào trước mặt ông, “Một thằng lưu manh thì làm gì có tiền đồ? Đi theo anh không chừng có ngày anh lại vào trại giam. Tôi không muốn sống với anh nữa. Chúng ta ly hôn. Ly hôn!”

Ông cầu khẩn Vương Xuyến Hoa đừng ly hôn, ông rất quý trọng cuộc hôn nhân không dễ có được này. Đây là trang giấy mới làm lại cuộc đời của ông, là gia đình một tay ông xây đựng, ông không muốn nó cứ sụp đổ như vậy được.

Vương Xuyến Hoa ầm ĩ không thèm nghe lời ông nữa. Tiểu Mễ sợ đến mức trốn ở sau lưng A Triết, A Triết lại nắm tay Tiểu Mễ, khẽ nhìn xem ông giải quyết mọi chuyện ra sao.

“Ai chẳng biết chị anh sinh ra một thằng con hoang bệnh tim. Anh là đồ lưu manh, chị anh là đồ gà móng đỏ, cả nhà anh là đồ bỏ.”

Vương Xuyến Hoa cuối cùng cũng đánh mất lý trí nói ra những lời này. Ông phẫn nộ đến cực điểm, không cách nào khống chế hành vi của mình được nữa, bèn bạt tai Vương Xuyến Hoa ngã xuống đất, lôi ả ra ngoài cửa.

Chị là vì ông và em trai nên mới bị tên đàn ông khác bao dưỡng. Mày dựa vào cái gì mà chỉ trích chị ấy? Mày có tư cách gì mà chỉ trích chị ấy?!

Có lẽ tiếng bạt tai vang lên quá to, Tiểu Mễ sợ hãi khóc lớn lên, A Triết ôm Tiểu Mễ đi sau lưng ông nhắc nhở ông tỉnh táo lại, đừng gây ra tai nạn chết người.

“Anh không đánh chết ả. Anh đuổi ả ra khỏi nhà. Không phải là ly hôn sao? Ly hôn thì ly hôn!”

Vương Xuyến Hoa giãy dụa đánh nhau với ông. Đừng bảo đàn bà điên sẽ ra tay tàn nhẫn, ông đã gặp qua hết các loại người hung ác rồi, mấy đòn mèo quào của Vương Xuyến Hoa chỉ như gãi ngứa cho ông mà thôi. Bọn hàng xóm kéo đến khuyên nhủ cũng có mà đến xem vui cũng có. Cả hành lang sôi trào.

Ả điên chộp lấy cây lau nhà dựng bên cửa nhà hàng xóm định đánh vào ông, ông không hề trốn. Nhưng vào lúc đó, ả lại trượt chân ngã nhào xuống cầu thang. May là trong hành lang có kẻ đỡ lấy ả, ả tựa trên tường mà ôm bụng.

Trong bệnh viện, Vương Xuyến Hoa cũng không ngang ngạnh như ở nhà nữa. Ả sảy thai, đứa trẻ không phải con của ông. Ông đi ra ngoài nửa năm mà vợ ông mang thai hơn một tháng, thật buồn cười. Ông lạnh lùng nhìn ả, còn ả thì không dám nhìn ông.

“Ly hôn đi, tôi chẳng cần đòi hỏi gì nữa.” Ông, Tôn Anh Hùng, tự nhận thức mình là đàn ông, đủ nghĩa khí đủ giang hồ. Ông nai lưng làm lụng kiếm tiền bên ngoài mà còn bị vợ cắm sừng. Lòng ông chua xót muốn khóc rồi.

Khóc cọng lông! Ông mày đổ máu không đổ lệ. Ả đàn bà chết tiệt, mày cứ khóc đi! Ông sẽ sống thật tốt, ông phải nuôi lớn Tiểu Mẽ, ông phải cho A Triết đi du học. Ông thầm hạ quyết tâm, không kẻ nào có thể đánh bại ông, con ả này lại càng không đáng!

Về sau cha mẹ Vương Xuyến Hoa báo lên Hiệp hội Phụ nữ, tố ông bạo lực gia đình khiến con gái của bọn họ sảy thai.

Bỗng nhiên cảm thấy hôn nhân của mình như một vở hài kịch, ông không biết nên cười hay nên khóc, lần nào nhớ tới chuyện này ông cũng khó chịu. Mà ông lại có chút lo lắng, Vương Xuyến Hoa biết rõ chuyện của ông, nếu con yêu nữ này nói bậy với Lam Thiếu Bằng thì ông sẽ thua thiệt tất cả! Hư mất hư mất hư mất! Ông trời ơi sao ông đành lòng không chịu giúp tôi thế này!

Càng lo lắng cái gì càng xảy ra cái đó, giờ phút này ông không biết rằng công ty bất động sản cũng đang rất náo nhiệt. Lam Thiếu Bằng gọi Vương Xuyến Hoa vào văn phòng.

“Vì sao cô lại ầm ĩ với khách vậy?” Lam Thiếu Bằng hỏi.

Vương Xuyến Hoa uất ức khóc lên, “Tên Tôn Anh Hùng kia là chồng cũ của em. Quản lý, cái này không thể trách em được, em bị gia đình của gã đánh đập đến nỗi phải ly hôn đấy. Gã là thứ lưu manh thích đánh nhau, đã vào tù một lần. Em vốn tưởng rằng gã sẽ thay đổi tốt hơn, nào biết sau khi kết hôn với gã, gã lại đánh em nhập viện… Quản lý, em…”

Vốn dáng vẻ yểu điệu của Vương Xuyến Hoa đã khiến người khác yêu tiếc, lại thêm cảnh khóc lóc kể lể chân tình nên Lam Thiếu Bằng đã tin vào lí do thoái thác của Vương Xuyến Hoa. Và vào lần đầu tiên khi gặp Tôn Anh Hùng, chứng kiến trong tay gã là một con dao bầu, Lam Thiếu Bằng càng tin Vương Xuyến Hoa hơn bao giờ hết, “Lần sau tôi tự mình đón tiếp gã, không để gã làm phiền cô nữa.”

“Cảm ơn Quản lý ạ.” Vương Xuyến Hoa lấy khăn tay lau lau nước mắt, sau khi nói cảm ơn thì thút thít rời khỏi văn phòng Lam Thiếu Bằng.

Quản lý Xây dựng Từ Quân vừa lúc ngang qua, gặp Vương Xuyến Hoa đang khóc lóc liền quan tâm tiến đến hỏi thăm, “Vương Xuyến Hoa, em làm sao vậy?”

“Quản lý Từ, chồng cũ của em tới nơi này mua nhà, ở đại sảnh gã bắt đầu mắng em, lại còn định đánh em nữa.” Vương Xuyến Hoa cắn môi ngẩng đầu nhìn Từ Quân.

Từ Quân lập tức đứng ra bảo chứng, “Yên tâm, bọn vô lại này cứ giao cho anh xử lý.”

“Cảm ơn Quản lý Từ ạ.” Vương Xuyến Hoa lau nước mắt, “Vừa rồi Quản lý Lam nói sẽ đón tên chồng cũ của em, sẽ không để gã làm phiền em… Em cảm ơn Quản lý Từ nhiều ạ.”

“Trong công ty mà, phải vậy thôi…” Từ Quân cười nhìn Vương Xuyến Hoa, hàm ý trong mắt chỉ có Vương Xuyến Hoa có thể hiểu, Vương Xuyến Hoa hơi ngượng ngùng gục đầu xuống.

Sắc trời dần tối, bận rộn một ngày, chim mỏi cánh cũng bay về tổ, và cái con chim mỏi mệt bị chà đạp tơi bời bông lá cả ngày là ông đây cuối cùng cũng lết được tới nhà. Tắm rửa xong, ông nằm sấp trước máy vi tính đăng nhập nhóm chat QQ. Việc đầu tiên khi ông vào nhóm là tìm một cô hủ nữ có nick là Con nít xấu.

Cô này là một phần tử kì quặc nổi tiếng về việc thường xuyên tìm kiếm tình yêu nam nam ở khắp nơi. Lúc ông vừa mới gia nhập nhóm thì cô ấy đã là thành viên lâu năm trong nhóm. Vừa thấy ông vào, cô ấy liền chat riêng với ông, hỏi rằng, ‘Thím có thể nói cho em biết tính hướng của thím không?’

‘Tính hướng là gì cơ?’ Ông ngơ ngác.

Con nít xấu nói, ‘Ý là thím thích nam hay thích nữ ấy.’

Ông trả lời, ‘Vợ cũ của tôi là nữ.’

Con nít xấu nói, ‘Tình cũ không đi thì làm sao tình mới nó tới được. Phụ nữ có gì tốt? Thời nay nam nam mới là vương đạo.’

Ông không chat nữa, đầu óc chỉ hiện lên một ý nghĩ, con bé này thần kinh rồi.

Thế mà giờ đây, ông đang có rất nhiều về câu hỏi về tình yêu nam nam cần được cố vấn. Con nít xấu thấy ông tìm cô ấy nói chuyện riêng bèn lập tức nhảy ra hỏi, ‘Hùng ca tìm em có chuyện gì chi?

Ông hỏi, ‘Thím có biết bar đồng tính hay hội đồng tính nào ở thành phố mình không?’

Con nít xấu nghe xong liền như mới phê thuốc lắc, ‘Biết chứ biết chứ, Hùng ca muốn đến bar đồng tính, tiểu đệ nào có thể không giúp? Có biết bar Tuyết Nam Cực không? Cái bar đó là động gay đấy.’

Ông cực kì bội phục con bé này, chỉ cần là thứ cô ấy thích là sẽ đào ra được tư liệu sống ngay. Bỗng nhiên, ông tự hỏi, cô bé cứ như vầy rồi thì về sau sẽ lấy chồng như nào ấy nhỉ? Nếu không nói đến thằng em trai ông.

Ông đáp, ‘Cám ơn.’

Con nít xấu hỏi, ‘Hùng ca vừa ý ai rồi? Bật mí chút đi.’

Ông trả lời, ‘Không thể cho thím biết được. Nói cho thím chẳng khác nào bắt loa rêu rao cho cả thiên hạ biết.’

Con nít xấu nói, ‘Người ta nào có lớn miệng như vậy đâu. Hùng ca biết tình yêu nam nam là cái gì không?’

Ông nói, ‘Biết chút chút, tôi có một tên bạn thân là gay.’

Con nít xấu hỏi, ‘Ảnh đẹp trai không? Cặp đôi của ảnh đẹp đôi không?’

Ông đáp, ‘Có đẹp trai hay không thì để qua một bên. Thằng này chỉ cần vung tiền ra là vớ được chục thằng ghệ rồi.’

Con nít xấu nói, ‘Vậy sao thím không hỏi ảnh mà hỏi em làm chi?’

Ông nói, ‘Hỏi nó rồi bị nó cười cho đụt mặt à? Có chết cũng không hỏi.’

Con nít xấu chợt gửi cho ông một tệp tin rồi bảo, ‘Nhận đi.’

Ông nhận rồi hỏi, ‘Đây là cái gì?’

Con nít xấu đáp, ‘GV đấy. Cho thím thực tập một chút. Con đường hủ nam này chông gai và gian truân lắm. Nếu muốn tư liệu gì thì cứ hỏi, em đây có tất.’

… Đây mà là con gái đó hả? Cơ mà thật ra thì ông cũng tò mò lắm. Ông đúng là chưa xem GV lần nào cả, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây. Con nít xấu gửi cho ông thêm một tệp tin nữa, ‘Đây là đam mỹ, thím học hỏi cho tốt vào.’

Ông hỏi, ‘Đam mỹ là cái gì?’

Con nít xấu nói, ‘Là truyện đồng tính nam do hủ nữ viết, đương nhiên trong đây cũng có truyện của em sáng tác đấy.’

Lúc ấy ông đã hết nói nên lời. Ông là đang tách biệt với thời đại hay đã vượt thời đại đến một không gian khác rồi ấy nhỉ? Nhưng với một tình yêu nồng nàng dành cho Lam Thiếu Bằng, bằng mọi giá ông sẽ quất hết, thực tập xem phim sếch truyện sếch để còn tranh thủ cưới Lam Thiếu Bằng về nhà nữa.

Có nhiều thứ vĩnh viễn không biết vẫn luôn tốt nhất, còn khi tự mình trải qua rồi thì lại là một chuyện khác.

Ông giải nén tập tin, mở ra GV mà Con nít xấu đã gửi. Ông nhìn chằm chằm vào máy tính, trong màn hình là một toà nhà trông như khách sạn, nhiều bộ phim heo ông từng xem qua cũng bắt đầu từ những nơi như khách sạn thế này nên cũng không thấy lạ gì lắm.

Kế tiếp, một anh đẹp trai khoai to ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, ông chăm chú xem trong chốc lát, chợt phát hiện anh đẹp trai này rất đẹp trai, trang điểm cũng rất tốt. Bình thường nhân vật chính trong phim ăn mặc lung linh tề chỉnh là thế, nhưng sau khi đi vào thì đám quần áo đó cũng chỉ chờ bị đàn ông cởi ra, hoặc là tự mình cởi ra. Cá nhân ông cho rằng bọn họ không cần phải mặc quần áo, cái này là dư thừa.

Sau đó trên màn hình lại xuất hiện một người con trai đeo kính, cường tráng hơn anh đẹp trai một tí. Sau đó anh cường tráng cởi quần áo của đẹp trai ra rồi hôn môi và sờ mó, trên người đẹp trai chỉ còn mỗi một cái quần lót. Cường tráng bắt đầu cắn cổ đẹp trai, đẩy đẹp trai ngã lên giường rồi tiếp tục hôn môi đẹp trai và vuốt ve hạt đậu hỏ trên ngực đẹp trai.

Tiếp đến, quần lót của đẹp trai cũng không còn nữa, dưa leo lộ ra khỏi quần, kích cỡ không tồi, hơi tối màu một tí. Ông căng mắt nhìn dưa leo của đẹp trai trên màn hình rồi so sánh với dưa leo của mình. Dưa leo của ông mày vẫn là hùng vĩ hơn!

Kế tiếp, cường tráng ngậm lấy dưa của đẹp trai, về sau là hình ảnh trẻ em không nên xem, ông không kể chi tiết đâu.

Cường tráng dùng gel bôi trơn khuếch trương cúc hoa của đẹp trai. Ông mở to hai mắt. Nghe nói bọn hắn làm việc kia chính là ở nơi này, cơ mà đó cũng chỉ là nghe nói. Trăm nghe không bằng một thấy.

Sau cùng cường tráng làm một việc khiến cho ông mày cả đời cũng không quên được. Gã cởi quần của mình ra, đúng vậy, cởi ra! Một mảng lớn thuốc mỡ màu trắng xinh tươi thình lình xuất hiện trước mặt ông, bên trên thuốc mỡ trắng còn có một điểm tròn màu đen…

Thuốc mỡ… Bờ mông… Thuốc mỡ… Bờ mông… Thuốc mỡ… Bờ mông…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.