Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 4: Chương 4: Nam Nhân Chết Tiệt, Rõ Ràng Giả Dạng Đại Tiên




Tuy nhiên, nói, luôn là chuyện dễ dàng. Xuống núi, hô một câu: “Giang hồ, ta tới đây.” Sau đó, liền thật sự xuất hiện ở giang hồ. Chính là. . . . . . Ngồi ở cánh rừng thật lâu, Mai Vũ thủy chung không dám đi ra ngoài, cúi đầu kéo kéo y phục trên người. Quả nhiên không được. Trời ạ! Trời ạ! Nói như thế nào nàng cũng là một đóa kiều hoa. Cứ như vậy xông xáo lưu lạc giang hồ, còn không biết bị bao nhiêu người nhìn xem. “Lớn lên xinh đẹp cũng là một loại phiền toái.” Mai Vũ vỗ vỗ cái trán vài phát, làm bộ vô cùng chán ghét nói. “Uy, thôn cô, ngươi ra cửa cũng không soi gương sao?” Một giọng nam dễ nghe truyền đến. Mai Vũ cảnh giác nhìn chung quanh: “Ai! Ai đó!” Ban ngày, chắc chắn không phải gặp quỷ. Còn có, người nào không lễ độ như vậy gọi nàng là thôn cô. Mặc dù, một nửa là sự thực. Bất quá nàng hiện tại không giống với lúc trước a. Nàng là sát thủ, nữ sát thủ hiếm có, nữ sát thủ hiếm có trong cao thủ! “Ha ha, đầu của ngươi chỉ biết lắc qua bên phải lắc qua bên bên trái, cũng không biết ngửa lên hay cúi xuống sao?” Cái thanh âm dễ nghe kia đùa cợt nói. Mai Vũ không phục, ngửa đầu lên rồi lại cúi đầu xuống, liền nghiêm túc nói với không khí trước mặt: “Như ngươi thấy đấy, nó cũng có thể ngửa lên nhìn xuống.” “Phì” người nọ rốt cục khống chế không nổi cười ra tiếng. “Ha ha ha ha, ngươi rất thú vị. Uy, nha đầu, ngẩng đầu lên. Thiếu gia ở chỗ này.” Mai Vũ ngẩng đầu nhìn về phía trên, sau đó. . . . . . Thực sự được mở mang tầm mắt. Gió xuân đưa tới chút lá cây mơ hồ bay bay, xung quanh tràn đầy hương khí thiên nhiên. Người kia nằm trên cành cây, một thân bạch y. Hắn tóc đen thật dài tản ra, rủ xuống, vờn theo chiều gió. Gió lay động, lá cây lay động, hắn cũng lay động. Trong nháy mắt đó, một màn này thẳng tắp xông vào óc Mai Vũ. Cho nên khi đó, nàng nhớ rõ không phải tướng mạo nam tử kia, mà là dưới ánh mặt trời, tất cả không ngừng phiêu động. “Ngươi là. . . . . . tiên sao?” Mai Vũ si ngốc hỏi. (Ôi =]] chị ngây thơ con nai tơ thế =]], gặp phải sói mà không biết =]]) Người trên cây cúi đầu cười: “A, đúng vậy, đúng vậy, ta là thần tiên trên trời, lần này hạ phàm, chính là đến giúp đỡ ngươi. Ngươi là ai, có khó khăn gì hãy nói cho ta biết a.” Mai Vũ hai tròng mắt lóe hào quang, kích động nói: “Ta gọi là Dương Thái Hoa, sau khi bái Mai Lưỡng Tân làm sư phụ đổi tên thành Mai Vũ. Là một sát thủ. Hôm nay ta thành công xuất sư, chuẩn bị bước chân vào giang hồ, lại khổ nổi không biết như thế nào lưu lạc. Thỉnh đại tiên chỉ bảo!” Bộ dạng đối phương rõ ràng chính là vẻ mặt “ta lừa ngươi”, nhưng Mai Vũ rõ ràng thần kinh không ổn định, không phát hiện được. Còn đang trong nội tâm từng lần từng lần niệm: “Bồ Tát, ngươi đối với ta thật tốt.” Tạ Vãn Phong thực sự muốn chết cười. A! Nha đầu này rốt cuộc là từ đâu tới! Quả thực có đủ ngu ngốc, còn nói sát thủ cái gì, sát thủ đặc biệt đưa đến cửa cho người ta giết sao. Thật đúng là đem hắn trở thành tiên a. “Tuy ta rất muốn giúp ngươi, nhưng ta vừa rồi quên nói cho ngươi biết. Ta là tiên, nhưng đầu thai làm người. Ngươi rất thú vị, cám ơn ngươi đã chọc cho ta vui vẻ nha. Thôn cô.” Tạ Vãn Phong rất có trách nhiệm nói một câu như vậy. Ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, mặt trời đã có chút ngả về hướng tây, cũng nên trở về rồi. Mai Vũ chớp mắt, lại chớp mắt, chậm rãi hiểu được mình bị người ta đùa bỡn. “Đáng ghét!” Mai Vũ nhíu mày, hung tợn la hét với người trên cây: “Ngươi gạt người giả dạng đại tiên. Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi hôm nay có huyết quang tai ương.” Tạ Vãn Phong nghe nàng nói như vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó là cao giọng cười, người từ nằm ở trên cây trở thành ngồi ở trên cây. Trên khuôn mặt tuấn tú, một đôi mắt hoa đào mỉm cười, đưa tay vén tán lá phá dưới, nói với Mai Vũ: “Trên đời này, không có mấy người có thể làm cho ta có huyết quang tai ương.” Mai Vũ hướng hắn làm cái mặt quỷ, xoay người rời đi. Hừ! Cuồng vọng, tự đại, gian trá, bại hoại, hỗn đản, ngu ngốc! “Hừ, chờ xem. Lời nguyền rủa của ta nhất định linh nghiệm!” Ngay tại nàng lúc xoay người, Tạ Vãn Phong thấy nàng bên hông đeo cái gì đó. Huyết ngọc? Đúng vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Vật này rõ ràng ở trên người thôn cô. Không phải nói là ở trên người sát thủ mới thành danh “Vũ Thần” sao? Chờ, chờ một chút, Mai Vũ, Vũ Thần, sát thủ. “Uy, chờ một chút.” Con ngươi Tạ Vãn Phong thoáng đảo quanh, mở miệng gọi nàng lại. Mai Vũ khó chịu quay đầu lại: “Có chuyện gì!” “Một nữ hài tử như ngươi lưu lạc giang hồ sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Ai, ta không nhìn nổi nhất chính nữ hài tử bị thương a. Ngươi — đi theo ta đi.” Mai Vũ còn đang sững sờ, Tạ Vãn Phong đã nhảy xuống, kéo tay nàng chạy. “Nhanh lên, nhanh lên, đói bụng rồi.” Dưới ánh tà chiều, bàn tay hắn nong nóng, mơ hồ có cảm giác ấm áp. Kỳ thật, mục đích của Tạ Vãn Phong rất đơn giản. Huyết ngọc là trân bảo hiếm thấy, giá trị rất cao, nghe nói còn có năng lực cải tử hồi sinh. Bảo bối như vậy, ai không cần. Nhưng nếu thôn cô này là “Vũ Thần”, như vậy rất có thể tất cả đều là nàng giả bộ. Nếu như giả bộ, nhất định là có âm mưu gì. Nhưng nếu nàng chỉ là thôn cô, bảo vật dĩ nhiên là đến tay hắn. Chỉ là Mai Vũ không biết tâm tư của tên giả dạng đại tiên này. Còn tưởng rằng lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy. Chỉ trách, nàng chưa bao giờ trên giang hồ nghe ngóng xem, Tạ Vãn Phong là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.