Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)

Chương 6: Chương 6




Đại não Sở Hạ Lâm chậm hai giây.

Cái gì? Diệp Hỏa mới nói gì.

Là cái mà mình đang nghĩ sao! Thật! Thật sự! Trong đầu Sở Hạ Lâm lập tức vang lên một khúc nhạc: Đợi thật lâu rốt cuộc đã đợi tới ngày hôm nay, mộng hồi lâu rốt cuộc đã thực hiện được giấc mộng…

(*Này là bài 今天 Hôm nay của Lưu Đức Hoa.)

Trái tim Sở Hạ Lâm đập thình thịch, đã bắt đầu não bổ (*yy) mấy hình ảnh như vậy như vậy* với Diệp Hỏa.

(*酿酿酱酱 nhưỡng nhưỡng tương tương: như vậy như vậy, ấy ấy.)

Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm sau nụ hôn vừa rồi chỉ nhìn mình ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, nói: “Không muốn thì thôi.” Dứt lời liền trở mình nằm xuống.

Sở Hạ Lâm kịp phản ứng, kéo cổ áo Diệp Hỏa lại ịn một nụ hôn xuống môi hắn: “Muốn muốn muốn!” Sau đó nhanh chóng trở mình xuống giường: “Em đi tắm em đi tắm! Trước khi em quay lại không cho anh ngủ, anh đã đồng ý với em rồi!”

Diệp Hỏa buồn cười nhìn cậu chạy vào phòng tắm, cười mắng: “Con mẹ nó đồng ý em cái gì.” Sau đó liền nhìn thấy Sở Hạ Lâm đã cởi đồ ló đầu ra khỏi phòng tắm giơ ngón tay giữa với mình: “Ai quản anh có đồng ý hay không, em hôm nay nhất định ép khô anh.”

Tiểu tử này… Diệp Hỏa vừa bực vừa buồn cười, thật sự là gan càng lúc càng lớn.

Sở Hạ Lâm một bên tắm một bên hỏi Diệp Hỏa tình huống hôm nay ở bên ngoài cùng Chu Tụng, Diệp Hỏa kể lại qua loa, chỉ nói bọn họ đón người lấy chút tiếp tế liền trở về, không có việc gì. Sở Hạ Lâm thổi bọt xà phòng, hỏi ra điều đã ngẹn ở trong lòng hai ngày nay: “Anh và Chu Tụng… có phải đã quen nhau từ trước hay không? Em thấy quan hệ giữa hai người dường như không tệ.”

“Không quen, anh ta tự nhận mà thôi.” Diệp Hỏa ăn ngay nói thật. Quan hệ không tệ sao? Diệp Hỏa nghĩ một chút nói: “Huống hồ tình huống hiện tại, giữ gìn mối quan hệ với đồng loại cũng không tính là một chuyện xấu.” “Thật sự?” Sở Hạ Lâm nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Anh sẽ không lừa em.” Giọng Diệp Hỏa từ bên ngoài truyền đến.

Đúng vậy a, Sở Hạ Lâm bĩu môi oán thầm, anh chỉ biết gạt em.

Sở Hạ Lâm tắm xong, nghĩ một chút mở ra ngăn tủ chuẩn bị thay đồ lót mới, lại phát hiện đồ lót lần trước cậu cầm từ siêu thị về không thấy đâu, liền hỏi Diệp Hỏa bên ngoài: “Hỏa Nhi, trong —— “

“Anh ném rồi.” Diệp Hỏa nói nhẹ bẫng, rốt cuộc có thể ném đi đống đồ rách rưới kia lại khiến cho hắn sảng khoái dễ chịu: “Anh lấy đồ mới về rồi, trong túi bên ngoài.”

Sở Hạ Lâm dở khóc dở cười: “Vậy hôm nay em mặc cái gì a…”

“Em mặc cái gì không phải lát nữa đều phải cởi sao?” Diệp Hỏa hừ hừ, một lúc sau liền thấy Sở Hạ Lâm bọc khăn lông đi ra.

Diệp Hỏa nâng mắt nhìn Sở Hạ Lâm, làm bộ đẩy mắt kính, mẹ nó, thân thể của gia hỏa này thật đẹp mắt.

Quanh năm tập võ lại khiến dáng người Sở Hạ Lâm thon dài cân xứng, điển hình của mặc quần áo thì gầy cởi quần áo thì có thịt, cơ bắp được luyện đến vừa mức, tương đối xinh đẹp.

Sở Hạ Lâm vừa ra nhìn thấy Diệp Hỏa cũng là sững sờ, lời cũng nói không lưu loát: “Anh… anh anh anh… em đệch… em đệch đêch đệch đệch!”

Diệp Hỏa chính là đang mặc một bộ cảnh phục hoàn toàn mới, gác chân ngồi trên ghế sô fa trong phòng ngủ.

Nhìn người mình thích mặc bộ trang phục mình thích, máu toàn thân của Sở Hạ Lâm đều muốn sôi trào, đặc biệt là động tác đẩy kính vừa rồi của Diệp Hỏa, ở trong mắt Sở Hạ Lâm quả thật chính là câu dẫn. Bàn tay đẹp như thế… sẽ làm ra những thứ kia với cậu… còn tiến vào chỗ kia của cậu… “Mẹ nó… em đệch… đệch…”

Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm nhìn thấy cảnh phục ngoại trừ lời thô tục cái gì cũng nói không ra, cũng không biết nên bực hay nên cười. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Sở Hạ Lâm, trầm giọng: “Tới đây.”

Sở Hạ Lâm liếm môi một cái nghe lời đi qua, bị Diệp Hỏa duỗi tay kéo một cái liền ngồi xuống trên đùi hắn.

Diệp Hỏa liếc nhìn khăn lông ở dưới đã giống như cái lều, nâng cằm Sở Hạ Lâm dùng ngón tay vuốt ve môi cậu: “Nhìn thấy cảnh phục liền kích động như vậy, hôm qua còn ở trên giường vẽ bản đồ*, chiều nay nhìn thấy hai vị cảnh sát kia em còn kém không bắn tại chỗ.”

(*Nguyên văn 跟床上画地图 này để ám chỉ mộng xuân ak.)

Sở Hạ Lâm xấu hổ sốt ruột nói: “Em là bởi vì thích anh mới —— A… A… A…...” Ngón tay Diệp Hỏa không đợi cậu nói xong đã trượt vào miệng cậu, đùa bỡn đầu lưỡi mềm mại của Sở Hạ Lâm.

“Ngày hôm qua đã làm cái mộng hạ lưu gì rồi hả?” Ngón tay Diệp Hỏa trượt ra, làm cho bờ môi Sở Hạ Lâm bị quệt đến ướt át ngon miệng.

Diệp Hỏa ngay cả chạm cũng không chạm vào cậu, ánh mắt của Sở Hạ Lâm đều ẩm ướt, cậu run rẩy lên tiếng: “Mộng… mộng thấy anh làm…”

“Làm thế nào?” Diệp Hỏa điềm tĩnh hỏi.

“Liền…” Sở Hạ Lâm thở hổn hển nói: “Liền ở trên giường làm như thế a…”

“Hả? Thật không có sáng ý.” Diệp Hỏa nhếch môi: “Anh là dùng… tư thế gì làm em?

Nghe thấy lời này Sở Hạ Lâm từ xương cụt đến đỉnh đầu đều là một trận tê dại, cậu nói: “Chính diện…” “A… ngay cả tư thế cũng vậy —— “

“Vào từ sau… cưỡi… vào bên cạnh… anh còn ôm em… còn có…” Sở Hạ Lâm lại nói một vài tư thế, mắt híp híp nhìn Diệp Hỏa, sau đó rũ xuống không có ý tứ nói tiếp.

Ngón tay Diệp Hỏa lướt qua môi dưới của Sở Hạ Lâm, xuống yết hầu lại thẳng đến ngực, lòng thầm nghĩ rõ ràng còn chưa làm được mấy lần vậy mà tiểu tử này đã dâm thành như vậy, thật sự là sẽ câu dẫn người. Hắn ngồi dậy, tay vỗ eo Sở Hạ Lâm, theo cột sống cậu vuốt ve phía sau lưng của Sở Hạ Lâm, ghé vào tai cậu nói: “Mấy tư thế kia hôm nay chúng ta đều thử một lần, em thấy sao?”

Vành tai Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa ngậm trong miệng, cả người mềm nhũn, Cậu nắm lấy cảnh phục của Diệp Hỏa, mang theo tiếng nức nở: “Được… được…”

Này là bị khi dễ đến khóc? Tay Diệp Hỏa trượt xuống, vuốt vuốt cái mông bị khăn bao quanh của Sở Hạ Lâm: “Nếu như anh không làm em, tiểu tử em tối hôm nay liền phải mộng thấy cùng hai anh em kia play đồng phục chơi 3p rồi.”

“Em thích anh a… chỉ muốn làm với anh…” Sở Hạ Lâm chôn mặt vào vai Diệp Hỏa: “Hỏa Nhi có phải anh ghen không… a…”

Ghen con mẹ em. Diệp Hỏa bóp mông Sở Hạ Lâm một cái, nắm cả eo cậu, ngậm đầu vú của cậu vào trong miệng.

Sở Hạ Lâm ưỡn ngực cong eo, bàn tay vốn đặt trên vai Diệp Hỏa nắm chặt muốn chết.

Đầu lưỡi Diệp Hỏa đảo quanh đầu vú Sở Hạ Lâm lại dùng răng cắn nhẹ, một tay bóp ngực Sở Hạ Lâm. Cơ ngực của Sở Hạ Lâm vô cùng xinh đẹp, cứng mềm vừa phải lại có co dãn. Sở Hạ Lâm thoải mái nheo mắt lại, trong lúc mơ màng nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc liếm láp ngực mình của Diệp Hỏa cùng với cảnh phục hắn đang mặc, bụng dưới nóng đến không chịu nổi.

“Anh… anh… đụng… đụng đụng em a…”

Diệp Hỏa thổi thổi đầu vú ướt át của Sở Hạ Lâm, trên tay dùng sức bóp ngực của cậu, nâng mắt nhìn cậu nói: “Không phải đang đụng sao?”

Sở Hạ Lâm run rẩy, khóe mắt phiếm hồng: “Phía dưới…”

Bàn tay của Diệp Hỏa còn chưa rời khỏi ngực của Sở Hạ Lâm, một bên nhào nặn một bên dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp đầu vú Sở Hạ Lâm day day, thỉnh thoảng dùng sức đè xuống rồi lại lôi ra đầu vú dựng đứng, cho đến khi hai đầu vú đều bị hắn làm đến sưng lên lại ướt nhẹp mới thả ra, đi chiếu cố tiểu Sở.

Tay của hắn sờ xuống phía dưới của Sở Hạ Lâm, tiểu Sở trong khăn tắm đang theo sự kiện xảy ra lúc trước mà dựng thành một túp lều sừng sững ở giữa. Bàn tay Diệp Hỏa cách khăn lông xoa xoa quy đầu của cậu, lại lên lại xuống. Khăn lông thô ráp lại khiến cho Sở Hạ Lâm sảng khoái đến giật mình, cậu cong eo về phía trước, thật giống như đang chủ động ra vào trong tay Diệp Hỏa.

Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm trên người nhíu mày cắn tay, trong miệng phát ra tiếng nức nở mơ hồ, lòng thầm nghĩ thật mẹ nó dâm. Tay của hắn mò vào trong khăn đụng đến dương vật của Sở Hạ Lâm, phát hiện quy đầu của Sở Hạ Lâm đã sớm bị chất lỏng tuyến tiền liệt của lỗ tiểu làm cho ướt.

Hắn xốc khăn lông lên, nói: “Em xem nơi đây đã biến thành cái dạng gì rồi…”

Sở Hạ Lâm nghe lời cúi đầu, liền nhìn thấy khăn lông bị xốc lên dính một mảng chất lỏng sền sệt bản thân không biết xấu hổ tiết ra, cậu vội vàng quay đầu đi, giây tiếp theo liền bị Diệp Hỏa kéo cằm về.

Diệp Hỏa ngậm lấy môi Sở Hạ Lâm cắn cắn, đầu lưỡi liền duỗi vào, hắn một bên cùng Sở Hạ Lâm hôn sâu, một bên lên xuống dương vật của cậu, chỉ chốc lát sau Sở Hạ Lâm liền chạy trốn khỏi bờ môi của hắn, ngửa đầu thở hồng hộc từng ngụm.

Diệp Hỏa khẽ cắn yết hầu của Sở Hạ Lâm, cảm thấy dương vật trong tay nhúc nhích, biết rõ cậu đã tới rồi. Diệp Hỏa nhanh tay tăng tốc lên xuống, bàn tay vốn vuốt ve toàn bộ thân thể của Sở Hạ Lâm tiến vào khe mông cậu để ở cửa huyệt run rẩy.

“A… a…a.. ư…” Sở Hạ Lâm lúc này cũng không đoái hoài đến giọng mình nữa, không lâu sau liền rên rỉ bắn đầy một tay Diệp Hỏa.

Quá lâu không làm rồi, tinh dịch Sở Hạ Lâm bắn ra vừa nhiều lại vừa sệt. Diệp Hỏa giơ tay đến trước mặt Sở Hạ Lâm, hỏi: “Em nói làm sao bây giờ?”

Đầu óc Sở Hạ Lâm mơ màng, liền nắm lấy bàn tay ướt nhẹp của Diệp Hỏa lau lau vào ngực mình, cậu cúi người thè lưỡi liếm vành tai Diệp Hỏa, nói: “Bắt em đi, cảnh sát Diệp.”

Diệp Hỏa cười cười, thật sự móc ra một cái còng từ bên hông còng lại hai tay của Sở Hạ Lâm, nói: “Đây là em nói.”

Sở Hạ Lâm còn chưa kịp phản ứng ngón tay của Diệp Hỏa đã đút vào huyệt sau vừa rồi đã bị hắn bóp đến mềm nhũn, cậu rên một tiếng theo phản xạ co rút huyệt, lại khiến cho khoái cảm khi ngón tay của Diệp Hỏa cắm vào trong càng lớn.

Diệp Hỏa thấy cậu kẹp chặt như vậy trong lòng lại có loại tức giận vô hình, hắn có ý xấu gẩy gẩy ngón tay trong cơ thể cậu, Sở Hạ Lâm liền xụi lơ nằm trong ngực hắn.

Diệp Hỏa xoay vài vòng trong cơ thể Sở Hạ Lâm, không lâu lắm liền nghe thấy huyệt sau của Sở Hạ Lâm bị quấy đến tiếng nước nhèm nhẹp. Sở Hạ Lâm nghĩ nước kia là hỗn hợp tinh dịch cùng dịch ruột non của mình, liền xấu hổ đến độ nắm chặt cổ áo Diệp Hỏa.

Sở Hạ Lâm dần thích ứng, cậu từ dư âm của cao trào dần tỉnh táo lại, nhìn Diệp Hỏa chậm rãi bình thản đùa giỡn chính mình, cảm thấy khó chịu. Cậu ngồi thẳng lên, dùng đôi tay bị còng cởi quần Diệp Hỏa, kéo xuống khóa đồng, thứ kia của Diệp Hỏa liền nảy ra ngoài, đánh mạnh vào dương vật của Sở Hạ Lâm. Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa, tình huống của tiểu tử anh cũng không tốt hơn là bao, còn giả bộ cái gì a.

Nhìn Sở Hạ Lâm đeo còng thủ dâm cho mình, hô hấp của Diệp Hỏa cũng nặng nề. Hắn dựa vào ghế, nhìn Sở Hạ Lâm trần truồng từ trên xuống dưới, phong cảnh này mẹ nó đẹp đến không xong.

Sở Hạ Lâm xoa dương vật Diệp Hỏa hai cái liền lung la lung lay quỳ xuống, nhét thứ kia vào huyệt sau của mình. Cố tình hai tay bị còng nên duỗi không tới, cậu thử trực tiếp dùng huyệt sau ngậm vào, nhưng mỗi lần đều vì không chính xác mà trượt ra ngoài, cọ đến cửa huyệt vừa ngứa vừa tê dại. Diệp Hỏa cũng bị cậu cọ đến có chút bốc hỏa, đỡ eo của cậu đâm vào.

Sở Hạ Lâm cắn chặt môi dưới, huyệt sau đói bụng thật lâu rất nhanh co lại, cảm nhận hình dạng của Diệp Hỏa.

Diệp Hỏa hung hăng nói: “Đừng kẹp.”

Sở Hạ Lâm nhưng giống như không nghe thấy lại càng vặn vẹo thêm: “Diệp Hỏa.. thật giỏi…”

Mẹ kiếp… còn trị không được em?! Diệp Hỏa nắm eo Sở Hạ Lâm, ra vào vài cái thấy cậu hoàn toàn thích ứng liền bắt đầu tăng tốc. Sở Hạ Lâm vừa bắt đầu đã bị làm giống như mưa giông gió bão khiến cho trở tay không kịp, ngay cả tiếng thét đều nghẹn lại trong họng.

“Anh… nhẹ một chút… a a…”

Diệp Hỏa mới không để ý tới cậu, càng không ngừng dùng sức đâm vào chỗ sâu, không lâu sau liền đâm đến Sở Hạ Lâm ý thức tan rã, ôm lưng Diệp Hỏa thì thào: “Thật là lợi hại” “Giỏi quá” “Sâu quá”.

Sở Hạ Lâm đong đưa eo phun ra nuốt vào dương vật của Diệp Hỏa, nhỏm dậy lộ ra nửa quy đầu lại ngồi xuống, Diệp Hỏa cũng theo tiết tấu của cậu đâm vào bên trong, mỗi một lần quy đầu đều hung hăng lướt qua tuyến tiền liệt, làm Sở Hạ Lâm thở không ra hơi, lỗ tiểu tiết dịch ra ngoài mắt thấy đã muốn bắn.

Diệp Hỏa không muốn cho Sở Hạ Lâm bắn lần hai nhanh như vậy, hắn cắn cắn cổ Sở Hạ Lâm, khàn giọng: “Đứng lên.”

Sở Hạ Lâm mơ mơ màng màng đứng dậy, bởi vì không muốn rời đi thứ kia của Diệp Hỏa, huyệt sau vẫn còn hơi hút lấy.

“Ai bảo em rút ra?” Diệp Hỏa vỗ vỗ mông Sở Hạ Lâm: “Xoay qua chỗ khác.”

Sở Hạ Lâm liền ngồi xuống đùi Diệp Hỏa tư thế đưa lưng về phía hắn, huyệt sau bị quy đầu cọ xát sảng khoái đến không xong. Diệp Hỏa liền ở tư thế này đâm Sở Hạ Lâm vài cái, vừa đâm vừa đứng lên. Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa đâm đến lảo đảo về phía trước, chân lại mềm nhũn đứng không vững.

Diệp Hỏa giữ eo cậu, cười nói: “Đi lên phía trước a.”

“Anh…” Sở Hạ Lâm lúc này thầm nghĩ lại để cho Diệp Hỏa làm mình sảng khoái giống như vừa rồi, khom lưng đứng yên cọ cọ Diệp Hỏa. Cậu quay đầu tìm kiếm môi Diệp Hỏa, Diệp Hỏa hôn cậu, từng chút từng chút đâm về phía trước: “Ngoan, lên giường.”

Huyệt sau của Sở Hạ Lâm cứ ngậm lấy dương vật của Diệp Hỏa đi vài bước về phía trước, thoáng cái nằm sấp xuống mép giường, quay đầu lại nhìn Diệp Hỏa nói: “Cứ… cứ làm như vậy đă…. đằng sau thật là khó chịu… anh nhanh lên…”

Sở Hạ Lâm người cao chân dài, cúi người cong eo nằm trên mép giường mông cũng vểnh đến thật cao. Diệp Hỏa hôn hôn lưng cậu, tách ra khe mông của cậu đâm vào, lần này lại thật sự ôn tồn. Sở Hạ Lâm cắn ga giường nghênh đón Diệp Hỏa, tiếng túi bìu đánh vào mông hòa với tiếng hít thở tràn ngập toàn bộ phòng ngủ.

“Nhanh lên a…” Sở Hạ Lâm quay đầu nhìn Diệp Hỏa, liền nhìn thấy hắn một tay giật ra cà vạt một bên cởi ra nút áo sơ mi bên trong. Ánh trăng từ sau lưng hắn chiếu đến, nửa bên mặt của Diệp Hỏa ẩn trong bóng tối, Sở Hạ Lâm nhìn thấy lòng thầm hô “Đẹp trai quá a, làm chết ông đây làm chết ông đây.”

“Được.” Diệp Hỏa cong môi cười, đè nặng Sở Hạ Lâm liền nhanh chóng đâm vào.

Sở Hạ Lâm trong nháy mắt bị đâm đến lục phủ ngũ tạng đều rời vị trí, cũng không biết Diệp Hỏa nói “Được” là trả lời câu mình vừa nói hắn nhanh lên, hay là câu “Làm chết em” bản thân không cẩn thận nói ra.

Lực bền của Diệp Hỏa rất kinh người, Sở Hạ Lâm bị hắn làm lâu như vậy dần dần không theo kịp tiết tấu của hắn, níu ga giường hô: “Không được…”

“Chờ một lúc nữa…” Diệp Hỏa nói, dùng lưỡi liếm hôn lưng Sở Hạ Lâm, một bên trấn an tiểu Sở, một bên dùng dương vật hung ác tập kích tuyến tiền liệt của Sở Hạ Lâm.

Sở Hạ Lâm đập giường: “Mẹ nó… thật sự không được…”

“Ngoan…” Diệp Hỏa kiên nhẫn dụ dỗ.

Sở Hạ Lâm là thật sự không được, dưới eo đã sớm bủn rủn thành một bãi, lòng thầm nghĩ cứ tiếp tục như vậy sẽ chết a…

“Từ bỏ.. ô ô.. a a… anh thả em ra…”

“Thật không được… van anh…”

“Từ bỏ a a…”

Cậu một bên nói một bên bò về phía trước, muốn né tránh gông cùm xiềng xích của Diệp Hỏa.

Động tác này thoáng một cái kích thích Diệp Hỏa.

Diệp Hỏa không biết lấy sức lực chỗ nào, thoáng cái kéo Sở Hạ Lâm lên trên giường, một tay đè chặt hai tay bị còng của Sở Hạ Lâm, một tay đè lại xương quai xanh của cậu, giọng điệu nguy hiểm cùng lạ lẫm Sở Hạ Lâm chưa từng nghe qua: “Em muốn trốn sao?” Diệp Hỏa nói, giọng của hắn đã lạnh như băng: “Em muốn rời bỏ anh sao?” Sở Hạ Lâm nhìn thấy mà giật mình, ngực của cậu phập phồng phập phồng, nhưng bởi vì bị Diệp Hỏa đè nặng mà vẫn thở không ra hơi: “Diệp Hỏa…. khụ khụ…”

Diệp Hỏa đỏ mắt ngược lại bóp chặt cổ Sở Hạ Lâm: “Em đừng nghĩ chạy trốn, Sở Hạ Lâm.”

Sở Hạ Lâm bị bóp xanh cả mặt, cậu tóm lấy tay Diệp Hỏa ý đồ giãy ra, đối phương rồi lại càng bóp càng chặt.

Em muốn trốn sao? Phải rời xa anh? Muốn để lại một mình anh sao?

“Khụ khụ… Diệp…”

Không được…

Chỉ có em là không được… ai cũng có thể, em không được…

Sở Hạ Lâm… Sở Hạ Lâm…

Anh thích em.

Đừng trốn a…

“Diệp Hỏa.”

Đầu Diệp Hỏa bị Sở Hạ Lâm dùng hết toàn lực đè vào ngực cậu, đầu óc vốn hỗn độn lập tức bình tĩnh lại, vội vàng buông Sở Hạ Lâm ra.

“Khụ khụ… khụ… đệch…” Sở Hạ Lâm một bên ho khan một bên xoa xoa đầu Diệp Hỏa: “Khụ… đồ ngốc nhà anh, em không trốn.”

“Con mẹ nó trốn đến đâu a, đệch.” Sở Hạ Lâm tức giận đến hiếm khi mắng ra mấy lời thô tục: “Bỏ anh… khụ khụ… bỏ anh con mẹ nó em có thể sống sao?”

Diệp Hỏa nằm trên người Sở Hạ Lâm thở hổn hển, giọng điệu lại trở về lúc tình táo: “Nếu… có một nơi… an toàn, ấm áp lại không có xác sống…”

“Vậy con mẹ nó cũng không rời khỏi anh!” Sở Hạ Lâm hô.

Diệp Hỏa ôm Sở Hạ Lâm, đầu chôn trong ngực cậu, hồi lâu hắn nói: “Thật xin lỗi…”

“Thật xin lỗi… thật xin lỗi…”

Bình thường muốn khiến Diệp Hỏa xin lỗi, quả thật so với lên trời càng khó hơn, hiện tại hắn một lần nói liên tục ba câu thật xin lỗi, nói đến Sở Hạ Lâm có chút đau lòng. Mẹ kiếp, vừa rồi bị bóp chính là mình được không.

Sở Hạ Lâm vuốt ve lưng Diệp Hỏa an ủi hắn, cười châm chọc: “Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với em, liền khiến em sảng khoái nhiều một chút, chỗ này của em còn cứng a.” Nói xong dùng phần dưới đâm đâm Diệp Hỏa.

Diệp Hỏa sững sờ: “Đã sắp bị bóp chết rồi còn có thể cứng, em thật đúng là lợi hại.” Thấy hắn khôi phục lại châm chọc khiêu khích như lúc thường, Sở Hạ Lâm rốt cuộc yên tâm, cậu nói: “Anh không biết hít thở không thông sẽ càng làm cho người ta càng thêm khoái cảm hay sao?”

“Đó cũng không phải… như thế này…” Diệp Hỏa nhìn phần cổ xanh tím của Sở Hạ Lâm, đau lòng khổ sở đến không xong, hắn cúi đầu dùng lưỡi liếm cổ Sở Hạ Lâm, lòng tràn đầy áy náy.

“Sợ cái gì a!” Sở Hạ Lâm vuốt tóc Diệp Hỏa: “Em khỏe hơn anh, anh không có khả năng làm gì được em a.” Diệp Hỏa vốn đang lòng tràn đầy áy náy lại nhận phải khiêu khích về tự tôn đàn ông, hắn ngẩng đầu trừng Sở Hạ Lâm.

Sở Hạ Lâm vội sửa lời: “Em là nói, em cũng không ngốc, anh bóp em em sẽ không phản kháng sao!” Tay của cậu vòng quanh lưng Diệp Hỏa: “Cảnh sát Diệp, anh xem chờ lát nữa em lại làm ca ca tri kỷ của anh có được không, cái này của ông đây còn muốn bắn lần nữa.”

Diệp Hỏa nhìn xuống eo Sở Hạ Lâm, dở khóc dở cười: “Em thật đúng là tâm đại.” ( *心大: coi nhẹ mọi thứ.)

Sở Hạ Lâm chủ động hôn môi Diệp Hỏa, lại lần nữa đốt lên dục vọng nửa lụi của Diệp Hỏa.

“A…” Sở Hạ Lâm thở dốc: “Anh lớn…”

Trong mắt Diệp Hỏa rốt cuộc mang theo ý cười, tay của hắn di chuyển khắp người Sở Hạ Lâm: “Câm miệng, nói nhiều như vậy.”

“Anh động động a….” Chân Sở Hạ Lâm còn vòng bên eo Diệp Hỏa, dán phía dưới của mình vào người hắn.

“Em có biết vì cái gì em bị bắt không Sở Hạ Lâm?” Diệp Hỏa hơi động, Sở Hạ Lâm liền bắt đầu thở gấp: “… Vì cái gì….”

“Quá lãng.”

Lời tuy nói vậy, Diệp Hỏa vẫn mang theo áy náy cùng xin lỗi, khó có được lúc ôn nhu đối đãi với Sở Hạ Lâm, một lòng chỉ muốn cậu thoải mái. Sở Hạ Lâm thoải mái đến rầm rì, cào thành mấy hàng phía sau lưng Diệp Hỏa.

Diệp Hỏa cảm thấy buồn cười: “Em cắt móng tay đi được rồi đấy.”

“Diệp Hỏa… ô ô… thoải mái… em muốn bắn… a a… lại muốn bắn…”

Được. Chờ lát nữa nói luôn một hơi đi.

Diệp Hỏa nâng eo Sở Hạ Lâm lên, cấp tốc ra vào trong chốc lát liền cảm thấy bụng dưới một mảnh ẩm ướt, Sở Hạ Lâm bắn lên người mình. Tiểu tử này… hắn hôn khuôn mặt của Sở Hạ Lâm, lại động trong chốc lát, rút ra cũng bắn ở trên bụng Sở Hạ Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.