Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 100: Chương 100




Ngọc Châu nhìn đến Vương Côn đi vòng vèo đã trở về Tây Bắc cũng sửng sốt, không kìm lòng được, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nhìn về phía Vương Lãng. Khóe miệng chỉ biến hóa rất nhỏ nhưng không thoát được đôi mắt chim ưng của Thái úy đại nhân, trong lòng âm thầm nói: Còn nói không có việc gì! Sao chưa bao giờ gặp qua phụ nhân này nhìn thấy mình liền cứ như vậy không kìm lòng được mà mỉm cười?

Lại nhớ đến mấy ngày trước trong mơ từng kêu “Kính Đường, dẫn ta đi.” Lửa giận lập tức như bếp lửa nhỏ trong mùa đông bốc cao lên.

Nhưng mà cái bếp lò này lại bị cái đỉnh nhỏ cưỡng chế, nhất thời phát huy không được, chỉ có thể che đậy kìm chế dập tắt phân nửa thôi.

Vương Côn kính cẩn thỉnh an Thái úy đại nhân, trước đây hắn thấy Thái úy ở ven rừng trúc nổi giận, lại không hề thấy Ngọc Châu tìm mình, vẫn luôn lo lắng không thôi.

Cho nên sau khi nghe nói Ngọc Châu đã trở lại Tây Bắc, liền một mạch trở về, lúc này tận mắt nhìn thấy Ngọc Châu yên ổn ngồi đó, tâm tình treo lên đã nhiều ngày mới thả lỏng. Mà Thái úy kia thấy hắn, tuy rằng sắc mặt không tốt, lại không mất phong độ, chỉ lạnh nhạt nói: “Vương công tử không cần giữ lễ tiết, hôm nay tại hạ chẳng qua là đi cùng vị hôn thê đến đây để thương lượng trao đổi chuyện quan trọng mà thôi, các vị xin hãy tự tiện…”

Vì thế Vương Côn lại hướng Đại lão gia Vương gia nói một tiếng. Vương Côn từ nhỏ đã thông minh hiếu học, tuy rằng thân thể yếu, nhưng bốn tuổi đã đọc được, năm tuỗi đã có thể làm thơ, Vương Văn Nguyên nói với người khác “Lân nhi của nhà ta”, đáng tiếc từ nhỏ thân thể Vương Côn đã không tốt, đều mời danh y khắp Tây Bắc, uống thuốc nhiều vô kể, thân thể chẳng những không tốt hơn, ngược lại theo tuổi tác càng thêm gầy yếu hơn, phụ thân Vương Côn đều từ bỏ hy vọng, Vương Văn Nguyên biết rõ cháu trai này kiến thức rộng rãi, luôn coi trọng hơn chút, giọng ôn tồn nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Vương Côn lại đưa tay thỉnh bá phụ đời bước đến phòng bên trong, đợi hai người bào trong phòng, mới nói: “Đại bá, cháu đến đây chính là chuyện liên quan đến tranh đoạt giữa Hồ Vạn Trù cùng Ngọc Châu.”

Vương Văn Nguyên lại nhíu mày, nói: “Côn nhi, ta biết trước giờ con hậu đãi phụ nhân kia… tuy nhiên hai người đã hòa li, nàng ta đã là hôn thê của người khác, việc này không phải nhỏ, há có thể vì tư tình mà bỏ qua công việc?”

Vương Côn nói: “Bá phụ nói rất đúng, bất quá Côn nhi tới lại không vì Ngọc Châu, mà là vì Vương gia ta.”

Vương Văn Nguyên a một tiếng, lại hiển nhiên không tin, cũng không nói gì. Vương Côn tiếp tục nói: “Lần này Hoàng thượng khâm điểm hai vị hoàng thương, chính là việc chưa từng xảy ra, sự việc không bình thường như bề ngoài, nhất định có kỳ quái. Lần này con vào kinh thành, đã phát hiện ra chút manh mối, mưa gió kinh thành đã muốn lấn tới, một thời gian ngắn nữa thị phi tất nhiều. Mà hai vị hoàng thương đều có quan hệ với người quyền quý, bề ngoài nhìn thì chỉ là tranh đoạt giữa Hồ Vạn Trù cùng Ngọc Châu, mà bên trong tất nhiên liên quan đến Nghiêu gia, Bạch gia đều liên can đến công lao cao quý quốc gia. trên triều đình biến đổi liên tục, chưa chắc cao siêu hơn thương hộ chúng ta bao nhiêu, nhưng hậu quả lại phải rất đẫm máu. Nhà quyền quý trong kinh thành là mối quan hệ trong vòng lẩn quẩn, bỗng nhiên tạm thời thất thế chẳng qua chỉ là tạm ngủ đông, nhưng đối với thương hộ nương vào khí tức này mà nói đó chính là tai họa ngập đầu.”

Vương Văn Nguyên lúc đầu không để ý lắm, đợi khi nghe nói tới đoạn này, thân thể không khỏi nghiêng tới trước, chăm chú.

Vương Côn nói: “Vương gia ta với Hồ Vạn Trù bất quá chỉ là quen biết qua loa, chúng ta dương dương tự đắc, còn chưa biết chính mình đã trở thành con cờ của người khác. Nếu hắn thắng người phía sau hắn thì tốt, nhưng một khi thất bại, bỏ mình diệt tộc cũng là chuyện bình thường, đến lúc đó Vương gia ta tự xử lý thế nào?”

Vương Văn Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên ngưng trọng, hỏi: “Vậy ý con thế nào?”

Vương Côn nói: “không có hắn, hai bên đặt tiền cuộc, không đắc tội ai. Kỳ thực kinh thành thế nào vốn là việc không liên quan Vương gia, cung cấp vàng ròng cho Hồ Vạn Trù cũng chỉ là thương nhân bình thường, chỉ bởi vì lợi thế của Vương gia mà Hồ Vạn Trù dùng ta, ngăn chặn vàng ròng đến Ngọc Châu, cho nên Vương gia ta mới bị mang lên bàn cờ. Chỉ cần Vương gia ta không thiên vị, không ảnh hưởng đến tranh đấu hai bên, tự nhiên sẽ đứng ngoài cuộc.”

Vương Văn Nguyên trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng ta đã đáp ứng với Hồ Vạn Trù vàng ròng tuyệt đối không bán cho cửa hàng Phác Ngọc Hồn Kim, nếu như lỡ lời, vẫn làm tức giận người đứng sau lưng Hồ Vạn Trù.”

Vương Côn nói: “Chất nhi trong lúc rãnh rỗi lại làm chút phương pháp điều chế, đối với việc nạm vàng có chút sử dụng được, ta có thể đem cái phương pháp điều chế có một không hai này bán cho Phác Ngọc Hồn Kim, như vậy vẫn chưa làm trái với ước định với Hồ Vạn Trù, cũng không chặt đứt con đường đấu tranh của Ngọc Châu, hai bên đến lúc đó dựa vào nhanh nhẹn linh hoạt, tất nhiên sẽ không đề cập đến Vương gia ta.”

Từ trước đến nay hắn biết băn khoăn trong lòng đại bá phụ, lời này vừa nói ra, Vương Văn Nguyên lại thực sự cảm thấy đã giải quyết được vấn đề nan giải.

Thời đại kinh doanh của Vương gia đều là vàng nóng chảy, buôn bán châu báu nạm vàng, nhưng Vương Côn tuy rằng thân thể suy nhược, lại là kỳ tài hiếm có trong điều chế vàng, từ nhỏ đã có thể điều chế ra vàng có tính chất không giống nhau, dùng nguyên liệu tinh chất, thêm tấm lòng suy nghĩ tinh tế, phối hợp nguyên liệu làm cho người ta không thể tưởng tượng được. Chỉ là trời sinh thể nhược, không nên vất vả suy nghĩ, lúc bấy giờ Vương phu nhân luôn luôn không đồng ý việc hắn hao tổn quá nhiều tinh lực chạm vào vật này, nhưng ngẫu nhiên lúc rãnh rỗi vẫn như cũ suy nghĩ một chút, sau khi lớn lên kỹ xảo càng thêm thành thạo, hiện tại vàng khi hắn phối hợp ra, màu sắc luôn tươi sáng, khuynh hướng cảm xúc độc đáo, làm cho người trước mặt sáng ngời.

Gần đây Vương gia chế tác ra được vàng rắn đó là xuất từ tay Vương Côn.

Nếu là vàng rắn có thể độc quyền cung cấp cho cửa hàng Hồ Vạn Trù, như vậy cháu trai lại điều phối ra một loại vàng có màu sắc khác cung cấp cho cửa hàng Lục tiểu thư kia là xong. Ngược lại cũng không tính là làm mất mặt mũi Thái úy đại nhân ngồi bên ngoài.

Lúc Vương Côn rất bình tĩnh khuyên bảo, Vương Văn Nguyên thật ra cảm thấy phương thức này hoàn toàn không đắc tội đối phương, lại thực sự rất hợp tâm ý!

Vì thế khi Vương Văn Nguyên trở ra, kết quả như vậy có thể nói là tất cả đều vui mừng.

trên thực tế, thời điểm khi đại gia Vương gia còn chưa công bố, Ngọc Châu đã thấy được Vương Lãng hướng về phía mình cười trấn an, lập tức trong lòng biết, cửa ải bên trong này, đã được Vương Lãng xử lý xong.

Lập tức không khỏi hướng về phía Vương Côn cười cảm kích. Chính là vừa đúng lúc này, Vương Côn hụt hơi một trận, không tránh được ho khan dồn dập. Ngọc Châu thấy, không đợi tôi tớ phản ứng, vội vàng đưa một ly trà nóng qua cho hắn nhuận cổ.

Thái úy bưng lên một ly khác, cúi mắt, uống một hơi cạn sạch!

Khi đi ra từ cửa hàng vàng Vương gia, ngực Ngọc Châu như dời được tảng đá lớn. Nhưng núi to vạn quân đã đè ở ngực Nghiêu Mộ Dã, buồn bực đến quả thực hắn không thở nổi.

Lần đầu tiên trong đời, Thái úy đại nhân phát hiện bản thân mình lại không bằng một tên nam nhân ôn dịch ốm yếu sẽ khiến cho phụ nhân vui lòng.

Chém chết cái tên bệnh dịch kia!

hắn ta mặc dù chưa từng chiếm cứ nửa phần ngọc thể Châu Châu, nhưng hắn bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn đến rõ ràng, cái tên bệnh dịch này xa lạ này rõ ràng chỉ còn mấy hơi tàn, chiếm hết tâm tư Châu Châu, không lưu lại mảy may phần nào cho cái vị hôn phu như hắn!

Nhưng mà hắn không mảy may động đến tên bệnh dịch này, ngược lại muốn đợi hắn ta sống lâu trăm tuổi, hay nói cách khác, hắn vĩnh viễn trong tâm Châu Châu là gió mát trăng sáng, vẫn là cây đinh ghim vào trong lòng Nghiêu Mộ Dã hắn đời này khó rút ra được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.